Giáo sư Từ ra đề cho mỗi cá nhân không giống nhau, mà là "đo ni đóng giày" dựa trên những điểm yếu, thiếu sót của từng người, độ khó cũng có chút linh hoạt. Tiết Từ trước đây biểu hiện xuất sắc, nên về cơ bản được giao những nhiệm vụ khắc nghiệt nhất.
Tiết Từ từ trước đã âm thầm đặt ra mục tiêu, nếu muốn nhận được phần thưởng, phải cố gắng hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo nhất có thể. Gặp những chỗ khó giải quyết, thường xuyên hỏi giáo sư Từ về những ý tưởng giải quyết liên quan đến thí nghiệm, liên tục hoàn thiện đề tài và thành quả thí nghiệm của mình, bận rộn đến mức chân không chạm đất, chỉ thiếu mỗi việc ngâm mình trong phòng thí nghiệm mỗi ngày. Cậu chăm chỉ học hỏi, khiêm tốn lại nghe lời, có thể nói là kiểu học sinh mà thầy cô nào cũng thích.
Thật ra giáo sư Từ ban đầu còn cân nhắc liệu có nên nghiêm khắc hơn một chút với Tiết Từ hay không.
Không phải vì cô ấy không thích Tiết Từ – ngược lại chính vì quá ngưỡng mộ chàng trai trẻ này, mới hiểu rõ sự kiêu ngạo có thể nhanh chóng ăn mòn tài năng thiên bẩm của một người ưu tú đến mức nào.
Tiết Từ quá thuận buồm xuôi gió, nên đôi khi cần "ép một chút".
Nhưng ý tưởng này sau vài ngày tiếp xúc, giáo sư Từ đã sớm gạt sang một bên.
Tiết Từ quá được lòng các bậc tiền bối, lại vô cùng tận tâm và khắc khổ trong nghiên cứu khoa học. Ngay cả khi giáo sư Từ cố ý tìm lỗi của cậu, cũng không tìm ra được khuyết điểm nào, thái độ tốt lại còn ra được thành quả, cho dù cô ấy có thể nhắm mắt làm ngơ mà phê bình Tiết Từ vài câu... Thì những người khác sẽ bị dìm đến mức nào, chẳng lẽ còn không được mắng?
Cô ấy cũng không thể làm điều gì quá bất hợp lý.
Mấy ngày trước giáo sư Từ còn có thể giữ vẻ mặt nghiêm túc khi đối xử với Tiết Từ, nhưng càng về giai đoạn sau của thí nghiệm, càng không nhịn được mà thái độ mềm mỏng hơn. Mấy ngày nay nghe thấy giọng Tiết Từ là lại mỉm cười trước, vô cùng hòa nhã gọi cậu một tiếng: "Tiểu Tiết lại đến rồi à? Ngồi cạnh cô đi."
Mà Tiết Từ cũng luôn rất lễ phép cúi người, nói lời cảm ơn rồi mới ngồi xuống, trình bày tiến độ thí nghiệm hôm nay cho giáo sư Từ.
Kết thúc một tuần giảng dạy, giáo sư Từ hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nếu phải chấm điểm cho nhóm nghiên cứu viên này, Tiết Từ đương nhiên dẫn đầu, và nhận được một cơ hội khen thưởng.
Những người khác đều đưa ra những yêu cầu liên quan đến nghiên cứu khoa học, duy chỉ có Tiết Từ... phong cách đột nhiên khác hẳn.
Giáo sư Từ ngạc nhiên nghe xong yêu cầu khen thưởng của Tiết Từ, rồi trầm tư trở về văn phòng riêng của mình.
Sau đó để giúp Tiết Từ đạt được nguyện vọng, còn đặc biệt đến hỏi vị giáo sư già, về việc làm thế nào để đặc cách xin cơ hội liên lạc với bên ngoài cho Tiết Từ.
Gần đây tâm trạng của vị giáo sư già không được tốt, luôn cau có, đến nỗi các chuyên gia trong phòng thí nghiệm cũng không dám chọc ghẹo ông ấy.
