Tôi Có Thể Nhìn Thấy Quy Tắc Chính Xác Của Quái Đàm ( Dịch Full)

Chương 1000

Chương 1000 -
Chương 1000 -

Tuy nhiên, chưa kịp quay đến lớp, Tô Dung đã nghe thấy một lớp phát ra tiếng kêu kinh hãi. Cô cúi đầu lắng nghe, là tiếng từ lớp 9 vọng ra.

Cả hai nhìn nhau rồi nhanh chóng đến lớp 9. Vài học sinh trong lớp đang tụm lại với nhau, qua khe hở có thể thấy một người ở giữa đang cầm mấy mảnh giấy.

Có vẻ như chính những mảnh giấy quy tắc này đã khiến bọn họ hét lên một tiếng như vậy.

Tô Dung gõ cửa: "Cho hỏi đó là gì vậy?"

Vài người kia đương nhiên nhận ra hai người Tô Dung, nghe vậy liền cầm mảnh giấy đi tới, vẻ mặt rất khó coi: "Chúng tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng trước đó không có những thứ này, vừa rồi khi trở về phòng tự học, đột nhiên phát hiện ra hai mảnh giấy quy tắc này."

Nghe vậy, Tô Dung và số 10 cũng không khỏi nhíu mày. Đột nhiên xuất hiện hai mảnh giấy quy tắc vào đêm muộn thế này, ai mà không bối rối chứ? Rõ ràng cả ngày hôm nay hầu như không có mảnh giấy quy tắc nào xuất hiện, còn tưởng rằng yên ổn rồi.

Tô Dung nhận lấy hai mảnh giấy, đọc nội dung trên đó, rồi nhẹ giọng đọc thành tiếng.

"Học sinh đều phải rời khỏi trường."

.".. Chỉ có thể rời khỏi trường khi vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học."

Đọc đến quy tắc thứ hai, ngay cả cô cũng không khỏi nhíu mày. Câu văn của hai quy tắc này khiến cô có cảm giác rất quen thuộc, đặc biệt khi kết hợp với thân phận của họ.

Sau khi suy nghĩ kỹ, rõ ràng đây là một tam đoạn luận chuẩn mực, thông qua hai tiền đề này, kết luận thứ ba đưa ra phải là "học sinh đều phải thi đại học."

Nhưng một tam đoạn luận như vậy lại hạn chế điều tra viên.

Những điều tra viên trong [quái đàm quy tắc cố định] này đều là học sinh, phương pháp thông quan mà bọn họ suy luận ra trước đó là rời khỏi trường. Nhưng bây giờ quy tắc đã cố định hoàn toàn phương pháp rời khỏi trường, bắt buộc phải thi đại học mới được.

Nhưng phải biết rằng họ còn hơn hai năm nữa mới đến kỳ thi đại học, nếu đợi thi đại học xong mới đi thì thật sự là "hoa vàng cũng tàn".

"Không phải chứ? Sao tự nhiên lại có thêm hai quy tắc như thế này?" Số 10 mở to mắt, hiếm khi nào lại mất bình tĩnh như thế, "Hay là ngay từ đầu chúng ta đã đoán sai? Muốn thông quan [Quái đàm quy tắc cố định] này không phải là rời khỏi trường?"

Nếu không thì không thể xuất hiện những quy tắc như thế này.

"Không phải..." Liên tưởng đến những suy đoán trước đó, Tô Dung nặng nề nói, "Dù lúc đầu có đoán đúng hay không, nhưng chắc chắn bây giờ đã sai rồi."

Cô hít sâu một hơi, nếu cô không đoán sai, thì sự xuất hiện của hai quy tắc này rất có thể liên quan đến hai nam sinh mà bọn họ nhìn thấy trong thư viện hôm nay. Vừa vặn hai người kỳ lạ và hai quy tắc, không thể không khiến cô suy nghĩ nhiều.

Không kịp nói nhiều, sắp bắt đầu buổi tự học buổi tối. Tô Dung và số 10 đành phải rời khỏi lớp 9, vội vã đi về lớp của mình. Trên đường đi, số 10 cau mày hỏi: "Cậu có nghĩ hai quy tắc này là thật không? Có khả năng là có người cố tình in ra để lừa chúng ta không?"

