Kết quả nhanh chóng được thông báo.
Thực tế rõ ràng không cần bàn cãi, tất cả đều đồng ý kết quả cuối cùng là - số điểm tuyệt đối, Tiết Từ đã dẫn dắt đội Thanh Phác giành chức vô địch chung cuộc.
Hơn nữa, cộng thêm điểm hai lượt thi trước, vừa vặn vượt qua học viện danh giá Hi Hoa chỉ 0,5 điểm.
Cũng coi như đã đạt được mục tiêu chung.
Thậm chí, ban giám khảo còn nghĩ nếu không phải trước giờ chưa từng có “ngoại lệ”, thì họ còn muốn cộng thêm điểm cho Tiết Từ nếu có thể, họ cho rằng điểm tuyệt đối vẫn chưa đủ để đánh giá hết khả năng của một thiên tài như cậu.
Hi Hoa cũng không phản đối gì.
Nhìn từ góc độ điểm số, Hi Hoa chỉ kém Thanh Phác một chút. Nhưng xét về thực lực thực sự, họ không muốn tự mình làm mất thể diện.
Trong buổi lễ trao giải, các đội trưởng của ba trường học danh tiếng đều lên nhận thưởng, chỉ có Thanh Phác là khác người.
Trên bục nhận thưởng là một chàng trai trẻ tuổi với mái tóc đen, cảm giác như bước lên sân khấu cũng phải cố hết sức.
Bậc thang lên sân khấu rất cao, thậm chí cả Stanley với đôi chân dài cũng phải bước hết cỡ mới lên được. Tiết Từ bước hụt, suýt nữa trượt chân ngã, nhân viên công tác thấy vậy liền hết hồn, chạy lại chuẩn bị đỡ. Nhưng ngay lúc đó, Stanley đứng cạnh Tiết Từ đã nhanh chóng đỡ lấy, cánh tay vững chắc kéo tay cùng đỡ lưng cậu thiếu niên, thấy Tiết Từ đã đứng vững lại, lúc này mới buông tay.
“Để ý một chút.”
Tiết Từ: “Cảm ơn.”
Thành viên của đội Hi Hoa thầm nghĩ, đội trưởng thật tốt nha, ngày thường nhìn thì lạnh lùng kiêu ngạo, thì ra lại là một người tốt bụng, thích giúp đỡ bạn bè.
Bọn họ làm sao mà biết được, Stanley là kiểu người vô tâm, dù có người ngã bầm dập mặt mũi ở trước mặt thì anh ta cũng không thèm liếc một cái, còn sợ phiền mà đi đường vòng. Chỉ khi nào thực sự cần thiết, anh ta mới chịu giúp đỡ người khác.
“Đàn em Tạ, làm sao vậy?” Thẩm Giai Di nhìn Tạ Vấn Hàn đột nhiên đứng lên, trong nháy mắt, sắc mặt cậu ta lộ ra vẻ lo lắng…
Tạ Vấn Hàn nhìn Tiết Từ được Stanley đỡ lấy.
Cậu ta ở xa như vậy, cũng chẳng có khả năng giúp được.
Ánh mắt Tạ Vấn Hàn sâu thẳm, như đang ẩn nhẫn che giấu gì đó, rũ mắt che đi cảm xúc của mình.
Cậu ta nói: “Không có gì ạ.” Rồi lại bình tĩnh ngồi xuống.
… chỉ người đứng ở vị trí cao như vậy, mới xứng đáng ở cạnh người đó.
Tạ Vấn Hàn thầm nghĩ.
Sự cố nhỏ trên sân khấu không ảnh hưởng đến buổi lễ trao giải.
Người đứng đầu trong lĩnh vực chip, đẩy mạnh việc cái tiến chip chữa bệnh – giáo sư Phương bước lên, đại diện đoàn đội tổ chức cuộc thi lên trao giải, Tiết Từ cầm cúp, huy chương cùng giấy chứng nhận khen thưởng, lúc giơ lên chụp ảnh kỷ niệm, biểu cảm của cậu cứng đờ.
Dù đã sống hai kiếp, nhưng cậu chưa từng được trải nghiệm những sự kiện long trọng như vậy.
