"Sao cậu đột nhiên dừng lại vậy?" Thấy Tô Dung không có động tĩnh gì, số 15 hơi thắc mắc hỏi.
Tô Dung nắm lấy tay cô, tỏ ra vẻ rất sợ hãi: "Một mình tôi đến tòa nhà dạy học hơi sợ, muốn ở đây thêm một lát nữa. Trên đường đi tôi sẽ không gặp nguy hiểm gì rồi không bao giờ trở về được nữa chứ?"
Miệng thì nói vậy, nhưng thực ra cô đang dùng ngón tay cái viết hai chữ "đăng ký" vào lòng bàn tay của số 15.
Cảm nhận từng nét chữ của cô, số 15 nhận ra hai chữ này, sắc mặt liền thay đổi. Cô ấy cũng đã quên mất họ mượn sách ra ngoài còn phải đăng ký cơ!
Chuyện này phải làm sao? Có cần dụ dỗ hai nam sinh kia rời đi không?
Nghĩ như thế, số 15 quay sang nói: "Chúng tôi định lên lầu hai ngồi nghỉ một lát, trên đó ghế cũng nhiều, hai người có muốn đi cùng không?"
Suy nghĩ một chút, hai nam sinh gật đầu đồng ý. Muốn từ tầng hai lên tầng ba bắt buộc phải đi qua đoạn cầu thang đó, mà lên đoạn cầu thang đó thì chắc chắn sẽ bị mọi người ở tầng hai nhìn thấy.
Cho nên dù có muốn đuổi hai người Tô Dung lên tầng hai, rồi mình lén đi lên tầng ba, thì cũng không thể làm được. Chi bằng cứ đi theo lên tầng hai, rồi tùy cơ ứng biến, xem có thể lên tầng ba được không.
Thấy hai người đều gật đầu, hai người Tô Dung thở phào nhẹ nhõm, không lộ vẻ gì đi lên tầng hai. Khoảng năm phút sau, Tô Dung đứng phắt dậy, vẻ như đã hạ quyết tâm: "Thôi, tôi đi đây, nếu còn chần chừ nữa thì sợ rằng sẽ lỡ mất thời gian."
Nói xong, cô lại xã giao vài câu, sau đó vẫy tay tạm biệt họ rồi rời khỏi thư viện.
Ngoại trời đã bắt đầu tối đi, có một số dân địa phương di chuyển nhưng không có điều tra viên nào. Có lẽ họ đang ở trong ký túc xá tìm kiếm bẫy.
Phải thừa nhận rằng cặp đôi ‘người tốt’ này thực sự làm cho người ta phẫn nộ. Nếu bị tấn công, sẽ chết ngay, và ngay cả khi bị phát hiện sớm, cũng sẽ làm mất thời gian quý báu của các điều tra viên.
Vì còn một khoảng thời gian trước khi học buổi tối, Tô Dung không vội vã đi đến tòa nhà dạy học mà đi đến phía ký túc xá trước, dự định tìm một số người giúp đỡ số 15.
Mặc dù số 15 rất đáng tin cậy, nhưng kẻ địch cuối cùng vẫn là hai người. Nếu hai người kia cũng chọn hành động riêng rẽ như hai người các cô. Một người làm phiền số 15, người kia đi lên tầng ba, thì việc ngăn họ mà không để lại dấu vết cho số 15 không phải là điều dễ dàng.
Là một trong hai người tự do, tất nhiên Tô Dung nên cố gắng tạo sự thuận tiện cho số 15. Điều này không chỉ giúp đỡ cô ấy mà còn giúp đỡ chính mình. Nếu số 15 thực sự gặp vấn đề, thì cô là người hợp tác với cô ấy cũng sẽ chịu thiệt.
Như cô dự đoán, trong ký túc xá thực sự có rất nhiều điều tra viên, tất cả đều đang bận rộn kiểm tra ký túc xá. Thực ra, coi như Tô Dung không nhắc thì họ cũng sẽ làm như vậy, vì hầu hết mọi người đều đã biết về vụ của Tiểu Lý, tất nhiên họ cũng sợ ký túc xá của mình xảy ra chuyện.
