Các nghiên cứu viên trong nhóm vô cùng nghi ngờ khi thấy Tư Không Dực trông mệt mỏi rũ rượi, chút nữa đã đưa anh ta đi bệnh viện. Nhưng rồi chính Tư Không Dực thấy vẻ mặt họ càng lúc càng kỳ lạ, đành phải chủ động giải thích, nghe xong tinh thần chiến đấu của mọi người bỗng chốc được thắp sáng rực rỡ.
Chuyện này mà gọi là hình phạt à?
— Đến cả thiên tài còn nỗ lực đến vậy, họ còn có lý do gì để không cố gắng!
Ngay lập tức có người chủ động đề nghị sẽ xử lý tài liệu ở khu B, nhưng Tư Không Dực đã đáp lại: "Khu B đã được chỉnh lý xong rồi. Hiện tại Tiết Từ đang chỉnh lý khu C3, còn tôi đang chỉnh lý tài liệu ở khu D2..."
Ai nấy đều sửng sốt: "Sao lại có thể một mình giải quyết xong tài liệu cả một khu lớn trong thời gian ngắn như vậy chứ? Các cậu..." Các cậu còn là người không đấy?
Tư Không Dực cười nhưng không cười nói: "Không phải một người một khu đâu, mà Tiết Từ đã giải quyết xong cả hai khu A và B rồi, giờ đang "phá đảo" khu C đấy."
Mọi người: "..."
Tiết Từ đúng là quỷ mà!
Có lẽ các giáo sư cũng hiểu được tình cảnh khốn khổ của họ trong tháng này nên không giao thêm nhiệm vụ nào khác. Nhưng chỉ riêng việc sắp xếp lại thư viện điện tử thôi cũng đủ vất vả rồi. Ai cũng vô cùng chăm chỉ, ngày ngày bám trụ ở thư viện, đi sớm về khuya, sau một tháng người nào người nấy đều gầy đi trông thấy, da dẻ tái nhợt.
Tiết Từ vốn dĩ đã trắng rồi, lại lâu ngày không ra nắng nên có khi đứng giữa trời tuyết, còn trắng hơn cả những bông tuyết vừa rơi xuống, toàn thân có thể phát sáng.
Có một điều khác biệt rõ rệt nữa: những người khác thức đêm ít nhiều cũng thể hiện rõ trên gương mặt và thần thái. Như sắc mặt kém, quầng thâm mắt, tóc tai lộn xộn. Nhưng Tiết Từ dù ngủ muộn hơn bất kỳ ai, có khi thức trắng đêm với tài liệu, chỉ chợp mắt vài phút trên bàn làm việc, thế mà sáng hôm sau vẫn tràn đầy năng lượng, sắc mặt bình thường, điều này khiến người ta không khỏi nghi ngờ Tiết Từ có thể chất đặc biệt. Hoặc có lẽ do còn quá trẻ nên tinh thần và sức lực phục hồi nhanh chóng...
Tiết Từ cũng thấy hơi lạ về chuyện này.
Kể từ khi đến căn cứ Tiềm Long, chất lượng giấc ngủ của cậu tốt đến bất ngờ.
Chỉ có điều luôn mơ thấy Tạ Vấn Hàn.
Điều này thậm chí khiến Tiết Từ hơi nghi ngờ, liệu cậu thực sự... khát khao Tạ Vấn Hàn đến vậy sao.
Một tháng làm việc "nước sôi lửa bỏng" cuối cùng cũng kết thúc, đúng vào ngày cuối cùng sát nút thời hạn, mọi người đã hoàn thành việc sắp xếp toàn bộ tài liệu và sách báo điện tử được lưu trữ trong suốt một năm trước đó. Mặc dù càng về sau họ càng làm qua loa và kém tỉ mỉ hơn, nhưng dù sao cũng đã xem xét qua một lượt, tạm coi là hoàn thành nhiệm vụ.
Khi sĩ quan nộp bản ghi chép cho giáo sư già, ông ấy phải mất khoảng ba giây để phản ứng, rồi mới nhớ ra lời mình đã nói cách đây một tháng.
Chưa nói đến những chuyện khác, đám trẻ này lại khá đúng giờ đấy chứ.
Giáo sư già cầm lấy số liệu mà họ đã sắp xếp, xem qua một lượt, thấy cũng khá tử tế. Lúc này mới lạnh nhạt hỏi: "Các cậu đã sắp xếp đến đâu rồi?"
