Những người khác cũng có vẻ mặt rất khó coi, đều hiểu rằng họ không thể làm được điều đó. Nếu số lượng cân bằng hơn một chút thì còn đỡ, hoặc giá như mấy người kia không thể sử dụng đạo cụ thì thì thì cũng còn cơ hội? Nhưng vấn đề là những điều tra viên nhắm mắt lúc này cũng chẳng khác gì những điều tra viên bình thường, số lượng lại gấp nhiều lần họ, hoàn toàn không thể đánh lại được.
"Họ đang ở trong ảo cảnh, coi chúng ta là kẻ thù." Cô gái nấm đột nhiên thốt ra một câu như vậy, sau đó lại không nói gì nữa.
Vì trước đó đã rất quen với cách nói chuyện của cô ấy nên Tạ Kha Kha đã giúp giải thích: "Ý của Tiểu Vũ hẳn là những điều tra viên nhắm mắt lúc này đang ở trong ảo cảnh, trong ảo cảnh, chúng ta đều là kẻ thù của họ, vì vậy họ mới tấn công chúng ta."
Nhắm mắt sẽ dẫn những người kia vào một thế giới ảo cảnh, như số 32 vừa nói với họ trước đó. Khi nghe lời của cô gái nấm, mọi người đều hiểu rõ. Dường như quái đàm quy tắc này muốn bọn họ tự mưu sát lẫn nhau.
Nam đeo kính đen đẩy kính lên: "Không thể để bọn họ rời thư viện, mà nếu phòng tự học cũng không nhốt được bọn họ thì các người có đạo cụ khống chế nào không? Chúng ta ra tay trước, là có thể khống chế được bọn họ."
Theo lý thuyết, [Gương cô gái tự luyến] có thể làm được, nhưng những người kia đều đang nhắm mắt, không thể nhìn vào gương, tất nhiên không thể khống chế được.
Những người khác không cần nói cũng biết, đạo cụ quái đàm thuộc loại khống chết nhóm quy mô lớn là loại cao cấp, người bình thường chắc chắn sẽ không có.
Nhìn bộ dạng của họ, Tô Dung liền yên tâm. Ít nhất có thể chắc chắn rằng, nếu không đoán sai thì Đường Linh và Tần Phong hiện tại hẳn đang ở bên tòa nhà dạy học, như vậy thì bên tòa nhà dạy học sẽ không mất kiểm soát. Chỉ cần họ giải quyết xong chuyện bên mình là được, không cần lo lắng nhiều chuyện khác, đây đã là tin tốt nhất hiện tại rồi.
"Đúng rồi, bà quản lý vừa nãy nói bà ấy đã cho chúng ta biết phương pháp rồi, bà ấy đã nói cho chúng ta biết phương pháp gì vậy?" Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa nãy, Tạ Kha Kha đột nhiên hỏi tò mò.
Số 32 chán chường nói: "Bà ấy không phải đã nói cho chúng ta trước khi chúng ta lên đây rằng chỉ cần kiểm soát được những người đó, bà ấy sẽ có thể đánh thức họ sao? Đó chính là phương pháp bà ấy nói cho chúng ta."
"Không, điều đó không đúng." Tô Dung lắc đầu, "Vấn đề tôi hỏi lúc đó là 'Làm thế nào chúng ta có thể khống chế bọn họ', chứ không phải 'Làm thế nào chúng ta có thể đánh thức bọn họ'. Vì vậy, câu mà quản lý trả lời cũng phải là 'Làm thế nào chúng ta có thể khống chế bọn họ'."
Nói cách khác, quản lý vừa nói với họ là phương pháp khống chế, nhưng bà ấy nói điều này khi nào?
“Cõng bọn họ.” Cô gái nấm nhàn nhạt thốt ra ba chữ.
Hai mắt Tạ Kha Kha sáng lên, bổ sung cho cô gái nấm: “Cõng bọn họ lên, có phải bọn họ không thể động đậy nữa không? Đây là chuyện duy nhất mà vừa rồi bà quản lý đã để cho chúng ta làm.”
