Thật kỳ lạ, nhưng không biết có vấn đề gì đã xảy ra. Tô Dung nghĩ nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì sáng mai cô có thể biết được câu trả lời. Xét cho cùng, mục đích của quái đàm quy tắc này bày trò vào tối nay không phải là để ảnh hưởng đến hành trình ngày mai sao?
Cô nằm trên giường, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ để nhớ lại những gì đã xảy ra trong cả ngày hôm nay, cảm nhận chung là hỗn loạn và khó khăn. Những sự kiện khó khăn và nhiều như vậy thì không nói làm gì, dù sao thì đây cũng là [quái đàm quy tắc cố định] cuối cùng, điều này là rất bình thường.
Nhưng quy tắc hỗn loạn thực sự khiến Tô Dung không thể chấp nhận được, từng quy tắc liên tục xuất hiện từ mọi ngóc ngách, thậm chí không thể xác nhận được thật giả.
Là thật giả, chứ không phải đúng sai. Bởi vì mọi người hoàn toàn không biết rằng đây có phải là quy tắc thực sự hay là do dân địa phương in ra để đánh lừa các điều tra viên. Tuy nhiên, có thể chắc chắn rằng, trong số đó chắc chắn có một phần là đúng, những gì xảy ra vào buổi trưa đã chứng minh rằng có một số quy tắc ở đó là đúng.
Việc [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] không còn hiệu lực khiến Tô Dung có chút không quen, trong quái đàm quy tắc này, cô hầu như không nghi ngờ gì về tính xác thực của các quy tắc, chỉ vì cô đã có thói quen "màu đen là quy tắc đúng", đến mức vô thức không muốn nghi ngờ.
Cô bắt đầu nghi ngờ "Nó" đã cố tình lừa "Ý thức thế giới" để "Ý thức thế giới" giao [Công cụ nhắc nhở ô nhiễm] cho cô.
Càng suy nghĩ, suy nghĩ của Tô Dung càng chậm chạp. Nhận ra mình không thể suy nghĩ ra thêm thông tin gì hiệu quả nữa, cô thở dài một hơi, thả lỏng tinh thần, để bản thân chìm vào giấc ngủ say.
Sáng sớm hôm sau, Tô Dung bị tiếng chuông báo thức trong ký túc xá đánh thức. May thay ký túc xá có đồng hồ báo thức, nếu không chỉ dựa vào đồng hồ sinh học, cô nghĩ rằng mình có thể không dễ dàng tỉnh dậy kịp lúc.
Cô mở mắt nhìn lên trần nhà, mất khoảng hai ba giây, Tô Dung mới cảm thấy cơ thể mình có gì đó khác thường.
Cũng không thể nói là khác thường, chủ yếu là cô cảm thấy hơi yếu, toàn thân hơi mệt mỏi nhưng không quá nghiêm trọng, nếu cô không hiểu rõ tình trạng cơ thể của mình thì có lẽ cô sẽ không cảm nhận được.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Cô cau mày ngồi dậy, thấy những bạn cùng phòng khác cũng bắt đầu thức dậy và mặc quần áo. Bây giờ là bảy giờ sáng, tám giờ học tiết đầu tiên, nếu không ăn sáng thì có thể ngủ thêm một lúc nữa. Tuy nhiên, rõ ràng là cả Tô Dung và những bạn cùng phòng khác đều không có thói quen không ăn sáng.
Người duy nhất còn nằm trên giường là số 15, Tô Dung cảm thấy có chuyển chẳng lành, nhẹ giọng gọi: "15... Hoàng Tư Gia? Tư Gia, cậu thức dậy chưa?"
"Ưm..." Hoàng Tư Gia số 15 phát ra tiếng, cố gắng bò dậy nhưng cuối cùng chỉ trở mình.
Nghe thấy tiếng cô ấy, Tô Dung thở phào nhẹ nhõm. Có thể lên tiếng chứng tỏ không có chuyện gì nghiêm trọng, dù sao cũng tốt hơn là hôn mê. Tuy nhiên, khi số 15 trở mình, lộ khuôn mặt về phía mình, cô lập tức hoảng sợ.
