Đặc biệt là hôm nay chỉ có một mình anh ta trực nhật, vốn dĩ công việc của hai người giao cho một người thì chắc chắn sẽ mất nhiều thời gian hơn. Nửa tiếng đồng hồ, e là anh ta hoàn thành nhiệm vụ làm trực nhật sẽ khó hơn, không thể chậm trễ dù chỉ một chút.
Vì cuối cùng cũng có thể hiểu được nội dung bài giảng nên anh ta có hơi phấn khích, nhất thời lại quên mất mình còn phải trực nhật. Lời nhắc nhở của Tô Dung đến rất kịp thời, đúng lúc.
Nhưng tại sao anh ta lại khó chịu như vậy?
Anh ta có một cảm giác quen thuộc, giống như bị lừa. Và đây không phải là lần đầu tiên bị lừa trong ngày hôm nay.
Không còn cách nào khác, việc cần làm vẫn phải làm. Mặc dù tức giận đến phát điên, số 21 vẫn ngoan ngoãn cầm lấy chổi, bắt đầu quét dọn.
Bên kia, Tô Dung và những người khác vừa đi về phía nhà ăn vừa tập trung lắng nghe nội dung trong bản ghi âm. Tám mươi phút là một khoảng thời gian khá dài, nhưng may mắn thay, chiếc [bút ghi âm vô hạn] này có chức năng phát với tốc độ gấp đôi.
Phải nói rằng, đôi khi những đạo cụ quái đàm còn mang tính công nghệ cao hơn cả những sản phẩm công nghệ trong thực tế, quả nhiên khoa học là đỉnh cao của huyền học, còn huyền học là đỉnh cao của khoa học sao?
Cuối cùng, sau khi ăn tối xong, mọi người cũng nghe xong hai đoạn ghi âm bài giảng, biết được nội dung giảng dạy của "Trường trung học số 13."
Nội dung rất đơn giản - dạy học sinh cách trở thành nhân viên xuất sắc trong quái đàm quy tắc.
"Vậy ra, 'Trường trung học số 13' thực chất là một cơ sở đào tạo nhân viên quái đàm quy tắc?" Tạ Kha Kha kinh ngạc nói, trước đó cậu ta không nghĩ rằng nội dung giảng dạy lại như vậy.
Tô Dung gật đầu rồi lại lắc đầu: "Chắc chắn không chỉ dừng lại ở đó, trong 【Quái đàm quy tắc cố đinh】 này có rất nhiều học sinh. Nhìn vào trạng thái của học sinh khối 11 và khối 12, hẳn không phải tất cả đều có thể vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học. Nếu nói những học sinh vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học có thể trở thành nhân viên, vậy thì những học sinh không vượt qua thì sao?"
"Trở thành những nhân viên áo đỏ sao?" Tạ Kha Kha nói rất không chắc chắn, cậu ta chỉ tùy tiện đoán thôi. Nhưng cũng không phải là hoàn toàn không có logic, dù sao thì trong quái đàm quy tắc, về cơ bản thì nhân viên áo đỏ không thể xuất hiện. Không thể quang minh chính đại đi lại, chẳng phải đó là hình phạt sao?
Chưa đợi Tô Dung trả lời, số 10 đã đưa ra câu trả lời phủ định trước: "Sao có thể chứ? Trở thành nhân viên áo đỏ gì đó, e rằng trong mắt "Nó" đó là phần thưởng mất."
Nghe vậy, Tạ Kha Kha sửng sốt một chút, lúc này mới nhận ra mình đã nghĩ sai. Cậu ta đứng trên góc độ của mình, tất nhiên là cảm thấy nhân viên áo đỏ vừa xấu xa vừa đáng thương. Nhưng trong mắt "Nó" và "Kẻ điên", nhân viên áo đỏ giống như công ty nhà nước trong mắt sinh viên mới ra trường, là miếng bánh ngon mà ai cũng muốn có.
"Vậy thì đó là cái gì?" Cậu ta cau mày suy nghĩ một lúc.
