Năm nhất được phân ở hàng bên trong phía bên kia hội trường, theo thứ tự lớp. Nhưng Tiết Từ nhập học muộn, chỉ sợ không được xếp chỗ ngồi, Tiết Phù cũng không đành lòng để em trai chen chúc giữa đám đông, vậy là để Tiết Từ ngồi phía sau quan sát.
May mắn thay, có màn hình chiếu, tuy tầm nhìn không được tốt lắm, nhưng lại có nhóm học sinh cấp trên nhiệt tình, chuyển Tiết Từ đến một bàn nhỏ có ghế êm ngồi, bên trên còn có điều hòa, vừa ấm áp vừa thoải mái.
Nhưng xung quanh toàn là các học sinh đang bận rộn, chỉ có mình Tiết Từ ngồi một mình trên ghế sofa, trông có vẻ lạc lõng.
Tiết Từ: “…”
Cậu hơi cúi đầu.
Chỉ cần mình không ngại, thì người ngại sẽ là người khác.
Các học sinh khác đến sau, thấy Tiết Từ, cậu yên lặng ngoan ngoãn ngồi đó, họ cũng chỉ tò mò một chút rồi thôi, cậu ngồi đâu cũng được. Ngay cả giáo viên chủ trì cũng chỉ liếc qua một cái, không nói gì.
Tiết Từ im lặng giả chết.
Buổi lễ khai giảng diễn ra khá nhanh.
Khác hẳn các lãnh đạo trường khác nói lòng vòng, vị giáo viên đại diện này phát biểu súc tích, chỉ giới thiệu về nội quy trường Thanh Phác, chào đón các tân sinh viên, sau đó liền kết thúc, bản thảo thuyết trình chắc được gần nửa tờ giấy.
Người này trông như vội vàng lên sân khấu, áo khoác tùy tiện mặc đại, góc áo sơ mi thì lòi ra ngoài, nhìn cứ như bất ngờ bị tóm lên phát biểu vậy.
Đương nhiên Tiết Phù muốn giữ hình tượng của Thanh Phác trước mặt em trai, liền nhỏ giọng nói với Tiết Từ: “Quyền lợi của học sinh Thanh Phác tương đối lớn, trừ những giáo viên văn phòng thì đa số là các giáo viên giảng dạy, phần lớn họ đều lo dạy học ở Thanh Phác, còn phải soạn giáo án cùng họp khoa, rất bận rộn.”
Vậy nên các giáo viên bận rộn sẽ không để ý chi tiết lắm, đây là chuyện bình thường.
Thanh Phác là một trường danh tiếng, lịch sử lâu đời, hồi ngày xưa, chỉ nhận những học sinh là con nhà quý tộc, sau này thời thế thay đổi. Về sau, đã nhận thêm cả học sinh ngoài.
Tốt nghiệp Thanh Phác đều là những người tài giỏi, học sinh ra trường đều là những nhân vật nổi tiếng ngoài xã hội, đứng đầu trong các ngành. Tiêu chuẩn nhập học cực cao, ngay cả những học sinh tốt nghiệp từ trường cấp 3 trực thuộc của Thanh Phác, nếu không có đủ năng lực thì cũng không thể vào được đại học này.
Tiết Phù giải thích cho em trai xong không lâu, anh cũng lên sân khấu phát biểu.
Tiết Phù là học sinh cấp 3, làm hội trưởng 6 năm liên tiếp, đại diện học sinh xuất sắc lên phát biểu, ánh đèn phủ xuống, ánh mắt bọn học sinh đều sáng lên. Có ngưỡng mộ, có ao ước, tất cả không chút giấu giếm đều hướng tới. Tin tức lan truyền nhanh, biết được Tiết Phù chính là con cả nhà họ Tiết, mệnh danh là thiên tài, năng lực xuất chúng.
So với vị giáo viên đại diện trước đó, bài phát biểu của Tiết Phù dài hơn, có nhiều đoạn ngẫu hứng, thể hiện khả năng ứng biến tốt. Bọn học sinh bên dưới nghe rất hào hứng, tràn đầy cảm hứng về tương lai khi vào học tại Thanh Phác, bày tỏ sự ngưỡng mộ với vị hội trưởng Tiết Phù này càng nhiều vô số kể.
Sau khi phát biểu xong, Tiết Phù lịch sự gật đầu rồi nhanh chóng đi đến chỗ Tiết Từ hỏi: “Từ à, thấy anh lợi hại không?”
Tiết Từ ngẩng đầu lên.
Dù trong lòng cậu rất muốn nói với Tiết Phù rằng, căn bản là ban nãy cậu không nghe, nhưng vẫn hơi suy ngẫm, rồi nói: “Lợi hại.”
Tiết Phù hoàn toàn không nghe ra nói cho có lệ, nụ cười trên mặt càng rõ ràng. Lúc này, một tân sinh viên khác đang thu dọn bản thảo, vô tình nhìn thấy Tiết Từ, ngón tay thon dài trắng trẻo cẩn thận cất những tờ giấy trắng vào túi áo. Sau đó ánh mắt hơi đổi, nhìn thẳng đi lên sân khấu.