Giáo sư Từ cũng từng có tình thầy trò với vị giáo sư già, bản thân cô ấy cũng là học trò cưng của ông ấy, nên lúc này mới dám "chọc râu hùm". Kết quả giáo sư Từ cẩn thận đặt câu hỏi, vị giáo sư già sững sờ một chút, hỏi lại: "Con hỏi giúp Tiết Từ à?"
Chuyện này cũng không phải bí mật gì, dù sao ngoài Tiết Từ ra, những nghiên cứu viên khác đều là kiểu người "trong lòng không có người yêu, nghiên cứu khoa học tự nhiên thành thần". Giáo sư Từ khẽ thở dài: "Vâng ạ."
Một thiên tài thí nghiệm xuất sắc như vậy, sao lại sớm có người yêu rồi chứ.
Sắc mặt của vị giáo sư già trở nên rất phức tạp, rối rắm.
Mấy ngày nay ông ấy bị đả kích nặng nề, không hiểu tại sao sức hấp dẫn của mình lại giảm sút, vị trí đạo sư còn không quan trọng bằng việc nói chuyện điện thoại với bạn trai. Nhưng sau nhiều ngày rối rắm, cuối cùng cũng phát hiện, hóa ra Tiết Từ không chỉ có nguyện vọng đó với mình, mà đối với các giáo sư khác cũng là nguyện vọng đó!
Ông ấy nhìn giáo sư Từ hơi nhíu mày, vẻ mặt tiếc nuối thở dài, giống hệt vẻ buồn bực của mình mấy ngày trước – không chỉ có mình ông xui xẻo, chắc chắn cũng không phải vấn đề của mình, lập tức tâm trạng rất tốt, an ủi nói: "Chuyện nhỏ, thầy giúp con giải quyết."
Giáo sư Từ không ngờ vị giáo sư già lần này lại nhiệt tình và thấu hiểu đến vậy, nhất thời vừa mừng vừa lo: "À vậy ạ, cảm ơn thầy..."
Cùng ngày, Tiết Từ như nguyện lại có thêm một cơ hội nói chuyện với bạn trai, đến cả các bước kiểm tra an toàn cũng hao hao so với lần trước. Đối mặt với câu hỏi của chuyên viên thẩm vấn, Tiết Từ thậm chí còn có thể "đoán trước" mà trả lời.
Chuyên viên thẩm vấn: "..."
Tiết Từ vẫn nhìn anh ta với vẻ mặt nghiêm túc, hai tay ngoan ngoãn đặt bên sườn, trông hiền lành vô hại.
Không cần hỏi nữa!
Chuyên viên thẩm vấn "lạch cạch" một tiếng đóng sổ ghi chép lại, không biểu cảm nói: "An toàn. Phê chuẩn."
Mà lần này đội ngũ nhân viên phụ trách nghe lén cuộc gọi để đảm bảo an toàn cũng không khác biệt mấy so với lần trước.
Khi họ bắt đầu nghe lén với vẻ mặt nghiêm trọng, đột nhiên có một linh cảm... cực kỳ vi diệu là chẳng lành.
Nhưng lúc này họ còn chưa nghĩ tới, những hoạt động nghe lén như vậy trong tương lai sẽ diễn ra bao nhiêu lần nữa.
......
Tần suất Tiết Từ liên lạc với bạn trai cơ bản phụ thuộc vào tần suất các giáo sư giao nhiệm vụ. Thỉnh thoảng cũng gọi cho nhà họ Tiết để báo cáo tình hình gần đây – sau đó vì những lời nói quá buồn nôn từ bố hoặc anh trai, khiến Tiết Từ cảm thấy xấu hổ mà không biểu cảm ngắt lời.
Và nhóm những thiên tài được tập hợp tại căn cứ Tiềm Long vì nhiệm vụ đặc biệt này, từ ban đầu tự mãn, nỗ lực phấn đấu, đến cuối cùng cũng cảm nhận được cái bóng tâm lý của "con nhà người ta" mà họ đã phải chịu đựng từ nhỏ.
Thì ra có một ngọn núi lớn vĩnh viễn không thể vượt qua đè nặng trên người... là cảm giác này đây.
Vĩnh viễn khó mà quên được cái bóng lưng ấy.
