Nhưng Tô Dung vẫn gõ từng chỗ một, nghiêng tai lắng nghe xem có tiếng động lạ nào không. Cuối cùng, khi gõ vào chỗ đối diện với chiếc gối, Tô Dung nhướng mày.
Từ tiếng động phát ra mà phán đoán, vị trí này bỗng trở nên mỏng đi rất nhiều, nếu như những chỗ khác đều là gạch đá dày thì khi đến đây bỗng nhiên lại biến thành một tấm đá mỏng.
Với độ dày như vậy, nếu người ở tầng trên dẫm mạnh một chút, có thể sẽ trực tiếp dẫm sập trần nhà.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tô Dung trở nên kỳ lạ. Dựa vào người ở tầng trên dẫm sập trần nhà, rồi đè chết điều tra viên sao? So với 【 búp bê phù thủy 】 nhét dưới gầm giường của cô, thì đây quả là một phương pháp giết người vô cùng đơn giản.
Nhưng nghĩ kỹ lại, đúng như cô đã nói, dù là tà giáo cũng không có nhiều đạo cụ quái đàm. So với những điều tra viên bình thường, khả năng họ có được đạo cụ quái đàm sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Suy cho cùng, đạo cụ quái đàm là phần thưởng mà "ý thức thế giới" thiết lập để loài người giành chiến thắng, làm sao có thể để cho tín đồ tà giáo và "Nó" cấu kết với nhau, vi phạm mục đích ban đầu của thiết lập này?
Chỉ có con người thuần chủng thực sự mới có thể có được đạo cụ quái đàm, những sinh vật khác cho dù tình cờ có được thì đạo cụ quái đàm cũng sẽ biến mất trong thời gian rất ngắn.
Đa số tín đồ tà giáo trung thành với "Nó" là do họ bị ô nhiễm và trở thành bộ dạng kỳ quái. Loại sinh vật này không thể coi là loài người thuần chủng, cũng không thể nhận được đạo cụ quái đàm.
Vì vậy, sự hỗ trợ từ "Nó" không phải là nhiều, nên nguồn cung cấp đạo cụ quái đàm của tín đồ tà giáo cũng không đủ cho mỗi điều tra viên, ngay cả khi sử dụng các đạo cụ quái đàm khác nhau.
Trong không gian và thời gian hạn chế, việc nghĩ ra một cách có thể giết người cũng không dễ dàng cho "người tốt."
Để 15 tự giải quyết, Tố Dung đã tìm ra nguồn nguy hiểm, nếu 15 vẫn không giải quyết được thì đó là số phận của cô ấy.
Tô Dung liếc nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là đến tiết năm. TốôDung không chần chừ nữa, nhanh chân bước ra, đi về phía tòa nhà dạy học.
Lần nữa vào lớp đúng giờ, lúc này những người khác trong lớp đã quay lại. Thấy Tô Dung xuất hiện, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy, Tô Dung mất tích lâu như vậy, họ đã lo cô có chuyện. Nhất là khi liên tưởng đến việc Tô Dung một mình rời khỏi phòng học mỹ thuật trước giờ tan học, rất khó để không nghĩ đến những điều không hay.
Số 15 thở dài nhẹ nhõm, nhưng vì tiếng chuông báo chuẩn bị vào học đã vang lên nên không dám nói gì, chỉ có thể chớp mắt với Tô Dung, lộ ra vẻ mặt thắc mắc, hỏi cô tại sao lúc này lại vào muộn như vậy.
Các điều tra viên khác đều nhìn cô chằm chằm, rõ ràng là rất tò mò về câu hỏi này.
Trong khoảng thời gian cô không quay lại, các điều tra viên của lớp 4 đã suy nghĩ rất nhiều. Họ đưa ra các phỏng đoán không giới hạn, bao gồm cô gặp nguy hiểm trên đường và đã chết, bị kéo vào không gian khác, trở thành người ô nhiễm, thông quan quái đàm…
Sau khi thấy Tô Dung trở về, những phỏng đoán về việc cô chết, bị thương, thông quan đã có thể xóa bỏ, nhưng những phỏng đoán khác vẫn chưa được giải đáp.
Thấy họ đều rất tò mò, Tô Dung lấy một tờ giấy nhớ, viết ra bốn cái bẫy mà cô phát hiện trong ký túc xá, đưa cho người số 15.
