Đang nói thì cô ấy đột nhiên nhận ra có gì đó không ổn. Cô ấy nhìn về phía số 15 vẫn đứng im. Tô Dung cũng nhận ra có điều gì đó không ổn: "Số 15, cậu còn tỉnh táo không?"
Lúc này, số 15 nhìn chằm chằm về một hướng, lưng thẳng tắp. Nhưng vấn đề là ánh mắt của cô ấy không hề di chuyển, ngoại trừ việc chớp mắt và thở đều đặn, trông cô ấy giống như một con búp bê.
Còn Tô Dung, lý do cô hỏi "còn tỉnh táo không" chứ không phải "có chuyện gì" là do cô đưa ra phán đoán dựa trên biểu hiện này. Ngoài đôi mắt ra, hơi thở đều đặn và nhẹ nhàng của cô ấy hoàn toàn giống như đang ngủ.
Số 10 có chút lo lắng, cố đẩy mạnh số 15, dưới sự lay mạnh, số 15 đột nhiên rùng mình, mắt chớp nhanh hai lần, ánh mắt sáng ngời ban đầu nhanh chóng trở nên mơ hồ, sau đó từ từ lấy lại tinh thần.
Cô ấy vừa hít sâu để tỉnh táo lại vừa giải thích: "Vừa nãy tôi sử dụng một đạo cụ, bản thân đã ngủ thiếp đi, nhưng lại biểu hiện giống như người chưa ngủ."
Nghe có vẻ như là một đạo cụ rất kỳ diệu, có thể duy trì trạng thái trước đó một thời gian sao? Vậy nếu bị trúng độc hoặc bị thương, có thể thông qua đạo cụ này để duy trì trạng thái trước đó, để bản thân tạm thời không chết vì những tổn thương đã gây ra không.
Nhưng Tô Dung nhanh chóng nhận ra rằng suy nghĩ này là sai lầm, đạo cụ này có lẽ không có chức năng mạnh mẽ như vậy. Nếu không, dù có nhiều tiền đến mấy, số 15 cũng sẽ không sử dụng đạo cụ này vào thời điểm không quan trọng như thế này. Hơn nữa, trông cô ấy không giống như người có tiền.
Rõ ràng là số 15 đã ngủ gật lúc nãy. Do đó, có thể suy ra rằng đạo cụ này chỉ có thể duy trì trạng thái bề ngoài chứ không thể đảo ngược trạng thái thực sự.
Nói cách khác, nếu số 15 bị thương, thì đạo cụ này chỉ có thể khiến bề ngoài của cô ấy không có vết thương, trông có vẻ tươi tỉnh. Nhưng không thể thực sự khiến vết thương của cô ấy biến mất, cô ấy vẫn phải tự mình chịu đựng tổn thương. Về bản chất, nó chỉ là một đạo cụ ngụy trang mà thôi.
Lúc này, số 15 đã hoàn toàn tỉnh táo, cô ấy cười ngại ngùng: "Xin lỗi, tôi có làm mọi người sợ phải không?"
"Có hơi sợ một chút." Số 10 thành thật nói, "Nếu không phải vì câu nói lúc nãy của số 34, thì tôi đã tưởng rằng cậu đã đi theo vết xe đổ của số 6 rồi."
Nếu không phải vì nghe thấy Tô Dung hỏi cô ấy "Đã tỉnh chưa", nên số 10 nhanh chóng nhận ra rằng số 15 có thể không gặp chuyện gì mà chỉ ngủ gật, thì cô ấy có thể sẽ trực tiếp dùng một số liệu pháp bạo lực. Hoặc coi số 15 như người thay thế số 6, đưa cô ấy đến nhà vệ sinh để nghiên cứu.
Nghe vậy, số 15 biết ơn nhìn Tô Dung. Bản thân cô ấy cũng là một điều tra viên, nên cô ấy hiểu rõ thái độ của các điều tra viên đối với những điều tra viên đã chết hoặc sắp chết là như thế nào. Đừng thấy mọi người thường ngày đều tỏ ra rất tử tế, thậm chí còn hợp tác với nhau. Nhưng nếu đối mặt với thi thẻ cho dù đó là thi thể của người vừa trò chuyện với mình, thì bọn họ vẫn có thể bình tĩnh tìm ra nguyên nhân cái chết. Còn trong [Quái đàm quy tắc cố định] này, hôn mê cũng chẳng khác gì chết.
