Anh chàng số 21 đau khổ nói: "Tôi nghi ngờ lớp 4 khắc nam sinh, nếu không thì sao lớp mình chỉ còn mình tôi là con trai?"
Câu nói này đã làm giảm bớt không khí nặng nề trước đó. Cô gái số 10 không nhịn được cười, hỏi Tô Dung: "Tối nay cậu có ra ngoài không?"
Họ đều có thính giác rất tốt, tất nhiên là đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa lớp trưởng và Tô Dung. Tô Dung gật đầu, cô không muốn lãng phí thời gian, nếu có thể ra ngoài ngay hôm nay thì phải đi ngay, ai biết được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì?
Nghe vậy, cô gái số 10 cũng không nói thêm gì nữa. Mặc dù biết rằng đi ra ngoài một mình vào ban đêm rất nguy hiểm, nhưng cô ấy vẫn tôn trọng lựa chọn của Tô Dung. Ở "Khu dân cư Hương Thảo" cũng có những hoạt động diễn ra vào ban đêm, thông tin thu thập được vào ban đêm chắc chắn sẽ nhiều hơn vào ban ngày.
Số 23 thắc mắc: "Mặc dù có, có được quyền, đi, đi ra ngoài, vào, vào, ban đêm, rất quan trọng, nhưng nếu, nếu so sánh, nhất định là, là nghe giảng bài ở lớp, lớp 11 mới là, quan trọng hơn chứ? Tại, tại sao không làm, làm chuyện này, trước?”
Nghe vậy, những người khác nhìn cô ấy bằng ánh mắt kỳ lạ. Số 10 nói không chút thương tiếc: "Cậu chưa uống thuốc à?"
Câu này khiến số 23 nuốt nước miếng, cô ấy thực sự chưa uống thuốc thanh lọc ô nhiễm. Ban đầu cô ấy định uống ngay sau tiết học, kết quả là sau tiết học lại có chuyện xảy ra. Đến mức cô ấy thậm chí chưa kịp uống thuốc. Nhận ra mình lại làm chuyện ngu ngốc, số 23 quyết định uống viên thuốc ngay lập tức.
Số 15 vừa lúc đưa chai nước cho cô ấy, số 23 nuốt thuốc bào bụng, nhắm mắt lại cảm nhận được tỉnh táo.
Sau một lúc, cô ấy mở mắt ra, trong đôi mắt là sự tỉnh táo chưa từng có. Cô ấy nhớ lại những điều ngớ ngẩn mình đã làm trong thời gian qua, số 23 không nhịn được việc đỏ mặt: "Thật là một vấn đề ngớ ngẩn, chúng ta hoàn toàn có thể sử dụng ghi âm hoặc video để xem bài giảng của lớp 11, hoàn toàn không cần phải đến lớp 11. May mà số 34 thông minh, nếu là tôi, bây giờ có lẽ đã lãng phí cơ hội này rồi."
Mọi người nghe cô ấy nói vậy cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Phản ứng nhanh như vậy thì rõ ràng là chỉ số thông minh đã trở lại rồi.
Thấy tình trạng của cô ấy như thế, Tô Dung cũng không khỏi có chút xúc động, cũng muốn uống một viên thuốc để bản thân tỉnh táo lại. Mặc dù không biểu hiện ra nhiều, nhưng thực ra cô có thể cảm nhận được mình hiện đang ở trong trạng thái bị ô nhiễm. Có nhiều chuyện dù có chú ý đến cũng không thể nghĩ sâu xa được, điều này rõ ràng là do ô nhiễm đang cản trở cô.
Cảm giác có thừa ý chí nhưng không đủ sức lực này khiến cô rất bực bội, cô rất muốn thoát khỏi tình trạng này.
Nhưng Tô Dung biết bây giờ vẫn chưa phải lúc, cô không biết sau này có xảy ra tình trạng ô nhiễm bùng phát đột ngột hay không. Trước khi đạt đến trạng thái như số 23, tốt nhất cô vẫn nên giữ viên thuốc trong tay.
"Đúng rồi, có một chuyện mà tôi chưa kịp nói với mọi người." Số 21 đột nhiên lên tiếng, "Trước đây khi mọi người xử lý cơ thể số 6, tôi và số 32 cũng không ngồi không, chúng tôi đã đến lớp 6 để hỏi thăm tình hình của Tiểu Lý, chính là Tiểu Lý không ăn trưa mà đi theo dõi người khác đó."