"Đã sắp xếp xong toàn bộ rồi ạ."
"Bỏ dở nửa chừng là không được đâu..." Giáo sư già nói ra câu này rồi, khựng lại một lát mới phản ứng kịp: "Sắp xếp xong toàn bộ rồi ư?"
May mắn Tiết Từ là người đại diện cho cả nhóm, vẫn rất bình tĩnh đáp: "Vâng, thưa giáo sư."
Giáo sư già khẽ nhíu mày: "Các cậu hoàn thành trong một tháng thôi?"
Thực ra thời gian giới hạn lúc trước chỉ là ông ấy thuận miệng nói ra, dựa vào khả năng tiếp thu của đám nhóc này, nếu có thể sắp xếp xong 1/3 đã là tốt lắm rồi. Vì vậy giáo sư già không bận tâm việc họ không hoàn thành "hình phạt", nhưng lại rất quan tâm đến việc nhóm người này nói dối.
Nhưng là một người thầy, không thể tùy tiện vu oan học sinh nói dối được.
Giáo sư già liếc nhìn một lượt, những người khác đều gầy đi rõ rệt, sắc mặt khá tệ, vừa nhìn là biết một tháng này đã vất vả. Chỉ riêng Tiết Từ là khuôn mặt vẫn trắng nõn, môi hồng răng trắng, thậm chí còn không hiểu sao lại trở nên xinh đẹp hơn trước một chút.
Đa số mọi người sau 18 tuổi thì ngũ quan, diện mạo không thay đổi nhiều nữa, nhưng Tiết Từ lại khác, cậu dường như mỗi ngày một vẻ, nhan sắc ngày càng nổi bật một cách lạ thường.
Trong lòng giáo sư già đã có chút quyết đoán. Đoán rằng nhóm người này ngại làm liên lụy Tiết Từ bị phạt, nên đã tự ý ôm đồm phần việc của cậu, không cho Tiết Từ tham gia chỉnh lý. Tiết Từ không biết tiến độ thế nào, nên mới thuận miệng nói ra những lời đó – như vậy mọi chuyện đều có lời giải thích, nhưng giáo sư già vẫn có chút tức giận, giận vì ý tốt của mình bị lãng phí, và những học trò mình coi trọng lại xem nhẹ tấm lòng khổ tâm của ông ấy.
Ông ấy vốn dĩ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lúc này vì giận nên mặt mày cũng trở nên âm u, ủ rũ, vậy mà đám học trò vẫn chưa nhận ra điều bất thường.
Giáo sư già nói giọng không mặn không nhạt: "Ồ? Vậy à. Thế thì tôi muốn kiểm tra xem các cậu có thật sự dốc lòng chỉnh lý hay không -- Vậy đi, ngày mai đến chỗ tôi làm bài kiểm tra."
Việc hoãn thi đến ngày mai không phải là giáo sư già tốt bụng, cho đám trẻ kia thời gian chuẩn bị và trấn tĩnh, mà là vì ông ấy muốn tự mình ra đề.
Tất nhiên, đề kiểm tra sẽ bao gồm nhiều khía cạnh, xét đến việc mỗi người sắp xếp các phần và số lượng tài liệu khác nhau, việc đạt điểm đậu thì không khó, nhưng những người không tham gia vào việc đối chiếu tài liệu thì chắc chắn sẽ mù tịt.
Khi thông báo "tin dữ" này, Tiết Từ trông vẫn rất bình tĩnh. Bình tĩnh và ngoan ngoãn gật đầu: "Dạ vâng."
Giáo sư trầm mặc ghi chú – ít nhất thì tố chất tâm lý cũng không tồi.
Những người khác cũng giữ được cảm xúc ổn định, không hề sợ hãi bài kiểm tra của giáo sư già. Nếu họ chỉ coi đây là một hình phạt để đối phó, thì có lẽ bây giờ đã hoảng loạn một chút. Nhưng họ được hai thiên tài hàng đầu khuyến khích, ai cũng xem đây là một cách cần thiết để làm phong phú thêm con đường của mình, nên không thể nói là không dốc lòng. Có kiến thức rộng rãi, đương nhiên không sợ những thử thách tiếp theo.
Giáo sư già không chỉ tự mình ra đề, mà còn nhờ các giáo sư khác cùng ra đề.
