Rõ ràng đây chính là "người tốt" đã thay đổi lại ký túc xá của cô, ban đêm lẽ ra phải đóng cửa sổ và kéo rèm lại. Nhưng khi cửa sổ bị mở ra, rèm cũng có thể dễ dàng được kéo ra, đến lúc đó nếu bên ngoài cũng có ánh sáng đỏ, thì những điều tra viên sẽ gặp nguy hiểm.
Cô lập tức vươn tay khóa chặt cửa sổ, kéo lại rèm cửa, rồi quay người, sải bước dài về phía cửa ra vào.
Vì "người tốt" có thể động tay động chân với cửa sổ, thì khả năng cao là cũng sẽ động tay động chân với cửa ra vào. Phải biết rằng so với cửa sổ, cửa ký túc xá bị phá hỏng sẽ ảnh hưởng đến điều tra viên nhiều hơn chứ không ít.
Quả nhiên, tay nắm cửa cũng bị động tay động chân, hơn nữa lại còn động tay động chân rất kín đáo. Nếu chỉ kéo xuống bình thường thì hoàn toàn là không nhìn ra vấn đề gì. Nhưng một khi kéo tay nắm cửa lên trên, thì cánh cửa này lập tức bị đẩy ra dễ dàng, mặc kệ là từ bên trong hay bên ngoài.
Bản thân Tô Dung thì không có kỹ năng sửa chữa, cô chỉ biết sơ qua một chút kiến thức liên quan, dùng để phá án là được. Vì vậy, cô không động vào tay nắm cửa này, đợi một lát nữa về tòa nhà dạy học hỏi xem có điều tra viên nào biết sửa không là được, nhiều việc không nhất thiết phải tự mình ra trận, cô lại không phải đang đơn phương độc mã.
Nhưng chỉ có vậy thôi sao? Nhìn vào tay nắm cửa, Tô Dung lộ ra vẻ trầm ngâm. Thật ra nghĩ kỹ lại, phàm là thứ nằm giữa cửa sổ và tay nắm cửa, nếu phát hiện ra một thứ, thì rất khó không chú ý đến thứ còn lại.
Xét cho cùng thì hai thứ này về một phương diện nào đó có thể xem là một thể, đều là những thứ dùng để phòng thủ cho ký túc xá này.
Nếu còn bẫy, thì sẽ ở đâu đây?
Tô Dung nghĩ vậy, cô chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn xuống miếng gạch mình đang giẫm chân. Cô đã xem xét kỹ toàn bộ căn phòng, không có vấn đề gì trong cách bài trí, giường của cô và giường số 15 cũng chẳng có gì cả. Vậy thì, nơi có khả năng xảy ra vấn đề nhiều nhất chỉ còn lại là sàn nhà dưới chân này.
Tô Dung không biết mệt mỏi giẫm từng miếng gạch, thậm chí còn không bỏ qua gầm giường. Cuối cùng, cô phát hiện ra manh mối ở một miếng gạch tựa vào tường dưới gầm giường của cô. Miếng gạch này nhỏ hơn một chút so với những miếng gạch xung quanh, khiến cho giữa các miếng gạch vốn khít chặt với nhau xuất hiện một khe hở nhỏ.
Cô khều dọc theo khe hở, có thể nhấc thẳng miếng gạch nhỏ hơn một chút đó lên. Mà bên dưới miếng gạch này, rõ ràng là một con búp bê kỳ lạ!
Để đảm bảo an toàn, Tô Dung không trực tiếp chạm vào con búp bê, mà cầm một chiếc móc áo trong ký túc xá, móc nó ra.
Thật kỳ lạ là, con búp bê này vốn có kiểu tóc đuôi ngựa, nhưng sau khi bị móc ra, sợi dây đen buộc đuôi ngựa dần bị da đầu hấp thụ, rất nhanh đã trở thành hình ảnh đầu trọc.
Tô Dung thử xem mình có thể xem tác dụng của thứ này hay không, và rồi cô đã thành công.
【Búp Bê Phù Thủy】: Đạo cụ dùng một lần, không thể nhận chủ. Đặt búp bê dưới giường đối tượng cần sử dụng hoặc dán ngày tháng năm sinh của họ phía sau búp bê, sau sáu giờ, trong 24 giờ tiếp theo, đối tượng bị sử dụng sẽ chết.
