Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 995

Chương 995 -
Chương 995 -

Tuy nhiên, may mắn là Tô Dung chỉ ném vấn đề ra đó thôi, không hề có ý định nhận được câu trả lời từ cậu ta. Nhìn trời vẫn còn sớm, còn tới tận một tiếng nữa mới đến giờ tự học buổi tối, cô nói với số 15: "Chúng ta đi dạo quanh trường không?"

Số 15 vui vẻ nhận lời mời của cô, hôm qua vì phải trực nhật nên hai người họ chẳng hề đi dạo quanh trường, cũng chẳng biết rõ nhiều thứ. Hôm nay đã không còn nhiệm vụ gì nữa rồi, tất nhiên là phải khám phá bù lại hôm qua.

Nghe cuộc trò chuyện của hai người, số 10 nhắc nhở: "Hôm qua chúng tôi đã khám phá trường rồi, để tôi nói một vài điều cho các cậu biết. Đầu tiên là theo quan sát của chúng tôi, bản đồ mặt phẳng mà chúng ta thấy trước đó không bao gồm được hết các tòa nhà trong trường. Thỉnh thoảng chúng ta có thể thấy một số tòa nhà khác trong trường, chẳng hạn như một nhà vệ sinh riêng biệt. Hôm qua chúng tôi không vào trực tiếp, vì dù sao cũng không cần thiết phải vào. Nhưng nếu các cậu muốn xem thì có thể vào thử xem."

Nghĩ một lúc, cô ấy tiếp tục nói: "Ngoài ra, bên sân vận động còn có một nhà thi đấu thể thao nhỏ, chúng tôi cũng chưa vào. Nói ra thì có vẻ như hôm qua chúng tôi chẳng làm gì cả."

Cô ấy vừa buồn cười vừa bất lực, rõ ràng là ngày hôm qua bọn họ vừa lo lắng vừa đi dạo trong khuôn viên trường, còn tiếp xúc với không ít dân địa phương. Phải nói rằng nguy hiểm đúng là nguy hiểm thật, nhưng nghĩ lại thì đúng là không phát hiện ra điều gì, có cảm giác như đang lãng phí thời gian.

"Còn, còn cái đó nữa." Số 23 kéo tay áo của số 10, "Trên tầng cao nhất!"

Bị cô ấy nhắc nhở như vậy, số 10 mới nhớ ra mình đã bỏ qua chuyện này: "Đúng rồi, đây cũng là một điểm chúng tôi quan sát được. Sân thượng của toà dạy học của "Trường trung học số 13" bị khóa, chúng tôi cũng không rõ trên đó có gì. Cậu biết đấy, nhìn từ trong khuôn viên trường thì hoàn toàn không nhìn thấy đỉnh."

"Đã thử dùng kỹ năng xuyên tường nào chưa?" Tin tức về sân thượng khiến Tô Dung có chút hứng thú, "Hoặc là chức năng nhìn xuyên thấu chẳng hạn?"

"Thử rồi, không được." Số 10 nặng nề nói, "Đằng sau một mảng tối đen như mực, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì. Nhưng nói thật, sân thượng này được cố ý thiết lập kỳ lạ như vậy, tôi nghi ngờ đằng sau thực ra có nguy hiểm gì đó, "Nó" cố tình dụ dỗ các điều tra viên đi khám phá.”

Nghe đến cụm từ "mảng tối" này, Tô Dung lập tức nghĩ đến thiết lập bên ngoài văn phòng của Hạ Hành Chi. Anh ta đã thiết lập một lỗ đen ở bên ngoài, khiến không ai có thể từ bên ngoài thăm dò được tình hình bên trong.

Bây giờ xem ra, sân thượng này có lẽ cũng vậy. Chỉ không biết có phải đằng say cũng là một văn phòng không? Nếu đúng như vậy, Tô Dung nghĩ, có lẽ cô đã tìm thấy văn phòng hiệu trưởng rồi.

"Tôi biết rồi, cảm ơn thông tin của cậu." Tô Dung chân thành cảm ơn, đừng nhìn thấy số 10 có vẻ như không đi đâu, nhưng thực ra có một số thứ, biết được sự tồn tại của nó thì bản thân nó đã là một thông tin rất hữu ích rồi.

