Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 980

Chương 980 -
Chương 980 -

Có hai khả năng ở đây, một là "Trường trung học số 13" không thể khiến cậu ta chết thật, tức là ngủ trong giờ học sẽ không dẫn đến kết cục chết thật. Cậu ta phải đến phòng giáo vụ thì mới có thể chết được.

Còn khả năng thứ hai là "Trường trung học số 13" không muốn cậu ta chết thật. Nói cách khác, có một điều tra viên không chết, nhưng mất hoàn toàn khả năng vận động, không khác gì chết thật sẽ còn tác dụng khác đối với "Trường trung học số 13". Và tác dụng này sẽ thể hiện ra sau khi cậu ta được đưa đến phòng giáo vụ.

Nghĩ đến đây, cô thả lỏng đôi mày đang nhíu chặt: "Tôi muốn đưa cậu ta cho lớp trưởng."

Nghe vậy, mọi người đều tỏ ra ngạc nhiên. Vào cuối buổi trưa, sau lời kể của các điều tra viên lớp 4, bọn họ đều biết số 6 số sáu xảy ra chuyện gì. Đương nhiên họ cũng hiểu nếu đưa số 6 cho lớp trưởng thì sau này bọn họ không thể cứu được số 6 nữa. Mà không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, số 6 sẽ chết vì như thế.

"Cho tôi một lý do." Đường Linh không từ chối ngay, cô ấy hiểu rằng Tô Dung không thể nói ra những lời như vậy mà không có lý do. Tình trạng hiện tại của số 6 chẳng khác gì đã chết, nếu thực sự có thể lợi dụng cơ thể không phải là xác chết nhưng hơn cả xác chết của cậu ta để có được manh mối hữu ích nào đó thì cô ấy cũng không cứng nhắc từ chối.

Tất nhiên, lý do cô ấy sẵn sàng suy nghĩ đồng ý chủ yếu là vì số 6 vốn dĩ do Tô Dung và những người khác cứu. Bây giờ đề xuất của cô chỉ là muốn mọi thứ trở lại như cũ, tức là họ không cứu ai cả, tương đối có thể chấp nhận được.

Đừng kỳ vọng quá nhiều vào lòng chính nghĩa của những điều tra viên, họ thường xuyên đi lại giữa những quái đàm quy tắc nên không coi trọng mạng sống con người. Ngay cả khi Đường Linh là nhân viên chính phủ, cô ấy vẫn có suy nghĩ riêng của mình.

Tô Dung không bất ngờ trước phản ứng của cô ấy, trước tiên, cô nói ra suy đoán của mình, sau đó tóm tắt: "Giao cậu ta cho lớp trưởng, thứ nhất là có thể khiến lớp trưởng tin tưởng tôi hơn, từ đó có thể có được những manh mối hữu ích hơn. Thứ hai là tôi rất muốn biết điều gì sẽ xảy ra với số 6 sau khi bị đưa đến phòng giáo vụ, liệu cậu ta sẽ chết ngay lập tức hay sẽ xảy ra điều gì đó bất ngờ không."

"Nhưng nếu bọn họ không đồng ý cho cậu đi cùng xem thì sao?" Một nữ sinh phản đối, "Đến lúc đó, cậu cũng không biết số 6 sẽ bị đối xử thế nào, chẳng phải là công cốc sao?"

Về vấn đề này, Tô Dung đã có suy nghĩ: "Tiền đặt cược để tôi đưa số 6 qua là có thể đi cùng, nếu cô ta không đồng ý, thì tôi có thể lùi một bước, hỏi số liệu số 6 có chết vì hình phạt của phòng giáo vụ không. Nếu không chết, thì đó chính là suy đoán thứ hai của tôi. Có lẽ "Trường trung học số 13" giữ mạng sống của những điều tra viên chúng ta còn có mục đích khác. Còn nếu cậu ta chết thì..."

Cô nở một nụ cười: "Tôi có một kỹ năng, tên là [Thị giác tử vong], có thể xem lại cảnh tượng trước khi người chết qua đời. Đến lúc đó, mọi bí mật sẽ được sáng tỏ."

Sau khi nghe xong kế hoạch của cô, mọi người đều im lặng một lúc. Một lát sau, số 15 gật đầu trước tiên: "Tôi thấy được."

