Chưa kịp để họ nhíu mày thì trong nhà vệ sinh đã thò ra một cái đầu, chính là cô gái tóc đuôi ngựa. Cô ấy ra hiệu cho Tô Dung và những người khác vào.
Tô Dung lập tức yên tâm, xem ra tấm biển cảnh báo này là do điều tra viên dựng lên để không cho dân địa phương vào, vậy thì không sao rồi.
Không tính lớp 4 của Tô Dung, có tổng cộng mười hai bạn nữ đến nhà vệ sinh. Còn nếu tính cả lớp 4 thì có đến mười lăm người. Mười lăm người chen chúc trong một phòng vệ sinh thì không thể nào đứng được, vì vậy cô gái tóc đuôi ngựa mới lấy ra một tấm biển cảnh báo như vậy, trực tiếp giải quyết triệt để vấn đề.
Nếu không có gì bất ngờ thì tấm biển cảnh báo đó cũng là một đạo cụ quái đàm. Nếu không, với sự cảnh giác của điều tra viên, cô gái tóc đuôi ngựa và những người khác sẽ không yên tâm khi thực sự dùng một tấm biển như vậy để ngăn cản dân địa phương.
Lỡ như bị dân địa phương nhìn thấy họ làm gì trong nhà vệ sinh thì sẽ rất phiền phức.
Số 15 tiến đến phòng vệ sinh cuối cùng ở nhà vệ sinh nữ, vì đủ nhỏ và đủ bẩn nên không ai thèm vào.
Cô ấy thò tay vào trong mò mẫm một lúc, sau đó lấy ra một tấm vải trong suốt từ hư không. Ngay giây tiếp theo, số 6 xuất hiện ngay trước mặt mọi người.
Sau khi đưa số 6 ra ngoài, số 15 giải thích: "Lúc đó tôi đưa cậu ấy vào nhà vệ sinh, phủ 【 Áo choàng tàng hình 】 lên, rồi để ở đây suốt."
"Ồ, ồ, vậy mà tôi còn tưởng cậu có không gian chứa người sống chứ." Số 10 tò mò nhìn chiếc áo choàng trong suốt trên tay cô ấy. Chiếc áo choàng được đặt trên tay khiến cả một mảng tay trở nên trong suốt, trông như thể số 15 mất đi nửa cánh tay.
Nghe vậy, số 15 cười khổ: “Cậu đúng là quá coi trọng tôi rồi."
Một không gian có thể lưu trữ người sống, dù tiêu diệt nguồn ô nhiễm cũng khó có được. Nếu tiêu diệt nguồn ô nhiễm của [Quái đàm quy tắc cố định] thì chắc có khả năng nhận được.
Nghĩ đến đây, cô ấy không nhịn nhìn Tô Dung. Cô ấy biết người đứng trước mặt là điều tra viên duy nhất trên thế giới có thể loại bỏ nguồn ô nhiễm của [Quái đàm quy tắc cố định]
Từ ánh mắt của cô ấy, Tô Dung hiểu được suy nghĩ của cô ấy Nói đến điều này, cô cũng cảm thấy khó chịu, Tô Dung cũng muốn có một không gian có thể thật sự lưu trữ người sống. Cô có một loại đạo cụ không gian, đó là [Ví sinh tiền]. Nhưng [Ví sinh tiền] không thể lưu trữ sinh vật sống, trước khi nâng cấp chỉ có thể lưu trữ đạo cụ quái đàm.
Tô Dung nhún vai, cúi xuống xem tình hình của số 6. Cô không kiểm tra hơi thở của đối phương, với thị lực của cô,có thể thấy được số 6 vẫn còn hơi thở, chỉ là rất yếu ớt.
"Hãy để tôi thử trước." Đường Linh nắm một con dao sắc, cúi xuống bên cạnh Tô Dung, không do dự mà cắt một nhát trên tay số 6. Sau đó cô ấy nhanh chóng lấy ra một loại chất lỏng màu trắng phun vào vào vết thương.
Máu trong vết thương thậm chí còn chưa kịp chảy ra thì đã bị chất lỏng này làm đông lại và đóng vảy nhanh chóng.
