Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 19

Ánh mắt hai người chạm nhau.

 

Ánh mắt đó lạnh lùng như một viên đá chìm dưới đáy hồ sâu, khi nhìn thấy Tiết Từ, lông mi cậu ta khẽ run lên rồi nhanh chóng tránh đi, sau đó run rẩy đứng dậy.

 

Trên quần đen của cậu ta còn lưu lại những vết bẩn màu xám, trông như bị ai đó đá mạnh vào. Dù đã cố gắng đứng thẳng lưng, nhưng cơ thể cậu ta vẫn hơi nghiêng về một bên, trông có vẻ khá chật vật.

 

Cậu ta định rời đi thật nhanh, lại nghe thấy giọng nói hơi nghi ngờ từ phía sau: "…Cậu định đá văng cửa à? Cậu không có chìa khóa phòng hả?"

 

Việc người kia không hỏi về tình trạng ướt sũng của mình khiến Tạ Vấn Hàn cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Nhưng việc bị coi là "kẻ ngốc" khiến cậu ta không thể chấp nhận được.

 

Vì vậy Tạ Vấn Hàn không bỏ đi ngay, mà dừng lại giải thích: "Chìa khóa phòng tôi bị hỏng rồi."

 

Trường Thanh Phác quản lý học sinh rất nghiêm khắc, nhưng lại rất coi trọng không gian riêng tư. Vì vậy, khi chìa khóa phòng bị hỏng, học sinh phải chờ đến ngày hôm sau để báo cáo với quản lý ký túc xá rồi mới được sắp xếp chìa khóa phòng mới.

 

Cách hợp lý nhất là chờ bạn cùng phòng về rồi vào.

 

Nhưng Tạ Vấn Hàn không thể chờ được.

 

Chính bạn cùng phòng của cậu ta, Phong Quyết, đã bẻ gãy chìa khóa phòng của Tạ Vấn Hàn, nói với thái độ khinh thường, cậu ta không thể chấp nhận việc ở cùng một đứa con riêng được.

 

_______

 

"Loại nghèo kiết như mày, biết đâu lại mang bệnh kín lây qua cho tao thì sao?"

 

Mặc dù chỉ là những cậu thiếu niên mới lớn, nhưng chúng đã rất giỏi sử dụng những lời lẽ tục tĩu, vô lễ và thẳng thắn để làm tổn thương người khác.

 

Tạ Vấn Hàn tạm thời kìm nén lại, nhìn về phía Phong Quyết với vẻ mặt thờ ơ - dù đối diện với bất cứ ai, cậu ta cũng luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như vậy.

 

Tạ Vấn Hàn nói: "Ngày mai tôi sẽ xin đổi phòng."

 

Thực ra, trường Thanh Phác khá linh hoạt trong việc sắp xếp phòng ở.

 

Nếu Phong Quyết không muốn ở cùng Tạ Vấn Hàn, cậu ta có thể từ chối ngay từ đầu. Nhưng khi nghe Tạ Vấn Hàn đề nghị đổi phòng, Phong Quyết lại tỏ vẻ khinh bỉ và chế giễu: "Sao mà được? Lỡ mày lây bệnh cho người khác thì sao?"

 

Phong Quyết muốn cố tình gây khó dễ cho Tạ Vấn Hàn.

 

Tạ Vấn Hàn cúi xuống nhặt mảnh vỡ chìa khóa cửa bị bẻ, định rời đi. Vẻ ngoài yếu đuối của cậu ta khiến Phong Quyết mất hứng thú bắt nạt.

 

Phong Quyết chỉ khó chịu khi không biết loại người nào lại có thể cướp mất vị trí đại diện tân sinh viên của mình, phát hiện đối phương chỉ là một kẻ mọt sách, chả có gì thú vị.

 

Người như vậy, lấy tư cách gì so sánh với cậu ta? Mất giá.