Rõ ràng kế hoạch của Tô Dung đã được suy nghĩ kỹ lưỡng, tính đến mọi tình huống. Tình trạng hiện tại của số 6 chẳng khác gì đã chết, nếu vậy, thà rằng tận dụng triệt để, để cậu ta đóng góp lần cuối cho việc thông quan của họ.

"Tôi cũng đồng ý." Số 10 cũng không có ý kiến.

Thấy hai người lớp 4 đã nói vậy, Đường Linh nhún vai: "Dù sao người đó cũng là do các cậu cứu, vậy thì cứ do các cậu quyết định đi. Nhưng cậu phải nghĩ ra lời giải thích về việc cậu tìm thấy số 6 thế nào."

"Không cần lo." Tô Dung nở nụ cười tự tin, "Tôi nghĩ lớp trưởng bọn họ cũng không thực sự quan tâm đến câu trả lời của câu hỏi đó, họ chỉ muốn duy trì quy tắc mà thôi. Còn tôi đã giúp họ duy trì quy tắc, họ nên cho tôi chút lợi ích."

Sau khi bàn bạc xong, mọi người trở về lớp học tiếp tiết sau. Các điều tra viên đều rất nhạy cảm với thời gian, vừa về đến lớp thì chuông báo đã vang lên. Thời gian vừa khít.

Lớp 4 học tiết áp chót buổi chiều, tức là tiết thứ tám học môn mỹ thuật. Trước đó đều là các tiết học chính, không cần ra khỏi tòa nhà dạy học.

Học xong một tiết, số 21 đi tới trước tiên nói: "Chúng tôi đã dùng [Thuốc nói thật] với hai người cùng phòng của số 6, số 6 đã bị quản lý ký túc xá gọi tên tối qua, nhưng số 26 thì không."

Theo định nghĩa điểm danh của quản lý ký túc xá mà Đường Linh đưa ra trước đó, số 26 hẳn đã thực sự chết, còn số 6 vẫn chưa chết, thế nên dù không ở trong ký túc xá, vẫn bị điểm danh.

Đột nhiên Tô Dung nhận ra một điều: "Nói vậy, tối nay chúng ta không cần về ký túc xá cũng được sao?"

Khi quản lý ký túc xá điểm danh, điều tra viên không cần trả lời. Mà dưới tình huống bình thường, chỉ cần không chết, dù biến thành trạng thái số 6, cũng sẽ được điểm danh

"Nhưng trước đó chúng ta đã dò hỏi rồi, mười một giờ là giờ giới nghiêm..." Số 15 vừa nói tới đây, lập tức phản ứng lại, "Hả? Hình như không thấy có quy tắc nào liên quan đến cái này?"

Bọn họ có được thông tin này là do hỏi dân địa phương, lúc đó Tô Dung đã đi tìm Vương Kiến Quốc. Vì hoàn toàn trùng khớp với thời gian biểu, thêm vào đó, dân địa phương cũng làm như vậy, nên không ai thắc mắc. Hơn nữa, hầu hết các quái đàm quy tắc đều như vậy, sau mười giờ tối hoặc mười một giờ tối sẽ cấm ra ngoài. Theo như cô ấy thấy trước đây, thì không cần phải thắc mắc.

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, số 15 đột nhiên nhận ra rằng vì họ không thấy nội dung này được viết trên mảnh quy tắc, nên chứng minh họ không nhất thiết phải tuân thủ.

"Cậu nói đúng, có lẽ chúng ta thực sự nên ra ngoài khám phá vào buổi tối." Nghĩ đến đây, cô ấy kiên quyết đổi giọng, "Tối nay thì sao?"

"Phải để một người ở lại ký túc xá." Tô Dung trả lời, "Nhưng thôi, lát nữa hãy nói chuyện này, bây giờ chưa vội."

Cũng không phải là không vội, chủ yếu là có chuyện gấp hơn. Số 32 lập tức chen vào hỏi: "Số 6 thế nào rồi?"

Số 10 trả lời: "Cậu ta không tỉnh lại được, nhưng vẫn còn thở." "Chúng tôi dự định để số 34 đưa cậu ta đến cho lớp trưởng, như một món quà ra mắt."

Bình Luận (0)
Comment