"Đây là một loại... bình xịt cầm máu do chính phủ nghiên cứu. Thực ra nó không phải là đạo cụ quái đàm, nhưng ai bảo tôi có khả năng mang đồ từ thế giới thực vào cơ chứ?" Nói đến đây, cô ấy nháy mắt một cách tinh nghịch.
Đường Linh trong quái đàm quy tắc này đương nhiên không phải là khuôn mặt ngoài đời thực, các điều tra viên tinh anh trong quái đàm quy tắc đều có ngoại hình ngẫu nhiên, không bị ảnh hưởng bởi ngoại hình ngoài đời thực. Và hầu hết thời gian, ngoại hình ngẫu nhiên này chỉ được phân bổ cho loại khuôn mặt rất trung bình, rất đại chúng.
Đường Linh cũng không ngoại lệ, lần này cô ấy có ngoại hình rất bình thường. Nhưng khi cô tạo ra dáng vẻ này, lại có một vẻ đẹp hoạt bát. Giống như cô ấy ngoài đời thực, tuy không phải là người đẹp hàng đầu nhưng lại có khí chất riêng.
Lý do phải cầm máu ngay lập tức tất nhiên không phải vì Đường Linh tốt bụng, không muốn số 6 chịu đau đớn. Chủ yếu là trong quái đàm quy tắc, máu là một thứ rất nguy hiểm, nó rất dễ thu hút quỷ quái.
Mùi máu tanh đối với những quỷ quái, bao gồm cả dân địa phương trong quái đàm quy tắc này đều có sức hấp dẫn rất lớn. Nếu để số 6 tiếp tục chảy máu không ngừng, thì chắc chắn sẽ có thứ gì đó bị thu hút đến. Đến lúc đó dù có [Áo choàng tàng hình] che chắn thì e là cũng vô dụng.
Đường Linh không chút do dự liên tục cắt vài nhát, nhưng số 6 vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Cô ấy cau mày lau sạch vết máu trên dao găm, cất nó đi rồi lắc đầu: "Không được, những phương pháp thông thường có lẽ không thể khiến... số 6 tỉnh lại."
Phải biết rằng cô ấy ra tay rất khéo léo, những nhát cắt đó đều là những nơi mà số 6 có thể cảm nhận được cơn đau dữ dội mà không gây ra vết thương quá nặng. Ngay cả khi đau đớn như vậy mà cậu ta vẫn không tỉnh lại, thì có lẽ chẳng có kích thích bên ngoài nào có thể khiến cậu ta tỉnh lại.
"Nếu không tỉnh lại được..." Số 10 nhếch mép, "Thì tôi phải dùng đến đạo cụ rồi."
Cô ấy nói rồi lấy ra một thứ trông giống như tai nghe: "Đây là 【 Máy đo não】, dùng để đo trạng thái não. Nhưng sau khi đo xong sẽ gây ra tình trạng rối loạn não trong một thời gian."
Cô ấy không mô tả cụ thể "tình trạng rối loạn trong não" nhưng dễ thấy rằng tác động đó chắc chắn rất xấu. Nhẹ có thể là mất trí nhớ hoặc nhầm lẫn, nặng có thể sẽ trở thành một người ngu ngốc trong thời gian ngắn.
Nếu không, số 10 cũng đã sử dụng đạo cụ này ngay từ đầu rồi.
Mọi người đều không phản đối, nhìn số 10 đeo tai nghe lên đầu số 6 đang bất tỉnh. Trên tai nghe có một màn hình nhỏ, màn hình nhanh chóng hiện sóng đo đạt. Đó hoàn toàn là một dãy thẳng, không có bất kỳ biến động nào.
Sau vài giây nhìn, số 10 tháo tai nghe ra: "Dường như số 6 không phải là trạng thái của một người hôn mê, trạng thái hiện tại của cậu ta gần như không khác gì với người chết."
"Vậy tại sao cậu ta vẫn còn sống?" Tô Dung nhíu mày.
Dù trạng thái hiện tại của cậu ta giống như đã chết, nhưng sự khác biệt giữa chết thật và chết giả vẫn rất lớn. Cậu ta đã trở thành như vậy rồi, tại sao quái đàm quy tắc này không làm cho cậu ta chết thật luôn?