Chờ thiếu niên rời đi, Tiết Phù nhìn thoáng qua, thuận miệng hỏi người bên cạnh: "Cậu ta có phải là đại diện tân sinh năm nay không?"
Sau khi chuẩn bị xong, vị đàn anh kia rảnh rỗi liền đến nói chuyện với Tiết Phù, tiện thể ngắm nhìn cậu em trai nghe nói rất đáng yêu kia, đáp lại: "Đúng rồi, tính cách khá lạnh lùng đấy."
"Là con nhà họ Phong à? Không ấn tượng lắm."
"Ôi dào, chuyện đó là vậy này.” Người kia nói. “Con trai nhà họ Phong không may mắn lắm, đụng phải đợt cải cách năm nay, đại diện tân sinh giờ không còn dựa vào thành tích và gia thế nữa, mà hoàn toàn dựa vào điểm số. Thế nên cậu ta mới được chọn làm đại diện - tên là gì ấy nhỉ."
Anh ta cố gắng nhớ lại rồi nói: "Tạ Vấn Hàn, hình như là con riêng của nhà họ Tạ ở Hàm Đô."
Tiết Phù không mấy để tâm, nhà họ Tạ đối với anh mà nói chẳng đáng nhắc đến, huống chi chỉ là một đứa con riêng, anh cũng chẳng quen biết.
Nhưng Tiết Từ lại hơi ngạc nhiên, cậu vô thức ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng của đại diện tân sinh viên, thấy cậu ta đang đứng xếp hàng ở hậu trường, đôi tay hơi run vì hồi hộp, làn da trắng bệch.
"Gia thế có thể giống nhau, nhưng thành tích của cậu ta thực sự rất tốt, nghe nói cậu ta đã đạt điểm tối đa trong kỳ thi vào cấp 2, còn có tài năng nghiên cứu khoa học. Giáo sư Hứa muốn nhận cậu ta làm học trò ruột đấy."
Giáo sư Hứa chính là người vừa phát biểu trên sân khấu.
"Cậu ta chính là Tạ Vấn Hàn à?"
Tiết Từ đột ngột hỏi.
Thấy em trai mình để ý, Tiết Phù liền hỏi lại: "Từ, em quen cậu ta à?"
Phạm vi quen biết của Tiết Từ rất nhỏ, đáng lẽ Tiết Phù không thể không biết bất kỳ bạn bè nào của cậu mới đúng.
Tiết Từ nhanh chóng trở lại vẻ lạnh lùng.
Cậu rũ mắt, nhìn có chút ngoan ngoãn, giọng nói cũng không có gì bất thường.
"Không.”
“Em không quen cậu ta."
Tạ Vấn Hàn phát biểu cũng không dài, nói xong liền xuống sân khấu.
Mặc dù diễn thuyết rất tốt nhưng vì xuất thân không mấy tốt đẹp nên tràng pháo tay cũng khá thưa thớt.
Đàn anh kia hiếm khi được nói chuyện với hội trưởng Tiết Phù, tiếp tục kể: "Đúng rồi, có một tin đồn về Tạ Vấn Hàn đấy. Hình như nhà họ Tạ không mấy thích cậu ta, nên học phí đều do bản thân tự tích góp, đến giờ vẫn chưa đóng đủ. Cũng dễ hiểu thôi, nói thẳng ra là cậu ta như một cái gai trong mắt họ..." Anh ta đột nhiên dừng lại.
Bởi vì Tạ Vấn Hàn không biết từ lúc nào, đã đi đến gần, đang lấy nước uống.
Hầu kết cậu ta lên xuống, vẻ mặt bình tĩnh.
Mặc dù đứng cách xa, nhưng âm lượng vị đàn anh kia không nhỏ, chỉ cần cậu ta không điếc, hoàn toàn có thể nghe thấy được.
Dù chỉ là một tân sinh viên mới vào trường, đàn anh cấp 3 cũng cảm thấy mặt nóng ran, có chút ngượng ngùng, dù gì nói xấu sau lưng người khác cũng không tốt.
Tiết Phù vẫn tỏ ra thờ ơ, dù người kia đang bàn tán với anh. Nhưng với tính cách kiêu ngạo của một cậu ấm như Tiết Phù thì anh chẳng bao giờ để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này.
Tiết Từ khẽ chớp mắt, lông mi rung rinh.
Cậu ngẩng đầu lên, quan sát Tạ Vấn Hàn kỹ hơn.
Tạ Vấn Hàn khá gầy, cao ngang ngửa với cậu. Đồng phục trên người không vừa vặn, có vẻ hơi rộng, chất liệu vải cũng không được tốt lắm, có vẻ là mua bên ngoài. Cái cốc cậu ta dùng cũng là một chiếc cốc bình thường, dù đã được rửa sạch nhưng vẫn lộ ra những vết xước cũ kỹ.
Một người như vậy quả thật không hợp với môi trường của toàn bộ học viện Thanh Phác.
