Bản chất của【Quái đàm quy tắc cố định】 nhiều người này là phải dựa vào sự giao lưu, phân tích lẫn nhau giữa các điều tra viên để đạt được hiệu quả 1 + 1> 2. "Nó" trực tiếp chặn con đường này, vậy thì phải làm thế nào?
Do đó, nếu không đoán sai, những gì cô vừa suy đoán chỉ là khái niệm đại khái, cũng chính là liên quan đến phân tích quái đàm quy tắc. Mà thứ để bọn họ chân chính không thể nói, là đầu mối bên trong phân tích này.
Chuyện này có thể chờ một lát nữa thì nói sau, dù sao thì cô chỉ cần "nói ít" là có thể tránh được mọi rủi ro. Điều cần quan tâm hơn là câu trả lời của số 32 cho câu hỏi cuối cùng của cô.
Đó là một câu trả lời hoàn toàn không ngờ tới, muốn nghe hiểu nội dung bài giảng, ngoài việc làm cán bộ lớp thì đến lớp khác học?
Không trách gì khi hiệu ứng cách âm của cửa ký túc xá rất kém, nhưng hiệu ứng cách âm của tòa nhà dạy học lại cực kỳ tốt. Hóa ra là cố tình ngăn họ nghe thấy tiếng các lớp khác học.
Nhưng tại sao?
Nếu nói phòng học do những điều tra viên tự chọn, thì việc mọi người đi nhầm lớp vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng vị trí phòng học này đã được cố định khi bọn họ vừa mới đến, tại sao lại cố tình sắp xếp phòng học sai cho bọn họ?
Nếu chỉ muốn họ không hiểu bài giảng thì thực ra không cần phải đặt ra một thiết lập như vậy. Rốt cuộc chỉ cần trở thành cán bộ lớp là có thể nghe hiểu được giáo viên nói gì, mà muốn trở thành cán bộ lớp thì chắc chắn không chỉ có cách là thông qua kỳ thi.
Ban đầu Tô Dung định lợi dụng việc giao nộp số 6 để đổi lấy cơ hội trở thành cán bộ lớp. Nhưng sau khi có được thông tin tình báo của số 32, cô biết mình không cần phải làm vậy nữa, cô hoàn toàn có thể đi lớp 11 nghe giảng bài.
Nói thật lòng, Tô Dung rất muốn đến lớp 11, vì lớp 11 có Tạ Kha Kha. Vận may của tên này không chỉ là may mắn cho mình mà còn may mắn cho những người xung quanh. Cho đến bây giờ, lớp 11 là lớp có số lượng điều tra viên tử vong ít nhất, chỉ có một người chết mà thôi.
Có cậu ta ở đó, Tô Dung ước tính tiến độ thông quan của mình có thể tăng nhanh rất nhiều.
Ở đây phải cảm ơn số 32, hoặc nói cách khác là phải cảm ơn những tín đồ tà giáo. Nếu không có bọn họ, Tô Dung phải đợi đến ngày mai mới phát hiện ra những thông tin này.
Trước đó cô chỉ có một chút suy nghĩ mơ hồ về [Quái đàm quy tắc cố định] này, nhưng bây giờ những suy nghĩ này đã trở nên rõ ràng.
Sau khi tan học, số 32 đột nhiên biến mất khỏi chỗ ngồi. Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, anh ta lại xuất hiện ở cửa ra vào, ảo não và tuyệt vòng nhìn cánh cửa đã được khóa lại từ lúc nào.
Số 10 cười khẩy một tiếng: "Tôi còn có thể để anh chạy thoát sao?"
Sau đó, số 15 bên cạnh cũng không ngồi yên, cô ấy đi đến, che miệng số 32 bằng tay. Số 32 nghĩ cô ấy định đánh mình, trong mắt lóe lên tia hy vọng, liền đứng im, chỉ chờ cô ấy ra tay để báo ngay cho lớp trưởng. Có sự bảo vệ của lớp trưởng, có lẽ anh ta có thể trốn thoát khỏi tai nạn này.
Tuy nhiên, số 15 không phải là người ngu ngốc, làm sao có thể thực sự ra tay trong lớp? Khi tay cô chạm vào miệng của số 32, bột phấn ẩn trong tay liền xâm nhập vào đường hô hấp của số 32.