Chỉ có điều Tô Dung lại có thể tìm ra bốn cái bẫy trong ký túc xá, chuyện này khiến họ rất kinh ngạc. Người thường tìm được một hoặc hai cái đã khó, huống chi là bốn cái, hơn nữa đặt bốn cái bẫy trong ký túc xá thì thật quá độc ác!
Tô Dung không biết suy nghĩ của họ, tắm mình trong ánh mắt kính phục khó hiểu của mọi người, cô đi thẳng đến phòng ký túc xá số 10, sau khi thấy hai người đều ở trong đó, cô dứt khoát nói: "Hai người đừng bận nữa, tôi có chuyện cần nói với hai người."
Cô kể lại một cách đơn giản những chuyện vừa xảy ra ở thư viện, đặc biệt nhấn mạnh thân phận đáng ngờ của hai nam sinh kia, cũng như việc số 15 đang câu giờ. Những chuyện này đủ để khiến hai người này coi trọng rồi.
Sau khi nói xong, cô quay sang số 23: "Bây giờ tôi cần cậu chạy ngay đến thư viện, hỗ trợ số 15 kéo dài thời gian, cậu thấy được không?"
"Tất nhiên!" Số 23 không chút do dự trả lời, vừa nói vừa đứng dậy, "Ký túc xá cũng sắp kiểm tra, kiểm tra xong, tôi sẽ đi ngay."
"Chờ đã." Tô Dung đột nhiên gọi cô ấy lại, rồi hỏi, "Sau khi chúng ta tan học, hai người có tách ra không?"
Câu hỏi này đến hơi đột ngột, hai người nhìn nhau, một lát sau cả hai cùng hiểu ý Tô Dung. Mặc dù vẫn chưa xác định được trong [Quái đàm quy tắc cố định] này, phương thức dê đỏ chiếm đoạt thân phận của điều tra viên là gì.
Nhưng nếu hai người luôn ở bên nhau, thì khả năng một trong số họ đột nhiên gặp chuyện sẽ rất nhỏ, hai người cũng có thể xác minh thân phận của đối phương. Còn nếu có một khoảng thời gian nào đó tách ra, thì không thể đảm bảo trong khoảng thời gian đó có ai trong số họ gặp chuyện hay không.
Mặc dù biết Tô Dung đang nghi ngờ thân phận của mình, nhưng cả hai đều không có ý định tức giận. Trong [Quái đàm quy tắc cố định] có kẻ nằm vùng như thế này, điều tra viên cần phải duy trì sự cảnh giác cao độ.
"Hai chúng tôi vẫn luôn ở bên nhau." Số 10 khẳng định chắc nịch.
Vì là bạn cùng phòng nên cả hai luôn đi cùng nhau. Sau giờ học, theo lời của Tô Dung, họ đi thẳng về ký túc xá, không gặp bất kỳ giáo viên nào, thậm chí còn chẳng gặp mấy dân địa phương, hoàn toàn không có vấn đề gì.
Thấy họ tự tin như vậy, Tô Dung cũng thở phào nhẹ nhõm: "Ba chúng ta cùng nhau đi, số 23 vào thư viện, số 10 đi cùng tôi đến tòa nhà dạy học tự học buổi tối. Đã biết có sự tồn tại dê đỏ, tất cả mọi người phải đảm bảo ít nhất hai người đi cùng nhau."
Chỉ khi hai người đi cùng nhau, họ mới có thể đảm bảo an toàn ở mức tối đa. Thật ra Tô Dung có thể dùng [Gương cô gái tự luyến] để xác định xem đối phương có phải là con người hay không, dù sao dê đỏ cũng không phải người, sẽ không bị chiếc gương khống chế.
Nhưng đạo cụ này phải dùng vào thời điểm then chốt, vì những dê đỏ đó có thể kế thừa ký ức của chủ nhân ban đầu. Nếu để bọn họ biết [Gương cô gái tự luyến] có thể xác minh thân phận của bọn họ, chúng chắc chắn sẽ ứng phó lại. Đến lúc đó, chính Tô Dung sẽ gặp nguy hiểm.
Sau khi đưa số 23 đến thư viện, Tô Dung và số 10 trực tiếp đến tòa nhà dạy học. Chỉ còn hơn năm phút nữa là đến giờ tự học buổi tối, hầu hết các điều tra viên đã có mặt đông đủ.