Nếu đúng thì còn tạm ổn, nhưng nếu không thì Tô Dung thực sự không hiểu quy tắc đó là thế nào. Tại sao nó chỉ có thể sử dụng một lần vào trưa hôm qua?
Vào đến nhà ăn, mọi người tự nhiên tản ra. Các điều tra viên đã đến khá đông, tụ tập ngồi ở góc. Hai người tùy tiện bưng một bát cháo, thêm một quả trứng rồi đi tới đó.
Đáng nói là có hai người bị tách riêng ra cùng với đám điều tra viên, không sai, chính là "Ngô thánh mẫu" và "Người tốt." Bị nhắm đến, hai người họ cũng không hề hoảng sợ, làm bạn với nhau cũng coi như vui vẻ.
Tô Dung biết rõ tình hình bên trong, tối hôm qua khi trực nhật, một người khác cùng nhóm với "Người tốt" đã chết một cách kỳ là, cũng chẳng trách những điều tra viên trong lớp của họ lại chọn cách cô lập hai người này. Rõ ràng là họ cũng sợ, sợ bản thân cũng bị hai người này liên lụy, hơn nữa còn chết một cách không rõ ràng.
Dù không cần Tô Dung nhắc nhở, họ đều nhận ra hai người này có vấn đề. Nếu không, tại sao lại có hai điều tra viên liên tiếp chết bên cạnh họ mà không có ai khác ở đó? Dù họ có khóc lóc thảm thiết, nói những lời chân thành đến mấy thì cũng không ai muốn đánh cược mạng sống của mình để tin họ.
Trong bữa ăn, Tô Dung mới có thời gian suy nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Mặc dù ba cô gái trong ký túc xá vừa rồi đã dành nhiều thời gian để thăm dò họ, nhưng trên thực tế ba người kia vẫn tiết lộ một số thông tin.
Tất cả họ đến đây đều cho rằng mình đã không còn nhà. Những người vốn không bố không mẹ thì nói mình không có nhà cũng là điều dễ hiểu. Nhưng những người có bố mẹ, được bố mẹ đưa đến đây mà lại nói mình không có nhà thì lý do bị đưa đến đây rất đáng để suy nghĩ
Bố mẹ họ đưa họ đến đây, có lẽ không có ý định để họ trở về. Điều này lại chia thành hai khả năng, khả năng thứ nhất là những người đến đây sẽ mãi mãi ở lại đây, ngay cả khi phải chết, vì vậy không có ý định để họ trở về.
Khả năng thứ hai là những người đến đây sẽ mất trí nhớ, bị tẩy não hoặc cơ thể bị chiếm giữ bởi một linh hồn mới, đến nỗi không còn muốn trở về nhà nữa. Rốt cuộc, nếu không có ký ức về quá khứ, tự nhiên sẽ không muốn trở về ngôi nhà đó.
Liên tưởng đến tình hình khối 11, khối 12, Tô Dung cảm thấy rất có thể là trường hợp sau. Bọn họ học hành chăm chỉ như vậy, rõ ràng là có cơ hội ra ngoài. Hơn nữa, trạng thái của khối 11, khối 12, và khối 10 rõ ràng là khác nhau, nói một cách đại khái thì đó là sự khác biệt giữa học sinh bình thường và học sinh sắp thi đại học
Nếu nói họ là trường hợp thứ hai, tức là mất trí nhớ, tẩy não, thay linh hồn, thì việc trở thành như bây giờ cũng dễ hiểu thôi.
Trong lúc suy nghĩ, cô đã ăn xong bữa sáng của mình. Sau khi đặt đĩa ăn về đúng vị trí, cô bắt đầu tham gia vào cuộc thảo luận của các điều tra viên.
Vừa nghe họ nói chuyện, Tô Dung vừa đếm số người. Vào khoảng trưa hôm qua còn có hơn tám mươi điều tra viên, bây giờ chỉ còn lại sáu mươi chín người. Bây giờ đã là bảy giờ rưỡi, các điều tra viên muốn ăn sáng hẳn đã đến gần hết.
