Trong khi sắc mặt của vị giáo sư già bắt đầu tối sầm lại, Tiết Từ thử hạ thấp yêu cầu của mình: "... Nửa giờ cũng được ạ."
Lão già suýt chút nữa ngất đi.
Với giọng điệu lạnh lùng, khô khan, ông ấy chất vấn: "Chỉ có mỗi yêu cầu này thôi sao? Không còn nguyện vọng nào khác à?"
Tiết Từ khựng lại một chút, dường như đang cân nhắc xem còn có thể nói gì.
Vị giáo sư già chịu đựng cơn đau đầu, mặt mày đen sầm nhưng vẫn từ từ nhượng bộ: "Tôi có thể thưởng cho cậu thêm một yêu cầu nữa."
Tiết Từ nghiêm túc suy nghĩ rồi hỏi: "Vậy có thể cho em gặp bạn trai một lần không ạ?"
Giáo sư già: "..."
Tiết Từ: "?"
Giáo sư già: "Phần thưởng của cậu không còn nữa."
Tiết Từ: "...?"
Việc phần thưởng không còn đương nhiên chỉ là nói đùa.
Mặc dù sắc mặt của vị giáo sư già đen như đít nồi, nhưng lời hứa đã nói ra, thì phải thực hiện.
Yêu cầu của Tiết Từ tuy không quá đáng, nhưng quả thực rất phiền phức. Dù sao là một trong những nghiên cứu viên của kế hoạch Đồ Thần, thông tin của Tiết Từ bị theo dõi nghiêm ngặt, về lý thuyết không được phép liên lạc với bên ngoài dưới bất kỳ hình thức nào. Chỉ có những cấp bậc cao tầng như vị giáo sư già, mới có thể đệ trình đơn xin ngoại lệ.
Cuối cùng sau khi điều tra kỹ lưỡng mười tám đời thân thích của Tạ Vấn Hàn, xác định cậu ta "thân thế trong sạch", và nhà họ Bạch cũng là dòng dõi danh tiếng, Tạ Vấn Hàn lại là người thừa kế của nhà họ Bạch, khả năng thông đồng với địch phản quốc là rất nhỏ. Mới miễn cưỡng đồng ý, cho phép Tiết Từ nói chuyện với Tạ Vấn Hàn. Trước đó, các chuyên gia còn phải thẩm vấn Tiết Từ về mục đích chính đáng của cuộc trò chuyện.
Mà khi bị thẩm vấn, Tiết Từ cũng thành thật lạ thường.
-- "Tại sao cậu muốn nói chuyện với Tạ Vấn Hàn? Có việc gì cần trao đổi sao?"
-- "Lý do?"
Tiết Từ ngồi thẳng trên ghế mềm, dáng vẻ rất thoải mái. Khi ngẩng đầu lên đôi mắt đen láy, to tròn, trông như một công tử ngoan ngoãn, môi hồng răng trắng, đến nỗi chuyên viên thẩm vấn cũng không thể nào nghiêm khắc được.
"...Bởi vì cậu ấy là bạn trai cháu."
"Chúng cháu mới yêu nhau chưa đầy nửa năm, vẫn đang trong giai đoạn mặn nồng. Cháu nhớ cậu ấy, nên muốn gọi điện để tâm sự."
"Không có chủ đề cố định, chỉ là những lời người yêu sẽ nói với nhau thôi."
Tiết Từ trả lời các câu hỏi của chuyên viên một cách điềm nhiên, không hề ngượng ngùng, chỉ thỉnh thoảng lộ ra vẻ bối rối kiểu "Tại sao câu này cũng phải giải thích?".
Chuyên viên thẩm vấn không biểu cảm ghi lại cuộc đối thoại vào hồ sơ, bỗng dưng cảm thấy mình bị cho ăn cơm chó.
Bình thường anh ta chỉ thẩm vấn những điệp viên cao cấp của các quốc gia, lần này vì liên quan đến cấp độ bảo mật quá cao nên mới đích thân ra mặt, nhưng nội dung cuộc thẩm vấn này không khỏi quá đáng — anh ta cảm thấy mình không phải đang tiến hành công tác đánh giá an toàn, mà là đang phỏng vấn, rình mò cuộc sống hẹn hò thường ngày của một cặp tình nhân trẻ. Cái này mà đưa vào báo cáo phân tích thì thật không hợp với phong cách của các báo cáo khác.