Nếu cô ấy đối mặt với số 6, để làm cho cậu ta tỉnh dậy, có thể cô ấy sẽ sử dụng dao cắt ngang da của đối phương, hoặc là một số biện pháp cực kỳ quyết liệt hơn.
Mặc dù cô ấy chỉ đang ngủ, nếu có ai đó muốn làm hại cô ấy, cô ấy chắc chắn có thể tỉnh ngay lập tức. Nhưng sự tổn thương gây ra vẫn không thể tránh khỏi. Lúc đó cô ấy cũng không thể trách đối phương quá bạo lực, chỉ có thể trách mình xui xẻo.
Vì vậy số 15 mới biết ơn Tô Dung đã nhận ra tình trạng của mình.
Cô ấy không tò mò về việc Tô Dung làm thế nào mà nhanh chóng nhận ra tình hình của mình, cấp độ đạo cụ của cô ấy thực sự không cao, chức năng chỉ hướng đến việc hỗ trợ. Với lại Tô Dung chính là đại thần “Cà Phê”, việc nhìn ra chuyện này thực sự là hết sức bình thường.
Số 10 đơn giản kể lại cuộc thảo luận ngắn gọn của họ vừa rồi, sau đó lắc lắc lọ dầu gió trong tay: "Mặc dù tôi cũng muốn chia sẻ với các cậu, nhưng tôi khuyên mọi người nên mua riêng, tác dụng của nó không lâu, cần ít nhất hai lần bôi trong một tiết học mới đảm bảo tỉnh táo suốt cả tiết học."
"Đi thôi, đừng làm mất thời gian nữa." Mọi người nghe được lời này, đều hiểu. Số 15 đứng dậy, vỗ vỗ mặt, "Chúng ta nên đi nhà vệ sinh."
"Chúng tôi đợi tin tốt từ các cậu." Số 32 cười nói, "Hy vọng khi các cậu trở về, chúng tôi sẽ thấy được một số 6 tỉnh táo."
Số 21 không mấy lạc quan: "Các cậu đừng uên, ngay cả khi số 6 tỉnh lại, thì cậu ta cũng là cái gai trong mắt lớp trưởng. Cậu ta không thể quay lại lớp, đến lúc đó các cậu định sắp xếp cho cậu ta thế nào? Để cậu ta trở thành một 'kẻ vô công rỗi nghề' trong trường sao?"
Câu nói này khiến lòng mọi người không khỏi chùng xuống, họ đều hiểu rằng số 21 nói đúng. Số 6 không tỉnh lại thì còn đỡ, nếu thực sự tỉnh lại, thì rắc rối sẽ kéo đến liên tiếp.
Nói đến đây, Tô Dung nhớ ra một vấn đề: "Đúng rồi, lát nữa chúng tôi đi rồi, phiền hai cậu đi hỏi thăm bạn cùng phòng của số 6 và số 26 xem tối qua họ có bị gọi tên không."
Nói cũng thật xui xẻo, số 6 và số 26 lại ở chung một phòng. Kết quả là cả hai đều chết, đến nỗi muốn biết tình hình của họ, còn phải thông qua dân địa phương.
Mà dân địa phương trong quái đàm quy tắc này không phải là dạng dễ xơi, trước câu hỏi của điều tra viên, liệu họ có nói thật hay không còn là một vấn đề.
Theo như những gì Đường Linh đã nói trước đó, những người không được điểm danh, nếu không kịp thời bổ xung thân phận, thì vào ngày hôm sau họ sẽ "chết."
Để hai người còn lại hỏi chuyện này, một là để xác nhận tình hình hiện tại của số 26, hai là nếu số 6 không được gọi tên, thì dù còn thở cũng khó mà đánh thức. Lúc đó, việc họ phải làm không còn là cố gắng cứu người nữa, mà là thực sự làm thí nghiệm.
"Tôi biết rồi." Số 32 trả lời nghiêm túc. Tô Dung mỉm cười gật đầu, đợi số 21 cũng đảm bảo xong, cô mới đi theo số 15 rời đi.
Đến cửa nhà vệ sinh nữ ở tầng một, ba người lập tức nhìn thấy tấm biển cảnh báo màu vàng dựng trước cửa. Trên đó viết nhà vệ sinh nữ tạm thời không sử dụng được, các bạn nữ muốn đi vệ sinh có thể lên tầng hai.