Đó là tin tức họ nhận được khi đang ăn trưa, Tiểu Lý lớp 6 đã dùng một số kỹ thuật đặc biệt để theo dõi "Người tốt" và "Ngô thánh mẫu". Khi đó, họ đã hẹn nhau sẽ đến lớp 6 để hỏi thăm tình hình, xem hai người đó rốt cuộc đã đi đâu.
"Nhớ ra rồi, vậy đã có câu trả lời chưa?" Số 10 tò mò hỏi.
Số 21 gật đầu: "Có rồi, hai người đó trước tiên đã tách nhau ra rồi đến khu ký túc xá nam nữ. Sau đó, họ tìm đến những người cải trang thành giáo viên. Vì kỹ thuật đặc biệt của Tiểu Lý phải cách xa họ một chút nên không rõ cụ thể họ làm gì, nói gì. Nhưng nếu không có gì bất ngờ thì ký túc xá của các điều tra viên hẳn đã bị động tay động chân rồi."
Nghe vậy, sắc mặt mọi người lại tối sầm xuống. Ký túc xá bị phá hoại, đúng là phiền phức thật.
"Lớp 6 còn giữ hai người đó lại không?" Số 15 hỏi.
Số 21 lại gật đầu: "Có chứ, họ muốn tiếp tục theo dõi hai người đó, xem có thể lần theo dấu vết để tìm ra kẻ nằm vùng của các lớp khác không. Có một tin tốt là trong khoảng thời gian sau đó, tôi đều ở cùng với số 32, nên hẳn là anh ta không có thời gian để báo tin."
Thật sự là một tin tốt, nếu như số 32 này mà đi mách lẻo thì Tiểu Lý nguy rồi.
Tô Dung thở dài một tiếng, đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài. Vốn dĩ cô định là chiều nay sẽ đi tìm Vương Kiến Quốc, hỏi một số chuyện mà cô muốn biết, tiện thể thử xem độ tin cậy của đối phương đến đâu.
Nhưng mà chuyện chiều nay lại ùn ùn kéo đến, cô hoàn toàn không có thời gian đi tìm Vương Kiến Quốc. Được rồi, xem ra phải đợi đến ngày mai mới đi tìm anh ta.
Tiết học tiếp theo là tiết mỹ thuật, bọn họ đã ở đây rất lâu rồi, phải nhanh chóng đến tòa nhà thí nghiệm tìm phòng học mỹ thuật mới được. Nhưng trước đó, cô phải đến lớp 11 tìm Tạ Kha Kha đã.
Số 15 đi cùng cô, nếu không thì để một mình cô đi đi về về một vòng như thế này, lỡ có chuyện gì xảy ra thì chẳng ai biết được. Vội vã đi đến cửa lớp 11, Tô Dung không bước vào mà đứng ngoài cửa vẫy tay gọi Tạ Kha Kha.
Lúc này Tạ Kha Kha đang ngồi trong lớp, thấy Tô Dung đứng ở cửa gọi mình thì hơi bất ngờ, chỉ tay vào mình. Xác định Tô Dung đúng là đang gọi mình thì lập tức đi ra: "Cà... Tiểu Nhất, cậu tìm tôi có chuyện gì vậy?"
"Cậu có máy ghi âm hay thứ gì đó tương tự không?" Tô Dung nhỏ giọng hỏi, "Tóm lại là thứ gì đó có thể ghi lại được nội dung tiết học tiếp theo của các cậu, đúng rồi, tiết học tiếp theo của cậu ở trong tòa nhà dạy học đúng không?"
"Ừ, tiết sau của tôi ở trong tòa nhà dạy học." Tạ Kha Kha gật đầu, suy nghĩ rồi trả lời, "Tôi không có, nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì có một người bạn cùng đội của tôi có, tôi sẽ đi hỏi cô ấy ngay."
Nói xong, cậu ta vội chạy về nói chuyện với cô gái nấm, rồi vội vàng chạy lại: "Cô ấy có, cậu cần tôi giúp ghi âm bài học tiếp theo không sao?"