 

Nhưng khi Tạ Vấn Hàn định rời đi, Phong Quyết lại chế giễu: "Tao nghe nói mẹ mày là người thứ ba phải không? Không trách được, con của tình nhân lại nhẫn nhục đến thế…"

 

Câu nói chưa dứt, người đang chuẩn bị rời đi liền quay qua, nắm đấm trực tiếp đáp thẳng vào mặt Phong Quyết.

 

Tiếng da thịt va chạm vang lên, phát ra âm thanh nặng nề khiến người khác nghe được cũng thấy đau, đám đi theo cậu ấm Phong cũng ngây người, ngơ ngác nhìn Tạ Vấn Hàn nổi điên làm mấy quyền vào mặt Phong Quyết. Phong Quyết bị đánh đến choáng váng, miệng chảy đầy máu, hét lên thất thanh, còn mang theo chút nức nở: “Nó đánh tao! Tụi mày mau đánh nó cho tao! Mau lên, còn đứng đó làm gì!”

 

Phong Quyết bị đánh rất thảm.

 

Nhưng Tạ Vấn Hàn cũng không hề ổn.

 

Dù gì hiện tại, bị đánh, bị đè xuống đất dội nước lạnh giữa tiết trời mùa thu, lại còn bị nhốt ngoài cửa phòng, có phòng mà không thể ở.

 

Tạ Vấn Hàn hối hận, nếu cậu ta không động thủ, bị Phong Quyết nhắm vào, vậy thì có thể đi gặp giáo viên nói chuyện rồi.

 

Nhưng hiện tại có khi Phong Quyết nhìn còn thảm hơn cậu ta.

 

Tạ Vấn Hàn không thể làm giáo viên tin mình được.

 

Trước đây khi Tạ Vấn Hàn ở cùng mẹ, là thuê một phòng trọ giá rẻ.

 

Cửa phòng rất chắc chắn, đạp mạnh cũng không mở được. Cậu ta không ngờ cửa phòng ký túc xá của Thanh Phác, so với cửa của các khách sạn cao cấp còn kiên cố hơn, cũng tự nghĩ rằng trừ cậu ta ra, những người khác đã đi ra ngoài tụ họp chưa trở về, vậy mà vẫn mất mặt, gặp Tiết Từ ở đây.

 

Một bầu không khí ngượng ngùng bao trùm xung quanh Tạ Vấn Hàn.

 

Tiết Từ nhìn chằm chằm vũng nước trên sàn nhà do cậu ta làm ướt, giữ cửa hé mở một chút.

 

“Vào phòng tôi tắm đi.” Tiết Từ nói, “Cậu làm ướt hết sàn nhà rồi."

 

Câu nói này nghe có vẻ không mấy thân thiện, Tạ Vấn Hàn do dự một chút rồi quay đi. Tiết Từ nói tiếp: " Đã 8 giờ rồi, cổng trường đóng rồi, cậu không ra ngoài được đâu. Tôi cũng không có bạn cùng phòng, sẽ không có ai thấy bộ dạng này của cậu."

 

Thực ra Tạ Vấn Hàn không quá quan tâm đến việc mất mặt, nếu không cậu ta đã không ở lại nhà họ Tạ lâu như vậy.

 

Cậu ta quay lại, nhìn thấy gò má trắng trẻo mềm mại của thiếu niên, ánh mắt lười biếng hơi rũ, ánh sáng đằng sau chiếu lên, một màu trắng thuần, cậu ta vô thức mà bước vào phòng.

 

Chờ đến khi cậu ta phản ứng lại, nhìn xuống chân, sàn nhà lát gỗ đã bị cậu ta làm ướt.

 

Tiết Từ cũng vào phòng tắm bật nước nóng, để đôi dép lê mới ở cửa phòng.

 

Đã vào rồi, rối rắm cũng chẳng giải quyết được gì.

 

Tạ Vấn Hàn nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

 

Tiết Từ lại lật sách ra, nói: “Ừm.”

 

Ánh mắt của Tạ Vấn Hàn dừng lại trên cuốn sách của Tiết Từ một lát rồi nhanh chóng dời đi.