Ánh đèn dịu nhẹ, các phóng viên đều chỉnh thấp độ sáng của đèn xuống, lặng lẽ ghi lại khoảnh khắc vinh quang của những tài năng trẻ tuổi. Đây mới chỉ là bước khởi đầu, tương lai của họ sẽ còn rực rỡ hơn nữa khi trở thành những trụ cột trong ngành công nghiệp chip của đất nước.
Trong ảnh, cậu thiếu niên tóc đen với vẻ ngoài trầm tĩnh đang cầm chiếc cúp vàng, mặc dù chiếc cúp có vẻ đơn giản, nhưng đôi bàn tay trắng trẻo của cậu đã làm cho nó trở nên sáng bóng hơn. Khuôn mặt Tiết Từ bình tĩnh, khóe môi hơi cong lên, khiến các phóng viên không khỏi trầm trồ, nhanh chóng ghi lại khoảng khắc đó.
Sau khi nhận giải xong, giờ là lúc cả đội chụp ảnh chung, Tiết Từ bị đẩy đến chính giữa.
Lần này chụp không cần quá nghiêm túc, lại là thời điểm thanh xuân của đám thiếu niên, đàn chị Thẩm mỉm cười đè mái tóc đen của Tiết Từ, những người khác cũng thoải mái tạo tư thế. Chỉ có mỗi Tiết Từ đứng thẳng lưng, nhìn ngoan biết bao. Mà Tạ Vấn Hàn cũng trầm tĩnh không khác cậu là bao, tư thế đứng vô cùng nghiêm chỉnh.
Chỉ là trong khoảng khắc chụp hình, cậu ta hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên người thiếu niên bên cạnh.
Hình ảnh đó được lưu giữ mãi mãi.
Sau khi chụp xong, đám học sinh Thanh Phác còn đang hưng phấn, cười nói vui vẻ đi ra ngoài. Bọn họ lướt qua đám người Hi Hoa đang chuẩn bị chụp ảnh tiếp theo.
Stanley lại chạm mặt Tiết Từ, bước chân bỗng dừng lại, nói: “Tiết Từ.”
Tiết Từ bị vây quanh trong nhóm người, yên lặng nghe đám học sinh khóa trên nói về kế hoạch tiếp theo nghe vậy liền đứng lại.
Ánh mắt Stanley sáng rực: “Tôi quyết định rồi, cậu chính là…” đối thủ của tôi.
Anh ta còn chưa nói xong, lại phát hiện Tiết Từ bị anh ta gọi lại, vẻ mặt mê mang: “?”
Stanley: “….”
Aiz, anh ta quên mất, Tiết Từ mới chỉ là học sinh trung học.
Anh ta một thanh niên trưởng thành, vậy mà lại cùng một đứa nhỏ tuyên chiến, nhìn có vẻ kỳ quái.
Quá mất mặt mà.
Stanley lắc đầu, nói: “Thôi, sau này gặp lại nói. Cậu lo mà cố gắng học tập.”
Tiết Từ: “?”
Các thành viên khác của đội Thanh Phác cũng thấy, Stanley là một người kỳ lạ. Nhưng họ sớm đã nghe nói về tính cách kiêu ngạo cổ quái của anh ta rồi.
Viên Triết đứng ở cuối hàng ngũ của Hi Hoa, chỉ dám liếc mắt vội qua nhìn Tiết Từ, không dám ngẩng đầu để lộ vẻ chán ghét trong mắt mình.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì chứ!
Chỉ cách có 0,5 điểm mà thôi, Hi Hoa liền rớt xuống hạng hai, tất cả lợi thế lúc trước giành được đều vô nghĩa, Viên Triết không thể chấp nhận được điều này, nhất là khi đã coi chức vô địch như là của mình.
Gã thậm chí còn ghi “Đạt được giải nhất trong cuộc thi Vi điện tử” vào lý lịch của mình, chuẩn bị cho việc được giáo sư nhìn trúng, vào phòng thí nghiệm, thậm chí là tương lai rộng mở được doanh nghiệp lớn mời chào. Vậy mà chỉ trong chốc lát thôi, chỉ là một chút nữa thôi, mọi thứ đều tan biến, tất cả ý định nắm rõ trong lòng bàn tay lại thất bại.