Trong quái đàm quy tắc, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không thì hầu như không có điều tra viên nào bỏ bữa sáng. Rốt cuộc, nếu không ăn sáng, thì cho đến trước trưa tinh thần sẽ không được tốt lắm, đến lúc đó sẽ rất khó để ứng phó với vô vàn cuộc nguy hiểm vào buổi sáng.
Một số người mới sẽ bỏ qua việc ăn sáng để ngủ thêm một chút hoặc có thêm thời gian khám phá. Nhưng những điều tra viên có thể tham gia "Trường trung học số 13" đều có kinh nghiệm ứng phó với quái đàm quy tắc rất phong phú, tự nhiên sẽ không mắc phải sai lầm như vậy.
Nói cách khác, ngày hôm qua đã có không ít người chết. Bây giờ, số lượng điều tra viên của [Quái đàm quy tắc cố định] này có lẽ chỉ còn khoảng bảy mươi người. Trong số đó, phải kể đến những điều tra viên ó vấn đề như "người tốt". Mà thời gian mới chỉ trôi qua một ngày!
Vẻ mặt của mọi người đều trở nên nặng trĩu, bởi vì sau khi thức dậy, cơ thể của tất cả mọi người đều có sự thay đổi. Một số người còn ổn, như Tô Dung chẳng hạn, mặc dù cảm thấy yếu ớt nhưng không ảnh hưởng nhiều đến hành động. Nhưng có những người thì thảm, một chàng trai ngồi ở góc tường mặt tái nhợt như tờ giấy, quầng thâm dưới mắt đen như gấu trúc, môi không có chút máu nào, có thể thấy tay cầm thìa của anh ta hơi run. Mặc dù những người như vậy cũng đến, nhưng tất cả mọi người đều biết, khả năng cao là anh ta không thể sống sót qua hôm nay.
Ngoài anh ta ra, không biết có bao nhiêu người thậm chí còn không thể đến, trực tiếp ngất xỉu trên giường vì quá yếu.
"Tôi cho rằng việc chúng ta trở nên như thế này chắc chắn có liên quan đến những việc xảy ra ngày hôm qua, không thể nào [Quái đàm quy tắc cố định] này thực sự chỉ cần sống thêm một ngày là sẽ yếu hơn một phần được?" Một cô gái nói, "Mọi người hãy cùng nhau suy nghĩ, chúng ta đã làm gì vậy. Hôm nay nhất định phải tìm ra vấn đề, sau đó tránh né, nếu không thì ngày mai sẽ không có nhiều người có thể đến nhà ăn nữa đâu."
Lời nói này không phải là lời nói đùa, phải biết rằng ngay cả Tô Dung, nếu ngày mai lại chồng thêm một lớp yếu ớt nữa, thì rất khó để trụ được một ngày, huống chi là những điều tra viên vốn đã rất yếu ớt từ hôm nay.
Một người khác cũng đứng lên nêu ý kiến: "Tôi vừa quan sát, những người có mặt ở đây có lẽ đều bị ảnh hưởng sau khi tỉnh dậy, có ai không bị ảnh hưởng không?"
Chờ một lúc, không ai nói gì, anh ta tiếp tục: "Vì tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, nên những việc chúng ta làm hôm qua chắc chắn là những việc mà tất cả mọi người đều đã làm, chẳng hạn như thở, đi học, tiếp xúc với không khí, v.v."
Tuy nhiên, ngay khi anh ta vừa dứt lời, đã có người phản bác. Đó là cô gái tóc đuôi ngựa đã dũng cảm lên tiếng ở lớp 6 hôm qua: "Anh nói vậy là không có lý rồi, quái đàm quy tắc này cũng phải tuân theo quy tắc cơ bản đi? Ngay cả [Quái đàm quy tắc cố định] cuối cùng cũng không thể như vậy được. Nếu đúng như anh nói, thở cũng sai thì chúng ta không cần chơi nữa, cứ trực tiếp cúi đầu bái lạy "Nó", dâng cả Trái đất luôn cho xong."