Lúc đầu, số 15 xem tờ giấy nhớ với tâm trạng tò mò. Tuy nhiên, cô ấy càng xem thì lông mày càng nhíu chặt, biểu cảm cũng trở nên nghiêm trọng. Sau khi xem xong, cô ấy nhanh chóng đưa cho người số 10 đang háo hức chờ ở phía trước.
Vừa lúc đó, giáo viên bước vào, học sinh số 21 và 23 vô cùng tuyệt vọng. Bọn họ biết rằng không thể tiếp tục chuyền giấy trong giờ học, điều đó có nghĩa là bọn họ phải đợi 40 phút nữa mới có thể thỏa mãn trí tò mò của mình.
Sao không đau khổ khi con đã bị mình bắt vào tay vẫn có thể bay mất được cơ chứ?
Tuy nhiên, dù có đau khổ đến mấy, bọn họ cũng chỉ còn cách khó nhọc chịu đựng trong 40 phút đó. Khi tiếng chuông tan học vừa vang lên, hai người kia lập tức chạy đến, giật lấy tờ giấy từ tay số 10.
Đọc xong nội dung trên giấy, hai người nhìn nhau, học sinh số 23 mở to mắt, lắp bắp nói: "Hai người đó, họ, họ thực sự đã làm, làm rất nhiều chuyện trong ký túc xá của chúng ta, may, may mà số 34 đã kịp thời phát hiện ra."
Sau khi cô ấy nói xong, số 10 mới kể lại đơn giản những gì đã xảy ra trong phòng học. Tất nhiên là không kể những suy nghĩ kỳ lạ của họ, những chi tiết nhỏ nhặt này không cần phải nói ra.
Chuyện mà cô ấy nói là một chuyện quan trọng và cần được xác thực: "Sau khi cậu đi, có một người khác cũng nhanh chóng rời đi. Là một người ở lớp 5. Khi cô ấy nộp tranh, giáo viên dạy mỹ thuật đột nhiên đục một lỗ trên khuôn mặt của bức tranh đó. Vì là giáo viên tự đục thủng nên không có lý do gì trách móc cô ấy, sau khi trò chuyện với cô ấy một lúc thì tuyên bố cho qua và đuổi cô ấy đi."
Nghe xong cách làm này, Tô Dung mở to mắt, ngạc nhiên một lúc rồi mới gật đầu đồng tình: "Đây cũng đúng là một cách, chỉ có điều cách này dễ đắc tội với giáo viên dạy mỹ thuật."
Cuối cùng, giáo viên mỹ thuật cũng không ngu ngốc. Liệu đó có phải là do bản thân vô tình đâm thủng tờ giấy hay là người khác đã âm mưu để mình làm vậy hay không, hắn vẫn có thể phân biệt được.
Nếu thực sự là vô tình của bản thân, thì tất nhiên không có gì để nói. Nhưng nếu bị người khác âm mưu, thì ai cũng sẽ tức giận.
"Đúng vậy..." Khuôn mặt của số 10 và những người khác lộ ra vẻ sợ hãi, "Tiếc là cô ấy không nghĩ đến điều này, hoặc là cô ấy đã nghĩ đến, chỉ là cảm thấy mình có thể đối phó được thôi."
Nhìn thấy họ như vậy, Tô Dung đột nhiên hỏi: "Cô ấy xảy ra chuyện rồi?"
Số 10 gật đầu, không giữ bí mật: "Khi chúng tôi trở về sau giờ học, tình cờ thấy xác của cô ấy trong tòa nhà dạy học. Cảnh tượng rất đẫm máu."
Sau khi cô ấy nói xong, số 21 lập tức chen vào: "Trước đó, những điều tra viên chết trong [Quái đàm quy tắc cố định] này đều giống như điều tra viên số 6, nhìn có vẻ họ chết rất thanh thản. Nhưng cô gái này thì không, cô ta bị gặm nhấm cho đến khi chỉ còn lại xương. Máu loang lổ, những mảnh thịt vụn vương vãi khắp tòa nhà dạy học, nếu không có chiếc cà vạt của cô ta để xác nhận danh tính, thì thậm chí sẽ chẳng ai biết người chết là cô ta."