Tạ Vấn Hàn nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, cậu ta không quay lại nhìn Tiết Từ lần nào, cũng không muốn tranh cãi với đàn anh kia.
Nhìn cậu ta đi khuất, Tiết Từ đột ngột hỏi: "Em và cậu ta có giống nhau không?"
Câu hỏi này thật kỳ lạ, Tiết Phù nhíu mày, lo lắng nhìn Tiết Từ: "Sao em lại hỏi như vậy? Cậu ta làm sao mà so được với em."
Những lời đó không phải cố ý xúc phạm Tạ Vấn Hàn, Tiết Phù cũng không hề có ác cảm gì với cậu ta.
Chỉ là nếu so sánh bất kỳ ai với em trai mình, thì anh chắc chắn cũng sẽ nói ra những lời tương tự.
Không ai có thể so sánh được với Từ.
Hơn nữa, khoảng cách giữa Tạ Vấn Hàn và Tiết Từ quá lớn.
Về ngoại hình, gia thế, năng lực, họ hoàn toàn khác nhau.
Tiết Từ trong lòng nghĩ vậy, nhưng không biểu lộ ra ngoài. Thực ra cậu không thích điểm giống nhau này ở người khác.
Tuy nhiên, cậu vẫn muốn tránh né người này hơn.
Tiết Từ kiếp trước học ở trường Hoài Ân, không ngờ Tạ Vấn Hàn lại tốt nghiệp trường Thanh Phác.
Cậu chỉ thoáng chú ý đến điều đó rồi nhanh chóng quên đi.
Đời này cậu với Tạ Vấn Hàn, hẳn là sẽ không còn dính líu gì đến nhau.
Sau khi lễ khai giảng kết thúc, các học sinh cũng được tự do. Bây gờ còn sớm, chưa tới giờ phải quay lại ký túc xá, thay vì nghỉ ngơi, nhiều học sinh chọn cách ra ngoài trường đi chơi cùng bạn bè mới quen.
Đặc biệt là các tân sinh viên, họ đã bắt đầu hình thành các nhóm riêng, so với việc học, họ sẵn sàng dành thời gian để kết giao với người cùng tầng lớp hơn.
Tiết Từ chưa gặp các bạn cùng lớp, cũng không có ý định giao tiếp. Hơn nữa, kiếp trước cậu cũng một mình một phương, không thấy có gì sai cả.
Trường Thanh Phác quy định bắt buộc học sinh phải ở ký túc xá, thường là hai người một phòng, phải lên đến cấp 3 mới được ở một mình.
Dù là nhà họ Tiết cố tình sắp xếp, nhưng Tiết Từ cũng có tính toán riêng, ở một mình ngay từ khi mới nhập học.
Đây chỉ là một đặc quyền nhỏ bé.
Tiếc là các phòng ở khu ký túc xá dành cho học sinh cấp 3 đã có người ở hết rồi, nên Tiết Phù không thể sắp xếp cho Tiết Từ ở cùng.
Nếu không, anh đã có thể đến thăm em trai thường xuyên hơn.
Tiết Từ cũng không ngờ rằng mình lại may mắn tránh được những phiền phức nào đó…
Dù cậu út Tiết không có hoạt động xã giao gì, nhưng Tiết Phù lại có rất nhiều người tìm đến, anh chỉ có thể bất đắc dĩ vuốt mái tóc đen mượt của Tiết Từ, dặn dò: "Anh đi trước đây, tối không được mở cửa cho ai vào, có việc thì gọi cho anh."
Tiết Từ: “…Vâng.”
Theo quy định nghiêm ngặt của trường Thanh Phác, trong ký túc xá sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu.
.....
Kết quả là vừa qua 7 giờ một chút, Tiết Từ liền nghe thấy tiếng đập cửa rất mạnh từ phòng bên cạnh.
Điều kiện ký túc xá của Thanh Phác rất tốt, chỉ là không cách âm, Tiết Từ vừa tới tủ lạnh gần tường lấy nước, liền nghe được một loạt tiếng động.
Rất là ồn ào.
Tiết Từ ngồi trên sô pha đọc sách, đợi tiếng đập cửa lắng xuống mới mở cửa. Cậu chuẩn bị xem là học sinh nào rồi ngày mai báo với quản lý ký túc xá, thì thấy một thiếu niên ướt sũng, ngồi trước cửa phòng bên cạnh. Tựa vào cửa, co chân lại, tay ôm đầu gối.
Cậu ta ướt sũng từ đầu đến chân, không phải kiểu ướt do trời mưa tầm tã… mà như thể vừa bị dội một gáo nước vậy, lông mi cũng còn đọng nước, sàn nhà cũng nhiễu đầy nước.
Áo khoác đồng phục của cậu ta bị rách toạc, có lẽ là do bị ai đó xé rách, trên khuôn mặt thanh tú còn có những vết bầm tím nổi bật trên làn da trắng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Tạ Vấn Hàn quay lại, ánh mắt sắc bén, không hề che giấu sự lạnh lùng và thù địch, giống như những mũi kim nhọn vậy.