"Thử một chút sẽ biết." Nam đầu đinh giơ tay lên mở cánh cửa sắp bị phá. Một nam sinh trong đó đang muốn tiếp tục đụng cửa, bỗng nhiên cửa mở ra, trực tiếp theo quán tính vọt ra ngoài. Mà nam đầu đinh nhanh tay luồn xuống dưới nách nam sinh, sau đó cõng lên lưng. Điều đáng ngạc nhiên là nam sinh kia thực sự ngừng di chuyển sau khi nằm trên lưng anh ta, như thể bị đóng băng. Số 32 nhìn ra manh mối: “Hình như không phải nam sinh này ngừng di chuyển vì nằm trên lưng anh ta mà là khi dời chân khỏi mặt đất."
Anh ta nói xong, vừa nhanh chóng bế điều tra viên đang nhắm mắt đang định tấn công bên cạnh lên, đối phương cũng ngừng cử động, đúng như anh ta nói, không cần cõng, chỉ cần để họ rời khỏi mặt đất là được.
Điều này giúp cho các điều tra viên dễ dàng kiểm soát họ hơn rất nhiều, sáu điều tra viên, với sức mạnh phi thường, mỗi người có thể nhấc bổng sáu người. Ba người chồng lên nhau ở lưng, hai tay mỗi bên xách một người.
Ở đây chúng ta phải thán phục trước sự nhìn xa trông rộng của chính phủ, họ đã quy định rõ ràng rằng chỉ những điều tra viên đã tham gia ít nhất năm quái đàm quy tắc mới được phép vào "Trường trung học số 13". Nếu không có nhiều điểm thuộc tính như vậy, thật khó để một người có thể gánh nhiều điều tra viên đang nhắm mắt như vậy.
Cần lưu ý rằng điều này hoàn toàn không dễ dàng, vì trước khi nhấc bỗng bọn họ ra khỏi mặt đất, bọn họ còn đang tấn công đến. Điều đáng sợ hơn là bọn họ chỉ đang ở trong một ảo giác, chứ không phải là bị kiểm soát. Nói cách khác, họ vẫn còn trí tuệ, không phải tấn công một cách ngu ngốc.
May mắn là họa đi đôi với phúc, đám người này còn lý trí thì sẽ tấn công theo thói quen bình thường. Tính keo kiệt, quen nghèo của các điều tra viên khiến họ không thể sử dụng những đạo cụ mạnh nhất để tấn công ngay từ đầu, nếu không thì giờ này chắc chắn là máu chảy thành sông rồi.
Hai mươi phút sau, tất cả các điều tra viên nhắm mắt đều được đưa lên khỏi mặt đất. Sáu người tỉnh táo đều thể hiện tài năng của mình, dùng cách riêng để khống chế họ. Trong số đó, thú vị nhất phải kể đến nam đeo kính đen, anh ta lấy ra một đạo cụ giống như cái khay, trực tiếp cho bốn người lên đó, còn những người còn lại thì nhẹ nhàng cõng trên lưng.
Cô gái nấm Tiểu Vũ không biết đã dùng sức mạnh gì mà có thể trực tiếp khiến sáu điều tra viên nhắm mắt lơ lửng trên không, cách mặt đất khoảng 1m đến 1,3m. Chiều cao này khiến Tô Dung rất hứng thú: "Có thể cho họ bay xa hai mét không?"
Cô gái nấm không nói gì, chỉ lắc đầu, ra hiệu là không được.
Còn Tô Dung thì lấy ra 【Vòng tay phỉ thúy siêu chính nghĩa】, sau khi phóng to thì trực tiếp đặt bảy người lên đó, cách làm cũng giống với nam đeo kính đen. Bức tường do đạo cụ này tạo ra tuy là trong suốt nhưng đó vẫn là tường, mà tường thì có thể để đồ đạc.
Ngay cả Tạ Kha Kha cũng thành công trong việc mang sáu người trên người. Cách của cậu ta rất giản dị và không cầu kỳ, toàn bộ đều được đặt trên người, trông có vẻ hơi khó khăn. Sự khó khăn này tất nhiên không phải vì cõng họ mà khó khăn, mà là vì cách làm này áp dụng lên sáu người rất khó khăn.