Lúc này, sắc mặt của số 15 trắng bệch, dưới mắt có quầng thâm rõ ràng. Trông như thể cô ấy không ngủ cả đêm, bị yêu tinh hút sạch tinh khí vậy. Nhưng vấn đề là cô ấy cũng không thức đêm. Hôm qua, Tô Dung nhớ rõ ràng, cô ấy còn ngủ sớm hơn cả mình.
"Cậu làm sao vậy? Bây giờ có cảm giác thế nào?" Vừa nói, cô vừa nhanh chóng lấy [Gương cô gái tự luyến], soi vào gương mặt mình. May là gương mặt cô không có nhiều thay đổi, chỉ là cũng trắng hơn một tông.
Một màu trắng nhợt nhạt.
Lúc này, số 15 cũng đã điều chỉnh lại được, miễn cưỡng ngồi dậy, nhưng giọng nói vẫn còn hơi yếu: "Tôi không sao, chỉ không biết tại sao lại cảm thấy đặc biệt mệt mỏi, cũng chẳng có chút tinh thần nào, tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Câu này thì phải tôi hỏi cậu mới đúng." Tô Dung cau mày suy đoán, "Tối qua cậu có nằm mơ không?"
Nếu trong mơ náo loạn cả đêm thì ban ngày có trạng thái này là hợp lý. Lại nói, ở trong quái đàm quy tắc thì việc cố tình tạo ra một con quỷ quấy nhiễu giấc ngủ của người khác cũng không phải chuyện không thể.
Nhưng số 15 lắc đầu ngơ ngác: "Không, đêm qua tôi cảm thấy mình ngủ khá ngon."
Thật sự là ngủ rất ngon, bởi vì gần như vừa chạm gối là đã ngủ. Nhớ lại những suy nghĩ của mình khi nhìn thấy đối phương ngủ nhanh như vậy đêm qua, Tô Dung suy nghĩ một lúc, rồi vẫn kể lại phát hiện và suy đoán của mình tối qua.
"Ý cậu là sau khi điểm danh, chúng ta có thể bị thứ gì đó khống chế để ngủ?" Sau khi được cô nhắc nhở, số 15 cũng nhận ra rằng đêm qua mình đã ngủ quá sớm, điều này rất khác với dáng vẻ thường ngày của cô ấy. Trên thực tế, trong quái đàm quy tắc, không có mấy người có thể ngủ sớm.
Tô Dung gật đầu, vừa định nói gì thì nghe thấy lớp trưởng đã thu dọn xong và xuống giường gọi các cô: "Vừa nãy tôi nghe Tư Giai nói không khỏe, tôi có cần xin phép nghỉ giúp các cậu không?"
"Không, không cần đâu." Hoàng Tư Gia lập tức từ chối, "Cảm ơn lớp trưởng, nhưng mà tôi vốn đã không hiểu bài rồi, nếu còn không đi học nữa thì chẳng phải càng tệ hại hơn sao?"
Nghe vậy, lớp trưởng im lặng một lúc, sau đó mới nói: "Cậu có suy nghĩ như vậy là tốt, nhưng mà thật ra cũng chẳng có gì khác biệt cả, dù sao thì cậu có đi cũng không hiểu gì. Nhưng nếu cậu kiên quyết thì tôi cũng không lo chuyện bao đồng."
Cô ta nói xong phẩy tay, một mình rời khỏi ký túc xá. Chờ khi cô ta đi rồi, ngoài Tô Dung và số 15 ra thì những người bạn cùng phòng khác bắt đầu trò chuyện, nhìn giống như những nữ sinh trung học bình thường vậy.
Chỉ có điều là trong chủ đề trò chuyện của họ thỉnh thoảng sẽ xen lẫn vài câu mà Tô Dung và số 15 hoàn toàn không hiểu, có lẽ là liên quan đến bài học trên lớp. Ba cô gái kia trò chuyện một lúc rồi đột nhiên nhìn về phía Tô Dung và số 15: "Hai người có muốn cùng chúng tôi đến nhà ăn không?"
Câu nói này đã nhắc nhở Tô Dung, cô trực tiếp kéo rèm cửa sổ, bên ngoài nắng chiếu rọi, không có chút sương mù nào. Nói cách khác, sương mù thực sự đã biến mất, không phải là kiểu buổi sáng xuất hiện buổi chiều biến mất.