Mà tất cả chuyện này, đều do tên hỗ trợ kia gian lận cướp mất.
Vẻ thù hận trong mắt Viên Triết càng rõ ràng. Chờ đến khi đội của mình chụp ảnh xong, gã không nhịn được tìm Stanley nói chuyện.
“Chỉ là một tân sinh của Thanh Phác thôi, sao có thể sửa được chip đã bị hư chứ?” Sắc mặt Viên Triết trắng bệch như ma, gã lặng lẽ gọi Stanley ra một góc, nhỏ giọng đưa ra nghi vấn.
Stanley còn tưởng gã muốn nói gì, nghe những lời sâu xa của Viên Triết, khó hiểu mà liếc gã: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
“Đội trưởng, cậu có cảm thấy, thằng nhóc kia gian lận không, là nhờ những giám khảo đó, các giáo sư, giúp nó trộm….”
“Cậu đang nói gì vậy?” sắc mặt Stanley đen lại, anh ta cũng không biết Viên Triết lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, bôi nhọ Tiết Từ cùng các giáo sư đã cống hiến rất lớn cho lĩnh vực chip, “Nếu để tôi nghe thấy loại lời nói này một lần nữa, cút khỏi Hi Hoa cho tôi!”
Anh ta không kiềm được tức giận, câu nói cuối kia, gần như là hét lên.
Các học sinh khác của Hi Hoa nghe thấy Stanley rống giận, liền giật mình. Tuy Stanley không dễ ở chung, nhưng rất ít khi giận tím người như vậy, đến nỗi mất đi phong độ thường ngày, họ có chút mơ màng, không biết Viên Triết phạm phải lỗi gì?
Ở bên này, mặt Viên Triết đầy hung hãn, sắc mặt rất khó coi, biểu cảm so với đội trưởng còn hung dữ hơn.
Sau một lúc im lặng gã mới nói: “Tôi biết rồi.”
Tuy cuộc thi đã kết thúc, nhưng các đội dự thi vẫn chưa về lại trường được, kế tiếp còn có thi hữu nghị, thi biểu diễn,… chủ yếu là để các giáo sư lựa học trò, cùng các đệ tử tương lai có cơ hội ở chung.
Hai tân sinh của Thanh phác, đặc biệt là Tiết Từ, tất nhiên được nhiều người để ý nhất. Dù vậy các giáo sư vẫn thông cảm để đám học sinh về khách sạn nghỉ ngơi, cuộc thi hôm nay đã tiêu hao không ít thể lực rồi, cần phải để đầu óc nghỉ ngơi.
Nhưng họ đều có chút tâm tư muốn tìm Tiết Từ xin phương thức liên lạc, ví dụ Wechat chẳng hạn, để tiện giao lưu dạy học.
Hầu hết các thí sinh dự thi, sau khi thi xong không tổ chức ăn mừng ngay lập tức, mà là về nghỉ ngơi, đã tiêu hao thể lực cả ngày rồi.
Bên Hi Hoa cũng vậy, đám học sinh giải tán hoạt động tự do, về khách sạn liền nằm bệt trên giường, chỉ có mỗi Viên Triết hai mắt đỏ bừng, run rẩy ngồi gọi điện thoại.
Gã muốn tố cáo Tiết Từ, nhưng bởi vì không có chứng cứ, chỉ có thể ám chỉ mơ hồ, để nhân viên công tác điều tra.
Cuộc thi cũng chỉ mới vừa kết thúc, đa số phương tiện truyền thông chưa có bản tin chính thức, chỉ đơn giản tung tin là Thanh Phác đoạt giải quán quân, Hi Hoa hạng hai. Mà vào lúc này, một tài khoản mạng xã hội nhỏ đăng một câu chuyện xưa vô cùng cảm động lên.
Trên Weibo, một bài viết với tiêu đề « Từ một học sinh bình thường, đến ngôi sao của trường Hi Hoa, á quân cuộc thi Vi điện tử ».