Lúc này, số 32 cuối cùng cũng nhận ra điều không ổn, anh ta vừa muốn đấu tranh, liền bất tỉnh ngay.
Thấy bọn họ đã kìm hãm được số 32, Tô Dung đi đến gặp lớp trưởng: "Lớp trưởng, tôi tìm thấy người đã cướp đi cơ thể của bạn học hôm qua rồi."
Nghe vậy, lớp trưởng ngơ ngác một lúc, sau đó lập tức nổi giận hỏi: "Là ai ?"
"Chính là cậu ta." Tô Dung chỉ vào số 32, rồi ra vẻ phẫn nộ, "Tôi cũng tình cờ thấy cậu ta có vấn đề, nên đã theo dõi cậu ta một lúc, phát hiện cậu ta mang theo thi thể của bạn học đó, lúc đó tôi mới chắc chắn cậu ta chính là thủ phạm vụ cướp."
Nghe Tô Dung nói đã tìm thấy thi thể số 6, lớp trưởng lập tức phấn chấn hẳn lên: "Giờ thi thể ở đâu? Cậu đưa thi thể cho tôi trước đã."
Thấy thái độ của lớp trưởng như vậy, Tô Dung thoáng hiện lên vẻ suy nghĩ. Cô vốn tưởng lớp trưởng và giám thị là những người đề cao quy tắc, nhưng bây giờ xem ra thì không hẳn như vậy.
Qua thái độ của lớp trưởng, có thể thấy với họ, một điều tra viên vi phạm quy tắc còn quan trọng hơn việc tuân thủ quy tắc. Bọn họ muốn làm gì với điều tra viên vi phạm quy tắc đó?
Nghĩ đến đây, Tô Dung nở một nụ cười xấu hồ, nhưng lời nói thì chẳng hề xấu hổ chút nào: "Sau khi tôi đưa thi thể của người đó cho cậu, cậu có thể cho tôi đi cùng đến phòng giáo vụ xem giám thị sẽ xử lý cậu ta như thế nào không?"
"Đây là thông tin mật của trường, tôi cũng không thể hứa với cậu được." Lớp trưởng tỏ vẻ khó xử, "Nhưng tôi nghĩ dù thế nào cậu cũng sẽ không giấu thi thể của kẻ vi phạm quy tắc đúng không?"
Mặc dù là câu hỏi, nhưng rõ ràng đây là một lời đe dọa. Nếu Tô Dung thực sự giấu xác số 6 thì chắc chắn lớp trưởng sẽ có biện pháp đối phó.
Tuy nhiên, Tô Dung dường như không hiểu hàm ý của cô ta, lại hỏi: "Vậy đối với những học sinh như tôi, người đã giúp duy trì quy tắc, thì sẽ có phần thưởng gì? Không thể là không có gì đi?"
Lớp trưởng nghe được câu này, không nhịn được hơi giật khóe miệng: "Cậu muốn gì? Yêu cầu vừa nãy của cậu chắc chắn là không được."
"Vậy tôi có thể có cơ hội gặp gỡ và trò chuyện với hiệu trưởng không? Tôi rất tò mò về hiệu trưởng mới, muốn biết ngài ấy có kế hoạch gì cho tương lai của chúng ta." Khi nói, Tô Dung tỏ ra rất ngưỡng mộ, không thể nhìn ra được trong lòng cô đang thực sự nghĩ gì.
Cô không yêu cầu được chuyển sang lớp 11 học, vì đã biết mình có thể hiểu được bài giảng của lớp 11, nên hoàn toàn có thể dùng cách ghi âm hoặc dùng phương pháp theo theo dõi để nắm được nội dung bài giảng của lớp 11, mà không cần phải đích thân đến lớp.
"Yêu cầu này của cậu còn không bằng yêu cầu vừa nãy." Lớp trưởng cau mày lắc đầu, "Ngay cả tôi cũng không gặp được hiệu trưởng, cậu thì làm sao có thể gặp được?"
Dù thất vọng nhưng Tô Dung vẫn tiếp tục đưa ra yêu cầu thứ ba: "Tôi muốn có quyền rời khỏi ký túc xá sau 11 giờ đêm, tôi chưa từng thấy khuôn viên trường về đêm bao giờ."