Để có cơ hội nhận được phần thưởng, Tiết Từ mỗi lần đều dốc hết sức lực, vô tình đã gây ra đả kích tâm lý sâu sắc cho những đồng nghiệp khác. Từ ban đầu không chịu thua, muốn phản công, cho đến cuối cùng bị "treo ngược đánh" một cách tâm phục khẩu phục, thậm chí họ còn lười tính xem giữa họ và Tiết Từ có bao nhiêu khoảng cách.
Ban đầu khi Tiết Từ lãng phí một cơ hội quý giá, chọn "yêu đương ngu muội", vẫn có người lén lút tiếc nuối hoặc có chút ghen tị, cảm thấy Tiết Từ vẫn quá kiêu ngạo, quá tự tin vào thực lực của mình, không biết mình đã từ bỏ những gì.
Cho đến sau này dần dần chai sạn... Cơ hội? Phần thưởng? Lãng phí thì cứ lãng phí đi, dù sao Tiết Từ dường như muốn lấy là có thể lấy, cậu ấy vui là được.
Cũng trong quá trình này, từ Tư Không Dực dẫn đầu, trung tâm của đội dần dần nghiêng về phía Tiết Từ.
Trong quá trình hòa nhập của toàn bộ đội nghiên cứu, luôn phải có một nhân vật chủ chốt, linh hồn của đội. Và trong số các nghiên cứu viên của "Kế hoạch Đồ Thần", Tiết Từ đã rõ ràng trở thành đội trưởng của họ, còn Tư Không Dực thì đảm nhiệm chức phó đội trưởng.
Việc lựa chọn người đứng đầu này, là kết quả của sự lựa chọn chung đầy ăn ý trong một thời gian dài, mặc dù không có nghi thức bổ nhiệm chính thức, nhưng nó có quyền uy hơn cả địa vị được giao trên danh nghĩa.
Tất cả mọi người đều công nhận Tiết Từ là đội trưởng, nhưng trong cuộc bỏ phiếu này chỉ có một người không tham gia...
Không phải vì người đó phản đối hình thức này, mà là căn bản không tham gia vào kênh chung của mọi người.
Tiết Từ hoàn toàn không hay biết gì về sự ăn ý của các đồng nghiệp, cũng chẳng hề biết mình đã trở thành đội trưởng từ lúc nào.
Cậu chỉ thấy các đồng nghiệp thường xuyên tìm mình để giải quyết vấn đề, và cũng do mình phối hợp giao tiếp với các giáo sư. Tiết Từ thì không cảm thấy phiền phức, sau khi suy nghĩ thì thấy bình thường, đây cũng là một cách thể hiện sự thân thiện, giúp đỡ lẫn nhau giữa đồng nghiệp.
Các nghiên cứu viên khác cảm thấy Tiết Từ đã nhận vị trí đội trưởng.
Tiết Từ thì cảm thấy tình đồng nghiệp ngày càng vững chắc.
Mọi người đều đang nỗ lực hướng tới một mục tiêu chung.
Tuy nhiên dù được nhiều bậc thầy vĩ đại chỉ dạy, bất kỳ nghiên cứu viên trẻ tuổi nào trong số họ cũng đang trưởng thành nhanh chóng với tốc độ khó tưởng, thể hiện năng lực vượt xa giới hạn tuổi tác của mình, nhưng vấn đề đi kèm cũng rất lớn. Đối với "Kế hoạch Đồ Thần", đến nay họ vẫn bế tắc.
Bất kể bản thân họ có ưu tú, xuất sắc đến đâu, mục đích đưa họ vào căn cứ Tiềm Long trước sau vẫn chỉ có một, nghiên cứu ra phương pháp sản xuất chip hàng loạt.