Mấy người chia tay nhau, Tô Dung và số 15 đi về phía thư viện. Họ không có ý định lên sân thượng ngay lập tức, ít nhất cũng phải tìm hiểu nơi đó, thu được một số thông tin liên quan hữu ích rồi mới có thể đi.

Mặc dù Tô Dung cảm thấy có lẽ đó là văn phòng hiệu trưởng, nhưng cũng có thể là cô nghĩ nhiều rồi. Mà tình hình thực tế giống như số 10 đã nói, đó là "Nó" cố tình thiết lập mồi nhử để dụ dỗ các điều tra viên.

Trước khi có đủ bằng chứng, cô không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đặc biệt là bên cạnh còn có một số 15, bản thân cô mạo hiểm thì không sao, nhưng không thể nào lại dẫn cô ấy đi mạo hiểm cùng được? Nếu cứ xông vào một cách mù quáng như vậy, thì dù số 15 có tín nhiệm với cô đến đâu thì cô cũng sẽ không đồng ý.

Nhưng số 15 cũng không có ý định lên sân thượng, không giống như Tô Dung, cô ấy không muốn đi là vì hoàn toàn đồng ý với suy đoán của số 10. Rốt cuộc, cô ấy không biết bóng tối này có thể là do đạo cụ quái đàm gây ra, mà chỉ nghĩ đó là bẫy do "Nó" đặt ra.

Đi đến thư viện, hai người nhìn nhau rồi bước vào. Thư viện trông chẳng có tác dụng gì, chỉ là cung cấp thêm một địa điểm phân luồng cho việc tự học buổi tối. Nhưng cũng chính vì nó không có tác dụng gì, nên mới đáng để chú ý.

Phải biết rằng, theo lý mà nói, cho dù là để tự học buổi tối, cũng hoàn toàn không cần phải phân luồng. Xét cho cùng, tòa nhà dạy học vốn là nơi để học, có thể chứa được nhiều điều tra viên như vậy là đủ rồi. Tại sao lại phải phân ra một nửa người đến thư viện? Ít hơn một nửa người hay nhiều hơn một nửa người về cơ bản sẽ không gây ra bất kỳ ảnh hưởng nào đến kết quả tự học buổi tối.

Hành vi đó giống như cố tình để thư viện có chút tác dụng, để không bị nổi bật hẳn so với những nơi khác. Thật vậy, thư viện không còn quá nổi bật nữa, nhưng điều này không qua được mắt Tô Dung.

Do đó, hai người Tô Dung suy đoán có lẽ thư viện đang ẩn giấu điều gì đó bí mật.

Đặc biệt là những nơi như thư viện, trong các tác phẩm tiểu thuyết, phim ảnh, đều là nơi cung cấp thông tin cho nhân vật chính. Lật giở một số cuốn sách, tìm kiếm một số tài liệu rồi có thể tìm thấy một số bí mật không ai biết.

Nếu họ cũng có thể tìm thấy thứ gì đó hữu ích trong thư viện như thế này, thì chuyến đi này sẽ không còn vô nghĩa nữa.

Nếu là ngày đầu tiên, Tô Dung sẽ không lựa chọn đến thư viện. Rốt cuộc, việc cần làm vào ngày đầu tiên hẳn là phải khám phá toàn bộ bản đồ chứ không phải tập trung vào một điểm nào đó. Sau này hiệu suất quá chậm, chỉ cần lúc không cần nhiều mà cần chất lượng thì mới làm.

Nhưng bây giờ là ngày thứ hai, những việc cần làm vào ngày đầu tiên đã có người khác làm rồi. Theo tình hình khám phá số 10, việc đi lang thang trong khuôn viên trường là vô nghĩa. Nếu không, với khả năng của số 10 cũng không thể không phát hiện ra được gì.

Sự khác biệt giữa [quái đàm quy tắc cố định] và [Quái đàm quy tắc thông thường] chính là ở đây, [Quái đàm quy tắc thông thường] rất nhiều lúc cần điều tra viên chủ động khám phá bản đồ, từ đó phát hiện ra nhiều mối nguy hiểm mới.

Bình Luận (0)
Comment