 

Cậu ta bước vào phòng tắm, nước ấm xối vào cơ thể lạnh cóng, vết thương ẩn dưới áo sơ mi bắt đầu sưng lên đau nhức, nhưng Tạ Vấn Hàn không hề kêu một tiếng nào, căn phòng chỉ còn tiếng nước chảy róc rách.

 

Khi Tạ Vấn Hàn ra khỏi phòng tắm, cậu ta không thấy bộ đồng phục mình mang theo để phơi khô nữa, thay vào đó là một bộ đồng phục mùa thu mới tinh được gấp gọn gàng đặt ở đó.

 

Là của cậu ấy sao?

 

Tạ Vấn Hàn cảm thấy mâu thuẫn, dù cho cậu ta đã từng mặc bộ đồng phục cũ kỹ của Tạ Thiên Bảo để lên sân khấu phát biểu, nhưng bây giờ đúng là cậu ta cần một bộ đồng phục mới.

 

Tạ Vấn Hàn nhanh chóng đưa ra quyết định.

 

Bộ đồ mới cũng không tính là vừa người. Nhưng cũng không thể lấy ra so sánh với quần áo của Tạ Thiên Bảo được.

 

Thật trớ trêu, dù nhà họ Tạ ở Thanh Phác không tính là danh gia vọng tộc, nhưng cũng không nghèo đến mức không mua nổi một bộ đồng phục mới.

 

Sau khi thay đồ, Tạ Vấn Hàn định đến cảm ơn Tiết Từ.

 

Nhưng cậu thiếu niên đang ngồi trên sô pha đọc sách đã không còn ở đó nữa. Trên bàn, cuốn sách cậu đang đọc vẫn mở ra, đè lên một tờ giấy.

 

Tạ Vấn Hàn rũ mắt nhìn.

 

"Cậu có thể ngủ ở phòng trống."

 

Trong đây chỉ có một phòng là đóng cửa, đó là phòng của Tiết Từ.

 

Bên cạnh có hai phòng khác đang để cửa, một phòng ngủ chính và một phòng khách, bên trong đều được trải nệm cùng gối đầu mềm mại.

 

Đầu ngón tay của Tạ Vấn Hàn nóng lên.

 

Cậu thiếu gia này thật ngây thơ, để một người lạ vào phòng ngủ mà không hề lo lắng.

 

Tạ Vấn Hàn nghĩ vậy. Cậu ta tìm cây bút đặt trên bàn, viết lên tờ giấy hai chữ.

 

"Cảm ơn"

 

So sánh với chữ của mình, Tạ Vấn Hàn nhận ra chữ của Tiết Từ rất đẹp và độc đáo, hoàn toàn khác với những nét chữ cứng nhắc mà cậu ta đã luyện tập.

 

Tạ Vấn Hàn hơi rũ mắt, cuối cùng lấy tờ giấy đi, nhét vào túi.

 

Sau đó rời khỏi phòng Tiết Từ, nhẹ nhàng đóng cửa lại.

 

Tiết Từ luôn dậy sớm.

 

Trong phòng không có bóng dáng người khác, cậu nhìn thoáng qua hai phòng còn lại, thấy chúng vẫn gọn gàng như cũ, không có dấu hiệu ai đã từng ngủ ở đó.

 

Biết điều này, cậu cũng không bận tâm lắm, đi rửa mặt như mọi ngày.

 

Lúc này có người gõ cửa, mở ra thì thấy cậu cả Tiết đứng đó. Bộ đồng phục cấp ba của Tiết Phù trông như một bộ lễ phục chính thức, từng chi tiết nhỏ đều được chăm chút tỉ mỉ, gương mặt anh tỏa sáng một cách tự tin.

 

Anh mang bữa sáng đến cho Tiết Từ, nghe được Từ dịu dàng nói một tiếng “Cảm ơn”, khóe môi anh không nhịn được cong lên.