Sự tồn tại của "tinh thần lực" hoàn toàn đi ngược lại hệ thống kiến thức mà họ đã tiếp xúc bấy lâu nay, nếu muốn khống chế hay thậm chí là thu về sử dụng, việc này khó khăn hơn rất nhiều so với tưởng tượng của họ. Thất bại liên tiếp trong thí nghiệm rõ ràng đã giáng một đòn mạnh vào niềm tin của những thiên tài này, không lâu trước đây, một nghiên cứu viên chỉ lớn hơn Tiết Từ một tuổi đã không chịu nổi áp lực nặng nề, sau khi thí nghiệm thất bại đã bật khóc nức nở. Cuối cùng cảm xúc mất kiểm soát, vừa lau nước mắt vừa chạy đi tìm Tiết Từ, suýt nữa thì lao vào lòng Tiết Từ, nghẹn ngào hỏi cậu sau này phải làm sao.
Tiết Từ: "..."
Tiết Từ vừa hồi tưởng lại, quan hệ của cậu với đồng nghiệp này hình như cũng bình thường thôi, sao lại tìm mình mà khóc nức nở. Một mặt khác lại nghĩ bây giờ mà đẩy người khác ra thì có vẻ quá đáng, nên chậm rãi rút ra một chiếc khăn tay sạch sẽ dùng trong thí nghiệm, đưa cho đối phương.
"Đừng buồn," Tiết Từ nói, "Sẽ có cách thôi."
Đối phương hoàn toàn tin tưởng vào câu an ủi của Tiết Từ, tin đến mức gần như mù quáng, mắt đỏ hoe gật đầu lia lịa.
"Tôi tin cậu," Anh ta nói, "Đội trưởng!"
Tiết Từ: "???"
Có phải anh ta buồn đến hồ đồ rồi không, hay là nhầm mình với ai?
Tiết Từ nghĩ vậy, nhìn đối phương đã khóc ướt đẫm một chiếc khăn tay. Mà cậu chỉ còn một chiếc khăn tay duy nhất để dùng trong thí nghiệm, lập tức hiểu ra vấn đề...
Tiết Từ kiên định đáp lại: "Ừm."
Thế thân thì thế thân đi, miễn là anh ta đừng khóc là được, dù sao cũng phải giữ lại chút thiết bị thí nghiệm chứ.
Cậu quá bận tâm đến tiến độ của "Kế hoạch Đồ Thần".
Cũng chính là ban ngày nghĩ gì, ban đêm mơ thấy cái đó.
Tối nay Tiết Từ vẫn mơ, còn nối tiếp cốt truyện từ hôm trước.
Tạ Vấn Hàn hôn lên cổ cậu, dùng răng cắn xuống chiếc cà vạt, ngữ khí mờ ám: "Từ, hôm nay..."
Tiết Từ xoay người chặn cậu ta lại, giật lấy chiếc cà vạt, dùng nó trói cổ tay Tạ Vấn Hàn vào đầu giường.
Tạ Vấn Hàn rõ ràng hơi ngạc nhiên, giọng nói khàn đi: "Bé cưng, hôm nay nhiệt tình thế, muốn tự mình làm à?"
"Tư thế này tôi cũng rất thích..."
Sau đó Tiết Từ trói Tạ Vấn Hàn chắc chắn, đứng dậy khoác lên mình bộ đồ thí nghiệm không biết từ đâu ra, trên mặt vẫn còn vệt ửng hồng, nhưng thần sắc đã tỉnh táo lại, ánh mắt bình tĩnh, trông đặc biệt lạnh nhạt: "Ừm, cậu đợi một chút, tôi đến phòng thí nghiệm làm xong phản ứng vật chất tính trạng β rồi sẽ tới."
Tạ Vấn Hàn: "?"
Cậu ta nhìn phần th*n d*** của mình, dù bị vải che lấp nhưng vẫn phập phồng rõ ràng, hơi không thể tin nổi nói: "Từ à, cậu không thấy bây giờ làm những thứ này, có hơi bị lạc đề rồi không?"
Tiết Từ dừng động tác lại.
"Tôi cũng thấy thế."
Cậu nhìn Tạ Vấn Hàn như đang suy tư điều gì: "Bây giờ tôi đáng lẽ phải ở phòng thí nghiệm đẩy nhanh tiến độ nghiên cứu mới đúng, sao lại ở trong phòng hẹn hò với cậu thế này?"
Tạ Vấn Hàn: "..."
------------------
Lời tác giả: Hiệp hội bảo vệ quyền lợi người lao động mạnh mẽ lên án.