Nếu trong vòng sáu giờ, ngày tháng năm sinh bị lấy ra hoặc búp bê bị lấy ra khỏi dưới giường, việc sử dụng búp bê sẽ thất bại và có thể sử dụng lại.
Vì đây là một vật phẩm không thể nhận chủ, sau khi sử dụng thất bại, bất kỳ ai nắm giữ nó cũng coi như của họ, vì vậy Tô Dung đã thành công trong việc hiểu rõ kỹ năng của nó.
Thật không ngờ tín đồ tà giáo kia lại đến để nguyền rủa mình, cô mỉm cười một cái. Đạo cụ không tồi, nhưng tiếc rằng giờ đây nó đã trở thành của cô.
Cô phải suy nghĩ xem đạo cụ này nên dùng cho ai?
Nhưng trước hết. . . Tô Dung đi đến giường số 15, đưa tay sờ dưới giường. Đáng tiếc là dưới giường số 15 không có gì cả.
Nhưng điều này cũng bình thường, nếu mỗi giường của các điều tra viên đều có một 【Búp Bê Phù Thủy】, thì cũng quá giàu có. Dù cho là chính phủ đến, có lẽ cũng không thể lấy ra được nhiều đạo cụ cùng một lúc.
Nhưng liệu giường số 15 có thực sự an toàn không?
Nhìn về phía vị trí giường số 15, Tô Dung nhíu mày bò lên. Dù cô vừa phát hiện được ba cái bẫy, nhưng ai đảm bảo rằng không có cái thứ tư?
Trên thực tế, nhiều tên tội phạm đủ thông minh đều sẽ đặt bẫy thứ tư, vì trong tiềm thức thông thường của con người, ba lần là hết, ba cái bẫy đã là giới hạn. Khi một người đã phát hiện ra ba cái bẫy trong phòng, rất có thể anh ta sẽ nghĩ rằng không còn cái nào khác nữa, do đó sẽ trực tiếp rời đi.
Đặc biệt là cả "người tốt" lẫn "Ngô thánh mẫu" đều thể hiện mình không thông minh, gần như đã vạch trần thân phận kẻ nằm vùng ngay từ ngày đầu tiên. Trong tình huống như vậy, hầu hết mọi người điều không còn tin tưởng ngẫu nhiên rằng họ có thể sắp đặt một cái bẫy thứ tư.
Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, liệu họ có thực sự ngu ngốc như vậy không? Số 32 thực sự rất thông minh, nếu ở lớp khác, chưa chắc đã bị phát hiện sớm như vậy. Vậy đối với cặp đôi lớp 6, họ lại ngu ngốc đến vậy sao? Hay là một bọn ngu ngốc tụ tập?
Theo quan điểm của Tô Dung, khả năng lớn hơn là hai người này đang cố tình hành động ngu ngốc. Trước tiên tạo ra hình ảnh không thông minh cho chính mình, khiến các điều tra viên giảm bớt cảnh giác. Rồi sau đó, tình cờ gây ra một đòn chí mạng cho điều tra viên.
Mặc dù đây chỉ là một suy đoán không căn cứ của cô, nhưng vào lúc này, đối mặt với những người như vậy, không thể không cẩn thận.
Nếu họ thực sự đã giấu một cái bẫy ở nơi thứ tư, thì nó sẽ ở đâu?
Với lại đã có thứ gì đó ở dưới đất, liệu có thể có thứ gì đó ở trên trời không? Khi nghĩ đến điều này, ánh mắt của Tô Dung dừng lại trên tấm trần nhà chỗ số 15.
Nếu đã có thể đặt đồ ở dưới đất, thì việc đặt đồ trên trần nhà cũng hợp lý phải không? Với suy nghĩ như vậy, Tô Dung leo lên giường số 15, đầu tiên vỗ nhẹ lên trần nhà
Vị trí của họ là ở tầng một, theo lý thuyết thì không thể có thứ gì giấu trên trần nhà. Bởi vì phía trên chính là sàn nhà của tầng khác, ở giữa là khối đặc, hoàn toàn không có chỗ để giấu đồ.