Thật kỳ lạ, nếu sương mù chỉ xuất hiện vào lúc bắt đầu, thì cũng chứng tỏ rằng nó là một thứ không quan trọng, nếu là như vậy thì tại sao lại có một quy tắc riêng nhắc đến sương mù?
Theo như Tô Dung đã nói [Đừng đi trong sương mù với những người bạn học không quen biết], quy tắc này giống như được tạo ra để chuẩn bị cho bữa trưa đầu tiên của họ tại nhà ăn vậy.
Mặc dù quy tắc của quái đàm quy tắc này đã được thay đổi từ tờ giấy quy tắc thành từng mảnh giấy quy tắc nhỏ, nhưng không thể phi logic như vậy được? Một quy tắc chỉ tồn tại cho bữa trưa đầu tiên, luôn khiến người ta có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng quy tắc đó lại hoàn toàn đúng, những điều tra viên không tuân theo quy tắc đều bị trừng phạt.
Ngoài ra, tại sao màn sương lại biến mất, cô vẫn hoàn toàn không có manh mối, buổi trưa họ cũng không làm gì đặc biệt cả? Hay có người đã làm nhưng họ không biết?
Trong lúc cô đang suy nghĩ, số 15 đã từ chối lời mời của ba cô gái kia. Cho dù bây giờ bên ngoài không còn sương mù nữa, nhưng cô ấy không muốn đi ra bên ngoài cùng những dân địa phương.
Khi Tô Dung nghe cô ấy từ chối, đột nhiên phản ứng lại, cười nói: "Chúng tôi vẫn chưa dọn dẹp xong, có thể phải đợi một lát. Nếu các cậu không phiền thì đợi chúng tôi một chút, chúng tôi sẽ đi cùng, được chứ?"
Ba cô gái đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng hơi bất ngờ vì Tô Dung lại đồng ý chuyện này. Họ nhìn về phía số 15, dù sao thì trước đó Tô Dung đã tự ý đưa ra quyết định thay cho số 15, nhưng người thực sự có thể tự đưa ra quyết định cho mình vẫn là chính cô ấy.
Thành thật mà nói, số 15 cũng ngạc nhiên không kém gì họ, cô ấy không hiểu tại sao Tô Dung lại đồng ý chuyện như thế này. Nhưng vì thân phận "Cà Phê" của đối phương, cộng thêm cú sốc mà Tô Dung mang lại cho cô ấy tối qua, số 15 vẫn quyết định tin vào phán đoán của Tô Dung.
Cô ấy cười ngượng ngùng: "Lúc nãy tôi từ chối, chủ yếu là không muốn làm mất thời gian của các cậu, nhưng nếu các cậu sẵn lòng đợi chúng tôi thì chúng ta cùng đi nhé."
Nghe cô ấy nói vậy, ba cô gái cũng không còn e ngại nữa, họ gật đầu: "Bây giờ mới hơn bảy giờ, còn lâu mới đến giờ học, không mất thời gian đâu."
Vì đang ở trong quái đàm quy tắc, nên Tô Dung và số 15 không cởi quần áo ngoài vào ban đêm. Lúc này, cô buộc tóc đuôi ngựa, đi đến nhà vệ sinh bên ngoài rửa mặt nhanh chóng, tổng cộng chỉ mất chưa đầy năm phút.
Khi đang rửa mặt, nhân lúc không có ai, số 15 tranh thủ hỏi Tô Dung, muốn giải đáp thắc mắc của mình: "Tại sao cậu lại đồng ý với họ chứ? Tôi thấy họ không có vẻ gì là tốt cả. Hôm qua cậu cũng thấy người đi với dân địa phương ở bên ngoài rồi đấy, cậu không sợ gặp nguy hiểm nữa à? Họ có tới ba người, hai chúng ta chưa chắc đã đánh lại được."
"Quy tắc đó đã hoàn toàn vô dụng khi sương mù biến mất rồi, cậu có cảm thấy rất lạ không?" Tô Dung chỉ nói một câu này, sau đó không nói thêm gì nữa. Cô cố gắng tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc "nói ít làm nhiều” của bà chủ tiệm tạp hóa, có thể không nói thì sẽ không nói.