Chỉ đành vừa giữ vẻ mặt lạnh lùng, vừa kiên cường viết nốt chữ cuối cùng, khóe miệng giật giật rồi nói: "An toàn. Phê duyệt."
Thế là Tiết Từ có được một cuộc gọi đặc biệt ra ngoài.
Đương nhiên, nội dung trò chuyện cũng bị hạn chế nghiêm ngặt, ví dụ như không được tiết lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến căn cứ ngầm hay các thí nghiệm hiện tại, ngoài ra còn bị nghe lén toàn bộ quá trình.
Nhưng điều này chẳng ảnh hưởng gì đến Tiết Từ, dù sao cậu và Tạ Vấn Hàn cũng sẽ không nói gì quá giới hạn, bị người khác nghe lén cùng lắm thì hơi khó chịu một chút.
Khi cuộc gọi được kết nối, nghe thấy giọng hỏi thăm lạnh nhạt quen thuộc của chàng trai kia, Tiết Từ mới thực sự chắc chắn.
Thì ra mình thật sự rất nhớ Tạ Vấn Hàn.
Ít nhất thì giọng nói của Tạ Vấn Hàn hoàn toàn trùng khớp với giọng nói của Tạ Vấn Hàn trong giấc mơ của cậu, cứ như thể họ đã từng trò chuyện với nhau từ rất lâu rồi vậy.
"Tôi là Tiết Từ."
Cậu út Tiết nhanh chóng lấy lại tinh thần, đơn giản giới thiệu tình hình hiện tại của mình là được đặc cách mới có thể nói chuyện với "người nhà". Sau đó mới hỏi Tạ Vấn Hàn đang làm gì – nếu bận, có thể bật Bluetooth nghe thôi, Tiết Từ sẽ chỉ nghe lén, không nói gì, cũng sẽ không ảnh hưởng đến cậu ta.
Đầu dây bên kia liền truyền đến tiếng lật giấy, tiếp đó là tiếng bước chân nặng nề, rồi tiếng cánh cửa khép lại.
"Không bận." Tạ Vấn Hàn nói, "Tôi cũng muốn ở bên cậu."
"Không đúng, phải nói là..."
Tạ Vấn Hàn khẽ nói: "Tiết Từ, tôi cũng rất nhớ cậu."
Tiếp đó là cuộc đối thoại nhàn nhạt nhưng lại ẩn chứa chút mờ ám giữa hai người yêu nhau, có thể nói từ chuyện ăn, mặc, ở, đi lại trong cuộc sống đến những thay đổi trong việc điều hành cổ phần kinh doanh. Trớ trêu thay cả hai lại không hề cảm thấy lĩnh vực trò chuyện của họ đã vượt quá xa.
Đội ngũ nhân viên nghe lén đông đảo: "..."
Nếu họ làm sai điều gì, xin hãy để pháp luật trừng phạt họ, chứ đừng bắt họ bỏ dở nhiệm vụ chặn đứng luồng thông tin từ các quốc gia để ở đây nghe một cặp tình nhân đồng tính yêu đương, mà chủ đề nói chuyện lại còn nhàm chán đến thế.
Cuối cùng Tiết Từ thấy thời gian xin phép sắp hết, liền không chút do dự thoát khỏi chế độ "yêu đương", chuẩn bị cúp điện thoại.
"Nhanh vậy sao?" Tạ Vấn Hàn dường như vẫn còn chút tiếc nuối.
"Từ, lần sau tối gọi nhé, tôi có thể nghe giọng cậu..."
Thấy cuộc trò chuyện sắp đi quá giới hạn, Tiết Từ vội vàng nói: "Dừng!"
Cậu không thể nói rõ việc cuộc gọi bị nghe lén, sợ Tạ Vấn Hàn sẽ nói những chuyện nguy hiểm. Dù sao tuy ngày thường họ nói chuyện rất bình thường, nhưng dù gì cũng là người yêu, đôi khi cũng sẽ nói đùa. Khẽ cụp mắt, cố gắng trấn tĩnh nói: "...Lần sau nói tiếp."