Tiêu đề này nhìn qua thì vô cùng bình thường, nhưng chỉ cần đọc kỹ lại, liền phát hiện hành văn cực kỳ trau chuốt, chuyện cũ vừa cảm động vừa chân thật. Kể về một học sinh hoàn cảnh nghèo khó, nỗ lực để lên thành phố học, rồi được nhận vào trường học đầy danh giá Hi Hoa. Đã vậy còn dựa vào nỗ lực hơn người mà lúc nào kết quả học tập cũng được xếp trong top đầu, tham gia cuộc thi, đạt được hạng nhì.
Không chỉ có mỗi chuyện nỗ lực, trong bài còn xen kẽ nhiều chuyện nhỏ cũ, viết vô cùng cảm động.
Nhân vật chính vì gia cảnh bần hàn nên bị đám con ông cháu cha bắt nạt, bạn bè trong lớp không hòa hợp, dù nghèo khổ khó khăn, nhưng vẫn luôn tích cực tiến lên, đạt được nhiều thành tích nổi bật khiến những người khác phải nhìn mình với ánh mắt khác, mới đạt được những thành tựu hiện tại.
Xào nấu một nồi đẫm hương thơm, ra được một nồi súp gà cho tâm hồn, làm người ta bồi hồi không tả.
Không ít người đều cảm thấy đồng cảm.
Đương nhiên cũng có những nghi ngờ….
“Sao lại là gia cảnh nghèo khó, bần hàn? Trong nhà vẫn có xe, có chỗ ở, vậy chỉ có thể gọi là mức sinh hoạt trung bình thôi.”
“Nghe nói học ở Hi Hoa giáo dục rất tốt, có chuyện nhiều người bắt nạt như vậy à…”
“Thổi phồng vừa thôi, còn tưởng là vào được đại học Hi Hoa, cuối cùng chỉ là vô được cấp 3 Hi Hoa thôi à.”
“Có phóng đại để lấy lòng người không đấy, lấy được giải nhì trong cuộc thi, chuyện này cũng có thể xào nấu nói quá lên mà, cái giải nhì này có hữu danh vô thực không đấy?”
Kết quả là bình luận này, bị một tài khoản có tiếng tên Đại V chuyển tiếp.
Đại V nói: “Cái này thực sự có thật, vô cùng thật.”
Sau đó liền nhân cơ hội, phổ cập kiến thức về cuộc thi cho những người khác, cuộc thi học thuật này có bao nhiêu nổi, có bao nhiêu người có tiếng trong giới để tâm, ví dụ như vị tiến sĩ Trương nổi danh chúng ta đều biết, giáo sư Phương, năm đó đều là quán quân của cuộc thi.
Mọi người liền bắt đầu không ngừng tán thưởng, kinh ngạc.
Có người phát hiện ra trong bài viết, không chỉ nhân vật chính đạt được giải nhì, cảm thán: Cứ tưởng được giải nhất, vậy mà bị một học sinh mới 12 tuổi vượt qua.
Ngay lập tức hướng dư luận chuyển biến.
Mọi người nghĩ, người này được giải nhì đã giỏi như vậy, một học sinh mới 12 tuổi lại giành quán quân, không phải còn trâu bò hơn sao?
Hàng loạt lời khen nổi lên, “Đây là thiên tài à”, sau đó lại nói tôi 12 tuổi còn làm bài thi chưa xong/ đánh nhau với bạn cùng bàn/ trêu thầy cô còn bị gọi phụ huynh, thậm chí còn bắt đầu nổi lên hastag #tôi lúc 12 tuổi.
Viên Triết theo dõi rất sát các bình luận trên mạng, khi thấy câu chuyện của mình được mọi người đón nhận và lan truyền rộng rãi, trong lòng liền mừng thầm. Gã hưởng thụ cảm giác người khác ghen tị và ngưỡng mộ mình, đồng thời nội tâm cũng được thỏa mãn cực kỳ.
Nhưng gã không ngờ được, không ai nghi ngờ việc một đứa trẻ 12 tuổi lại có thể đạt được giải nhất trong cuộc thi, ngược lại còn khen ngợi, nói so với gã còn giỏi hơn, khiến gã tức đến mức hai mắt đỏ ngầu.
Đám người này không thấy được chuyện không hợp lý à?
Xem ra gã phải làm rõ mọi chuyện hơn – nghĩ như vậy, Viên Triết lại liên hệ với một tài khoản truyền thông khác.