Dù sao thì các điều tra viên thường rất thích suy diễn liên tưởng, cho dù không hiểu ý cô, họ cũng sẽ không hỏi cô nữa. Tô Dung không quan tâm đối phương có hiểu ý mình không, chỉ cần họ tuân thủ là được.
Còn số 15 sau khi nghe lời giải thích của cô thì quả nhiên bắt đầu suy nghĩ. Đúng như Tô Dung nói, quy tắc này đột nhiên trở nên vô dụng, quả là một chuyện rất lạ.
Nội dung trên quy tắc là [Không được đi cùng bạn học không quen biết trong sương mù], ít nhất thì bản thân số 15 cho rằng nó còn có tác dụng khác, cô ấy nghĩ Tô Dung cũng nghĩ như vậy.
Quy tắc ban đầu là cấm các điều tra viên cùng dân địa phương đi trong sương mù, như vậy sẽ xảy ra chuyện không hay. Nhưng bây giờ sương mù đã biến mất, họ lại đi cùng dân địa phương, liệu có phải sẽ xảy ra chuyện tốt không?
Nghĩ đến đây, số15 bừng tỉnh, cảm thấy mình đã hiểu ý của Tô Dung. Tô Dung quả thực là có ý này, nếu không thì cô không thể nghĩ ra tại sao quy tắc đó lại đột nhiên trở nên vô dụng.
Chỉ có thể là bề ngoài nó vô dụng, nhưng thực ra nó có một tác dụng tiềm ẩn, cần họ phải suy luận mới tìm ra được. Còn cô đã suy luận ra được thì đó chính là kết luận vừa rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, năm cô gái cùng nhau đi ra ngoài. Khi không nói về việc học, họ trông giống như những nữ sinh trung học bình thường, nói về những chủ đề bình thường.
Sau vài câu trò chuyện, Tô Dung quyết định bắt đầu lái câu chuyện theo hướng khác. Những lợi ích có thể xuất hiện chỉ là có thể xuất hiện mà thôi. Cô không thể đặt hết hy vọng vào những thứ có thể xuất hiện được, thà rằng nhân cơ hội này trò chuyện về những thứ mà cô quan tâm còn hơn.
"Ở trường, các cậu có nhớ nhà không?" Cô giả vờ buồn rầu, "Tôi mới học lớp 10 thôi, nên còn phải ở trường này lâu lắm."
"Nhớ nhà hả?" Một trong số những bạn nữ ngạc nhiên nhìn cô, "Làm sao có thể chứ, tôi đến đây là vì mình không còn nhà nữa rồi."
Một bạn nữ khác thở dài: "Từ khi bố mẹ đưa tôi đến đây, có lẽ tôi cũng không còn nhà nữa rồi."
Bạn nữ thứ ba có vẻ cảnh giác hơn một chút, hỏi ngược lại: "Các cậu nhớ nhà lắm à? Vậy tại sao lại đến đây?"
Quả nhiên là ngôi trường này có uẩn khúc sao? Những học sinh đến đây, chẳng phải hầu hết đều không phải tự nguyện, mà chỉ vì bất đắc dĩ phải đến thôi sao?
Tô Dung và số 15 nhìn nhau, Tô Dung lên tiếng trước: "Tôi bị lừa đến đây, ngủ một giấc đã thấy ở đây rồi."
Câu trả lời này trong bối cảnh này tương đương với một câu trả lời vạn năng, côcó thể bị bố mẹ đưa đến, cũng có thể bị lừa đến, tóm lại là có thể sử dụng rất linh hoạt.
Còn số 15 thì nói: "Tôi ở ngoài không có nhà nên mới đến đây."
Lời của hai người tuy có chút không bình thường, nhưng cũng không có vấn đề gì lớn lắm. Đám học sinh cũng không dây dưa nữa, mọi người cùng nhau đến nhà ăn. Trên đường đi không gặp phải nguy hiểm gì nữa, Tô Dung không chắc rằng đây có phải là lợi ích khi đi theo dân địa phương trong lúc không có sương mù hay không.