Không đúng, nếu có lần sau gọi điện thoại, hẳn là cũng sẽ bị nghe lén.
Vì thế Tiết Từ dứt khoát nói: "Không phải. Lần sau gặp mặt rồi nói."
Tạ Vấn Hàn hiếm khi bị Tiết Từ ngắt lời, lại nghe thấy giọng đối phương có chút dồn dập, hoảng loạn, ngẩn người một chút, không nhịn được bật cười.
Mặc dù ở một mức độ nào đó, cậu ta "không biết" mình bị nghe lén. Nhưng Tạ Vấn Hàn chưa từng lơi lỏng sự chú ý dành cho Tiết Từ, đương nhiên biết cậu xin phần thưởng là vì mình, gọi điện thoại cũng chỉ gọi cho mình, và cuộc đối thoại còn bị người khác nghe lén.
Tạ Vấn Hàn không có hứng thú "bật đèn xanh" với Tiết Từ khi có người khác nghe lén, vừa rồi cậu ta chỉ muốn nói là "nghe giọng cậu để đi vào giấc ngủ", nhưng vì những "việc xấu" trước đây của mình, nên phản ứng đầu tiên của Tiết Từ chính là – cái kia.
Cậu ta cảm thấy phản ứng của Tiết Từ quá đỗi đáng yêu.
Đến nỗi nụ cười rạng rỡ, vẻ mặt trêu chọc, nhất thời không thể ngừng cười được.
"Được, tùy cậu."
Cậu ta lặp lại từng câu từng chữ Tiết Từ nói: "Ừm, gặp mặt, rồi nói."
Vừa đúng lúc thời gian trò chuyện cũng đã hết, 60 phút, không hơn một giây nào.
Khi tiếng cười của Tạ Vấn Hàn biến mất, Tiết Từ vẫn còn hơi sững sờ một chút, vành tai có chút đỏ.
Sau đó cậu nhanh chóng tháo tai nghe, làm ra vẻ như không có chuyện gì.
Nhóm nhân viên nghe lén: "..."
Đáng ghét, còn có cái gì mà đám nhân viên nghe lén này không thể nghe nữa chứ!
Màn đêm buông xuống, Tiết Từ lại có một giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ là nội dung mà Tạ Vấn Hàn chưa nói ra vào ban ngày.
Họ ở hai nơi khác nhau, cầm điện thoại đối thoại, ra lệnh đối phương dựa theo mệnh lệnh của mình mà v**t v* cơ thể.
Tiết Từ vẫn chưa quen với trò kiểu này lắm, vì vậy tốc độ nói chuyện luôn rất chậm, khuôn mặt bị rạng mây đỏ bao phủ. Lông mi đen như quạ rung động, vương chút sương mù nặng nề, khẽ run rẩy, chỉ cần nhắm mắt là một giọt nước mắt lại rơi xuống.
Cậu út Tiết muốn thỏa mãn một chút trước. Cậu nằm trên đệm giường mềm mại, cơ thể có vẻ mệt mỏi sau khi tiêu hao thể lực, điện thoại rơi trên gối, tay kia thì vô lực buông thõng xuống, đặt bên cạnh đệm giường.
Nước từ đầu ngón tay từng giọt nhỏ xuống sàn gỗ trong phòng, cổ tay nổi lên một chút màu đỏ nhạt, trông như bị người khác bóp đỏ.
Tiết Từ thực sự mệt đến nỗi không còn thời gian để lau sạch những vết bẩn đó, cũng không còn sức để tiếp tục đối thoại với người ở đầu dây bên kia, lông mi nặng trĩu cụp xuống, sắp ngủ rồi.
Người bên kia nhẹ giọng hỏi vài lần, không nhận được hồi đáp từ Tiết Từ, bèn mỉm cười rất dịu dàng: "Từ ơi, bỏ mặc tôi vậy sao? Tôi còn chưa xong mà."
Lúc này Tiết Từ mới nhẹ giọng hừ hai cái, qua loa nói: "...Cậu tự lo đi."
"Không được."