 

Đến nỗi khi Tiết Từ nói sau này cậu sẽ tự đi ăn, Tiết Phù làm như không nghe thấy. Sau khi Từ ăn xong tô cháo ngao, Tiết Phù liền đưa em trai đến lớp.

 

Trường đã khai giảng được mấy ngày rồi, Tiết Từ coi như được xếp sau.

 

Các tân sinh mới vào trường còn chưa quen biết nhau, càng đừng nói đến việc biết các anh chị khóa trên.

 

Nhưng vì Tiết Phù quá nổi tiếng sau khi phát biểu đại diện học sinh ưu tú ngày hôm qua nên rất nhiều tân sinh đều ngưỡng mộ anh. Và đương nhiên, người mà Tiết Phù đưa đến cũng sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.

 

Tiết Từ cùng Tiết Phù lớn lên không giống nhau, nhưng bộ dáng xuất sắc kinh người, cậu so với anh trai còn tinh xảo hơn, gương mặt mềm mại, đôi mắt tròn xoe, trông rất đáng yêu.

 

Nếu không có Tiết Phù ở bên cạnh, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến làm quen với Tiết Từ. Nhưng vì có một người anh trai lạnh lùng và tự tin như Tiết Phù ở bên nên mọi người mới ngần ngại.

 

Tiết Từ bị mọi người nhìn chằm chằm: “….”

 

Cậu bỗng phát hiện, đồng ý để Tiết Phù đưa đi, thật là một ý tồi.

 

Tiết Từ được xếp vào lớp A1, lớp có thành tích tốt nhất toàn trường, chỉ có khoảng 30 học sinh, so với lớp khác ít hơn khoảng mười mấy người. Phòng học rộng, vậy nên còn rất nhiều chỗ ngồi, Tiết Từ chọn ngồi ở cuối lớp, nơi chưa có ai ngồi.

 

Tiết Phù có chút không muốn đi, ở ngoài cửa nhẹ nhàng xoa đầu Từ, dặn dò cậu không được để bị bắt nạt, bị bắt nạt thì phải nói cho anh trai biết.

 

Trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng giọng nói lại dịu dàng, cho nên khiến rất nhiều học sinh mới hiểu lầm, ví dụ như hội trưởng cấp 3 là người rất ôn hòa.

 

Tiết Từ đẩy tay Tiết Phù đặt trên đầu mình xuống, không chút lưu luyến vào lớp.

 

Các bạn học khi này nhận ra rằng lớp mình có thêm một thành viên mới.

 

Bạn học này không những xinh đẹp, chỉ sợ gia thế cũng không phải dạng vừa… tuy bọn họ cũng không biết cậu út Tiết trông như thế nào, nhưng có thể giữa chừng vào lớp A, còn là đàn anh hội trưởng tự mình đưa tới, gia thế sao thấp được?

 

Tiếc là giáo viên không có ý định giới thiệu, cậu ấm này nhìn cũng khó gần, không thể nói chuyện được.

 

Các bạn học khác đều tò mò muốn làm quen nhưng lại ngại không ai dám bắt chuyện trước... Sợ rằng nếu bị từ chối thì sẽ rất xấu hổ.

 

Đặc biệt là cậu ấm Phong vốn tự tin nhất lớp, giờ lại còn bị thương ở mặt nên càng không dám bắt chuyện với ai, thậm chí còn không muốn rời khỏi chỗ ngồi sau khi tan học.

 

Chỉ có Tạ Vấn Hàn ngồi ở bàn đầu, trông cậu ta có vẻ bí ẩn, để xem sau này sẽ thế nào.

 

Nhìn Tiết Từ đang chống cằm, mắt nhìn vào cuốn sách. Cửa sổ mở hé, những lọn tóc đen mềm mại của cậu bay bay trong gió.

 

Tạ Vấn Hàn nghĩ thầm… Người này chắc hẳn không thích học hành lắm, nên mới ngồi ở cuối lớp như vậy.

Bình Luận (0)
Comment