Chưa đợi cậu ta nghĩ ra, hoặc nói cách khác là cậu ta không nghĩ ra trong thời gian ngắn. Số 23 đã lắp bắp trả lời: "Những học sinh không vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học thì, thì có lẽ sẽ biến thành những thứ như dây nhảy dây. . . đại loại như vậy."
Lần này Tô Dung gật đầu: "Tôi cũng nghĩ vậy, các cậu còn nhớ lúc học thể dục, thầy giáo thể dục có nói với chúng ta, bảo chúng ta làm quen với những thứ này không?"
Thấy mọi người gật đầu, cô tiếp tục nói: "Bây giờ nhìn lại, sở dĩ phải làm quen với những thứ này, một là vì những người trở thành nhân viên của quái đàm quy tắc trong tương lai có khả năng sẽ sử dụng những đạo cụ này. Hai là vì những người thi trượt đại học, tương lai có khả năng sẽ trở thành những đạo cụ này, cho nên đương nhiên đều cần phải làm quen."
"Trời ơi! Những thứ đó thực sự đều là người thật sao?" Tạ Kha Kha rùng mình, những điều tra viên từng tham gia quái đàm quy tắc ít nhiều đều sẽ gặp phải những thứ này, ví dụ như đồ ăn vặt mà Tô Dung đã gặp trong “Quái đàm quy tắc siêu thị An Vui" đầu tiên, đã kết liễu mạng sống của Mẫn Tĩnh Di. Nhưng lúc đó, không ai trong số họ ngờ rằng những thứ này thực ra đều là do người thật biến thành.
"Tin tức này phải nhanh chóng thông báo cho những điều tra viên khác." Số 10 nhìn về phía Tô Dung, "Dù sao thì đây cũng là tư liệu bối cảnh của 【quái đàm quy tắc cố định】 này, mặc dù hiện tại không biết có tác dụng gì, nhưng đại khái sau này sẽ có tác dụng thôi."
Sở dĩ nhìn về phía Tô Dung, là vì đây là tin tức do cô phát hiện ra. Cho dù muốn thông báo cho các điều tra viên lớp khác, cũng cần phải được cô đồng ý mới được.
Tất nhiên là Tô Dung không ngại: "Dĩ nhiên, tiện thể thì cũng nói cho họ biết về những cái bẫy có thể xuất hiện trong ký túc xá luôn. Có thể cặp điều tra viên lớp 6 không chỉ đến ký túc xá của tôi, có thể họ cũng không buông tha những ký túc xá khác."
Nói đến vấn đề này, Tạ Kha Kha giơ tay: "Tôi sẽ nói với các bạn trong lớp tôi, thực ra chỉ cần nói trước khi đi ngủ là được rồi? Lúc này nói có phải vội quá không?"
"Đúng vậy, tiết tự học tối nay có lẽ sẽ ngược lại với hôm qua, những bạn có số chẵn sẽ đến tòa nhà dạy học, số lẻ sẽ đến thư viện. Trong số chúng ta có cả số chẵn lẫn số lẻ, nên thực ra không cần phải cố tình đi tìm người khác, nói chuyện trong giờ tự học tối cũng được."
Nói xong, Tô Dung như nhớ ra điều gì, nhìn về phía Tạ Kha Kha: "Thực ra có một điều mà tôi rất tò mò, tại sao lớp tôi lại tương ứng với lớp của cậu. Với lại, ngoài việc nghe giảng, tuần tra thì liệu có điều gì mà lớp chúng tôi tương ứng với lớp cậu nữa không."
Theo lời của số 32 trước đó, mỗi lớp điều có một lớp tương ứng có thể nghe hiểu được bài giảng của giáo viên, lớp 4 tương ứng với lớp 11, các lớp khác sẽ tương ứng với các lớp khác.
Nếu nói tất cả các lớp đều tương ứng với lớp 11 thì tức là lớp 11 có vấn đề. Nhưng nếu mỗi lớp đều có một lớp tương ứng với lớp mình thì vấn đề nằm ở mối quan hệ tương ứng này.
“Sau khi quay về, tôi sẽ hỏi các bạn trong lớp, biết đâu họ sẽ có suy đoán gì đó.” Tạ Kha Kha không có ý định tự mình giải mã, cậu ta định quay về hỏi các bạn cùng lớp.