Những kiến thức được kiểm tra đều khá hẻo lánh và ít được chú ý, rất khó để trả lời nếu chỉ dựa vào kiến thức tích lũy cá nhân, thậm chí so với lúc đọc sách báo điện tử, những nội dung này cũng rất khó nhớ lại, về cơ bản là không có khả năng học tủ cấp tốc.
Với tám trang đề đầy ắp, giáo sư già vung bút viết một mạch, hài lòng thu bài và niêm phong, rồi giao cho vài nghiên cứu viên làm giám thị.
Những người khác tuy là thiên tài, nhưng chính vì là thiên tài, thậm chí hiếm khi trải qua quy trình học hành bình thường, họ đều được cử đi học, tạo ra thành quả nghiên cứu rồi tốt nghiệp. Vì vậy họ khá xa lạ với quy trình thi cử.
Nhưng Tiết Từ lại khác, cậu cũng coi như là một người đi lên từ các kỳ thi, mặc dù những năm gần đây làm bài ít, nhưng chỉ tám trang đề thôi, thì đối với cậu vẫn rất quen thuộc. Cho dù giáo sư già có đứng ngay bên cạnh giám sát - thực sự đây không phải là phẩm chất mà một giám thị đủ tư cách nên có - Tiết Từ vẫn có thể nhanh chóng xem xong toàn bộ đề, phân bổ thời gian làm bài, bỏ qua những phần mình không hiểu, cuối cùng vẫn còn dư một tiếng để rà soát lại hoặc đoán vài câu.
Ban đầu giáo sư già nhìn Tiết Từ cứ lật đi lật lại đề, nghĩ rằng cậu bất lực nên mới thế, tức đến phì râu trợn mắt, sắc mặt u ám và lạnh lẽo, thậm chí còn làm ảnh hưởng đến những người ngồi gần Tiết Từ đang làm bài. Nhưng rất nhanh sau đó giáo sư già phát hiện, chỉ vài phút sau Tiết Từ đã cầm bút viết lia lịa, cổ tay trắng ngần chuyển động cực nhanh, mực bút tuôn trôi chảy, mạch lạc.
Giáo sư già: "???"
Cảnh Tiết Từ giải đề có thể dùng một câu "cảnh đẹp ý vui" để hình dung. Dù trong lòng giáo sư già tràn đầy nghi hoặc, nhưng nhìn cậu út Tiết với hàng mi khẽ rủ xuống đầy tĩnh lặng, đôi môi mím chặt, bộ dạng vô cùng nghiêm túc, vẫn kìm nén sự tò mò mãnh liệt ấy, kiên nhẫn đợi bọn họ làm bài xong, rồi mới lạnh nhạt chờ thu bài.
Vừa thu bài xong, ông ấy gấp gọn gàng kẹp vào nách, rồi vội vã đi ngay đến khu vực làm việc của mình.
Tìm đại một chỗ ngồi, vội vàng trải bài thi của Tiết Từ ra.
Thoáng nhìn qua, phần trả lời chiếm gần hết trang giấy, chữ viết rất đẹp, nếu có phần chấm điểm hình thức, chắc hẳn sẽ được điểm tuyệt đối. Nhưng giáo sư già không phải là người dễ bị đánh lừa, ông ấy nhìn kỹ lại, càng nhìn mắt càng sáng, cuối cùng tay cầm bài thi cũng hơi run run.
Gần một nửa số câu hỏi, Tiết Từ đều trả lời được!
Hơn nữa câu trả lời lại vô cùng đầy đủ và toàn diện.
Nhìn qua có vẻ trình độ tương đương, nhưng cũng phải xét đến phạm vi và độ khó "b**n th**" của đề - Tiết Từ làm sao mà trả lời được những câu này chứ?
Xem xét bài làm của những người khác, kết quả cũng tốt hơn nhiều so với dự kiến. Giáo sư già khẽ nhíu mày, lúc này mới tin lời của đám trẻ đó.
Họ thật sự đã hoàn thành cái hình phạt khắc nghiệt gần như không thể hoàn thành này.
... Đúng là tre già măng mọc.
Giáo sư già khẽ thở dài.
Gần như không thể đợi được đến ngày hôm sau, sau khi chấm xong bài thi cuối cùng, giáo sư già lại cấp tốc triệu tập một cuộc họp.