Tô Dung suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Có khả năng đó, theo tôi, thà tin là có còn hơn là không tin."

Nói thật lòng, cô không chắc lắm, kể từ khi vào "Trường trung học số 13", [Công cụ cảnh báo ô nhiễm ] chưa bao giờ phát huy tác dụng dù chỉ một lần. Điều này khiến cô không những không thể xác định được quy tắc nào là sai, quan trọng hơn là cô không thể xác định được liệu đây có phải là quy tắc hay không.

Nhưng bây giờ theo cô thấy, trước hết bỏ qua hai quy tắc có thể không phải là quy tắc này, những quy tắc thực sự xuất hiện cho đến nay đều là đúng. Hầu hết các quy tắc đó đều có bằng chứng thực tế, bản thân chúng dường như không có vấn đề gì về logic.

Nhưng hai quy tắc mới nhất này thì khác, trông chúng giống như là giả. Giống như có người cố tình đặt ra những quy tắc này để khiến họ từ bỏ ý định rời khỏi trường.

Nhưng giống như cô đã nói, thà tin còn hơn là không tin. Nếu thứ này là giả thì cũng chẳng sao, nhưng nếu là thật thì họ vẫn đang lãng phí thời gian để tìm cách rời khỏi trường, chẳng khác nào hành động thiểu năng.

Số 10 đồng tình với ý kiến của Tô Dung, nhưng sắc mặt lại càng khó coi hơn. "Thôi, đến giờ tự học buổi tối sẽ nói tin này cho mọi người biết. Cùng nhau suy nghĩ, chỉ mình hai ta nghĩ thì e là không ra được kết quả gì đâu."

Mặc dù đã nói vậy, nhưng khi vào lớp, ngồi vào chỗ ngồi của mình, Tô Dung vẫn suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.

Nếu hai quy tắc này đều đúng, với tiền đề là học sinh chỉ có thể rời trường sau khi thi đại học, thì có hai cách để phá vỡ thế bế tắc này.

Cách thứ nhất là xóa tư cách học sinh của họ, chẳng hạn như cho thôi học hoặc đuổi học. Tuy nhiên, ý tưởng này tương đối nguy hiểm, vì không ai biết rằng những điều tra viên không tốt nghiệp bình thường có thể sống sót hay không.

Trên cơ sở đó, nếu có thể chuyển từ thân phận học sinh sang thân phận giáo viên, ví dụ như kỹ năng của Tần Phong, có lẽ có thể rời khỏi trường một cách dễ dàng.

Ý tưởng thứ hai là không rời khỏi trường, mà đổi một cách thông quan khác. Thực ra, cho đến nay, bản thân hầu hết các điều tra viên đều chưa thực sự khám phá cách rời khỏi trường, vì vậy ngay cả khi bây giờ đổi hướng suy nghĩ cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Nhưng nếu phương pháp thông quan không phải là rời khỏi trường học, thì sẽ là điều gì?

Phá hủy trường học sao?

Khi nghĩ đến đây, Tô Dung không thể không nhớ đến điều tra viên trên diễn đàn muốn dùng thuốc nổ TNT để nổ "Trang viên Sơn Dương". Nếu áp dụng tư duy này, sử dụng thuốc nổ hoặc bất kỳ phương pháp nào để phá hủy “Trường trung học số 13”, vậy bọn họ có thể thành công trong việc rời khỏi đây không?

Tô Dung thở dài một hơi, mở quyển sách "Lịch sử trường Trung học số 13" mà cô đã tìm thấy, trước đó cũng chưa từng mở ra, bắt đầu đọc một cách chăm chỉ.

Nhân tiện đây, xin được cảm ơn hai điều tra viên tinh anh của lớp 13. Vì phương pháp của họ hôm qua khả thi, nên hôm nay mọi người cũng áp dụng phương pháp tương tự. Kết quả là giáo viên nhanh chóng bị dẫn đi, cô có thể yên tâm đọc sách.

Bình Luận (0)
Comment