Hôm nay Tạ Vấn Hàn lại hiếm khi khắc nghiệt và khó nói như vậy.
Cậu ta nói: "Tôi muốn cậu giúp cơ."
"Thương nhưng không giúp gì được." Tiết Từ mệt mỏi chỉ muốn ngủ nên rất vô tình, cực kỳ lạnh nhạt: "Tôi không ra được, bây giờ vẫn còn ở..."
Vẫn còn ở đâu nhỉ?
Tiết Từ không nghĩ ra.
Ngay sau đó, Tạ Vấn Hàn lại đắc ý nói: "Vậy tôi đến tìm cậu."
Cánh cửa của cậu bị đẩy ra một khe hở, một thân ảnh cao gầy, thon dài bước vào. Tạ Vấn Hàn vẫn cầm điện thoại, khóe môi nở nụ cười đầy suy tư, phần thân trên vẫn là bộ vest thẳng thớm, nghiêm túc, nhưng phần dưới lại mặc rất lộn xộn, khóa quần kéo ra.
...Trang phục vô cùng lôi thôi.
Tiết Từ vừa kinh ngạc vừa có chút mờ mịt. Cậu đối diện với đôi mắt đen láy của Tạ Vấn Hàn, luôn cảm thấy không nên là như thế này mới đúng.
Nhưng không đợi cậu suy nghĩ thêm, đã bị ấn vào giữa đệm chăn mềm mại một cách dịu dàng nhưng không thể phản kháng.
......
Ngày hôm sau thức dậy, sắc mặt Tiết Từ hơi lạnh nhạt, đôi môi mím chặt.
Sao cậu lại có thể mơ thấy... chuyện như vậy chứ.
Tiết Từ luôn nghĩ rằng nhu cầu về t*nh d*c của mình không quá mạnh mẽ, nhưng từ khi vào căn cứ Tiềm Long, cậu thường xuyên có những giấc mơ kỳ lạ, và cả những "trò chơi" rất kỳ quái. Hôm qua sau khi nói chuyện điện thoại với Tạ Vấn Hàn, lại còn mơ cả một đêm. Đến khi tỉnh lại, Tiết Từ còn chưa kịp xấu hổ, mà đầu tiên là đau đầu... Chẳng lẽ, lại nhớ Tạ Vấn Hàn đến vậy sao.
Sau này trước khi ngủ vẫn nên tự mình giải quyết một chút thì hơn.
Tin tốt duy nhất là chăn đệm không bị bẩn, vẫn sạch sẽ như mới. Cơ thể có lẽ vì hôm qua ngủ sai tư thế, vai lưng và eo hơi nhức mỏi.
Ngủ thì rất ngon, tinh thần rất tốt.
Vì nhiệm vụ do giáo sư Mạc giao đều hoàn thành thuận lợi, "hình phạt" của một giáo sư khác cũng đã nộp đúng hạn. Hôm nay một giáo sư trọng điểm khác của Viện khoa học Quốc gia giao nhiệm vụ cho họ.
Vị giáo sư này họ Từ, năm nay 54 tuổi, nói chuyện nhỏ nhẹ, trông có vẻ dễ tính hơn giáo sư Mạc.
Trước khi giao nhiệm vụ, cô ấy còn chỉ ra những điểm chưa đạt của các nghiên cứu viên, để ai có lỗi thì sửa, ánh mắt nhìn người cực kỳ sắc sảo.
Thấy giáo sư Từ thật sự dễ nói chuyện, mấy người trẻ tuổi kia cũng có ý trêu đùa cô ấy.
"Thưa cô Từ, nếu chúng em hoàn thành tốt, có được thưởng không ạ?"
"Vị giáo sư lớn tuổi nhất khi kiểm tra chúng em còn thưởng thêm cho ba người đứng đầu."
Giáo sư Từ bị họ làm phiền nên đành nói: "Cũng không phải là không được..."
Tiết Từ nghe đến đó, mắt khẽ lóe lên.
Có lẽ cậu có thể cố gắng biến việc trò chuyện thành chuyện hàng ngày.
-----------------
Lời tác giả: Tiết Từ bị bắt phải cấm dục cũng không hiểu sao thận mình càng ngày càng hư.