Ông ấy phát bài thi cho từng người, chỉ để lại bài thi của Tiết Từ, chiếu lên màn hình cho mọi người xem. Sau đó mới hơi dè dặt nói: "Em hoàn thành, tốt hơn nhiều so với tôi tưởng tượng."
Thực ra là tốt hơn rất nhiều.
"Dựa trên kết quả phân tích bài thi này, em đại khái đã chỉnh lý... 40% nội dung?" Đây là ước tính thận trọng của giáo sư.
Tiết Từ chưa kịp trả lời, nhưng Tư Không Dực ở phía sau đã khẽ cúi đầu xuống, thay cậu đáp: "50%."
Tiết Từ đã hoàn thành gần một nửa khối lượng công việc.
Nếu không phải Tiết Từ ôm đồm quá nhiều, thì họ đã không thể sắp xếp xong toàn bộ dữ liệu của năm trước.
Ban đầu những nghiên cứu viên có chút tự mãn nay đều cúi đầu.
Giáo sư già dừng lại một chút, nhìn kỹ Tiết Từ, rồi hiếm hoi nói một câu nhẹ nhàng:
"Rất tốt."
Phải biết ngay cả những học sinh đạt giải cao trong cuộc thi chip AI cũng hiếm khi nhận được một lời khen ngợi không kèm theo ý châm chọc từ vị giáo sư già này.
Không hỏi Tiết Từ rốt cuộc đã làm thế nào - vì ông ấy biết điều này đòi hỏi thiên phú và sự nỗ lực phi thường, giáo sư già chỉ tiếp tục nói với vẻ mặt hiền hòa: "Sự thể hiện của các cậu khiến tôi rất hài lòng. Đã có hình phạt, thì tôi cũng không keo kiệt trao cho các cậu một vài phần thưởng."
"Ba người đứng đầu trong bài kiểm tra lần này, có thể đưa ra một yêu cầu cho tôi."
Ông ấy nói.
Với địa vị của giáo sư già, lời hứa này có trọng lượng rất lớn.
Ngay cả những nghiên cứu viên không nằm trong top ba, khi nghe câu nói này cũng sáng mắt lên.
Có một thì sẽ có hai, lần này không nhận được phần thưởng, không có nghĩa là lần sau cũng không nhận được.
Những thiên tài này đương nhiên cũng không hề ngại ngùng, vui vẻ chấp nhận phần thưởng xứng đáng của mình.
Người đứng thứ ba lần này, một nghiên cứu viên thường xuyên mặc đồ đen, sau khi cân nhắc đã nói: "Em hy vọng khi gặp khó khăn trong nghiên cứu sau này, sẽ nhận được một lần giúp đỡ không điều kiện."
Yêu cầu này có điểm đáng suy nghĩ kỹ, ví dụ như "sau này" hoàn toàn có thể được hiểu là sau khi rời căn cứ Tiềm Long, vẫn có thể liên lạc với một giáo sư chip cấp quốc gia.
Một phần thưởng rất khôn ngoan.
Giáo sư già không chút do dự: "Được."
Người đứng thứ hai là Tư Không Dực, anh ta càng trực tiếp hơn: "Em hy vọng có thể tiếp tục xem nội dung thư viện điện tử không giới hạn thời gian."
Giáo sư già liếc nhìn anh ta thật sâu: "Được. Lát nữa tôi sẽ cấp quyền hạn chung cho cậu."
Đến lượt Tiết Từ, trước khi Tiết Từ kịp mở lời, giáo sư già đã nói trước: "Cậu hoàn thành rất tốt, tôi có thể cho phép cậu yêu cầu một phần thưởng hơi quá đáng một chút."
Ví dụ như... giúp cậu trở thành một nghiên cứu viên chuyên nghiệp chẳng hạn.
Tiết Từ trông có vẻ thật sự muốn đưa ra một "yêu cầu quá đáng", nhưng với lời hứa của giáo sư già phía trước, cậu hơi thở phào nhẹ nhõm, rồi mới chắc chắn nói: "Em muốn gọi điện thoại cho bạn trai mình."
Giáo sư già: "?"
Tiết Từ rất ngoan: "Chỉ cần một tiếng thôi ạ."
Giáo sư già: "??"
Những người khác: "???"
----------------------
Lời tác giả: Giáo sư già: Vậy mà cũng được à?