Những ngón tay thon dài siết chặt chiếc bút, từng nét chữ tuôn chảy như dòng suối, đẹp đẽ và tràn đầy cảm xúc, thỉnh thoảng Tiết Từ còn vẽ thêm vài sơ đồ, tỉ mỉ như thể đã đo đạc vô số lần.
Trừng Nhất Bạch dù không hiểu rõ nội dung trong những ghi chép đó, nhưng lại có thể nắm bắt được những quy luật phức tạp ẩn chứa trong các sơ đồ, đối với anh ta cho dù nội dung có khô khan và nhàm chán đến đâu, chỉ cần do Tiết Từ viết ra nó cũng trở nên độc đáo và thú vị một cách lạ thường, Trừng Nhất Bạch cảm thấy mình như được khai sáng, ý niệm học ngành Chip có vẻ không tồi xuất hiện...
Đúng lúc đó giáo sư gọi tên anh ta.
Mái tóc đỏ của Trừng Nhất Bạch quá nổi bật, ánh mắt lại luôn hướng về Tiết Từ, vừa nhìn là thấy có mục đích riêng... Ví dụ như tới theo đuổi sinh viên khoa khác chẳng hạn.
Tiết Từ chắc chắn là đứa con cưng của giáo sư, bất cứ ai dám gây sự với đệ tử của ông đều phải nhận một "sự đối đãi đặc biệt".
Khi bị gọi lên trả lời Trừng Nhất Bạch hoàn toàn bối rối. Anh ta mờ mịt nhìn về phía Tiết Từ, hy vọng nhận được một chút gợi ý.
Động tác nhỏ của anh ta khiến Tiết Từ chú ý. Sau đó tiểu thiếu gia buông bút, chống tay lên má, hơi kéo khẩu trang xuống, ngước lên nhìn anh ta với một nụ cười mỉa mai lạnh lùng, rồi lại nhanh chóng quay đi, không hề đáp lại bất kỳ điều gì.
Tiết Từ nghĩ thầm: Biểu cảm châm chọc như vậy.
Trừng Nhất Bạch có thể bị mình chọc tức chết.
Thực tế khi Trừng Nhất Bạch nhìn thấy Tiết Từ ngước lên cười với mình đã ngẩn ngơ một chút... Và rồi trong đầu chỉ còn một suy nghĩ duy nhất.
Thật sự.
Thật sự rất đáng yêu.
Gần gũi như vậy còn hấp dẫn hơn nhiều so với những gì đã xem trên video.
Thực ra vẻ ngoài lạnh lùng kiêu căng của cậu út Tiết cũng khá thu hút, nhưng nếu cậu cười lên thì chắc chắn sẽ còn đáng yêu hơn nhiều...
Trong nháy mắt bối rối, Trừng Nhất Bạch đang mím chặt môi chìm đắm trong suy nghĩ lung tung, vẫn còn vương vấn nụ cười vừa rồi, thế nên giáo sư trên bục giảng phải nhắc nhở anh ta mấy lần.
Giáo sư bắt đầu nghi ngờ, Trừng Nhất Bạch xuất thân là một cậu ấm nhà giàu, vì bị gọi lên nên cảm thấy bị sỉ nhục, dùng phương pháp làm lơ để chống cự lại.
Thực ra Trừng Nhất Bạch chẳng hề cảm thấy xấu hổ chút nào, anh ta mặt dày vô cùng, lúc này thậm chí còn có chút lâng lâng. Sau khi bị nhắc nhở, liền lớn tiếng đáp: "Em sẽ không thế nữa."
Thái độ thẳng thắn này, khiến giáo sư đang bực bội cũng phải bật cười.
"Đây là nguyên lý cơ bản nhất của chip thế hệ thứ ba," giáo sư lịch lãm đẩy mắt kính, "Mà cậu còn không hiểu được, vậy làm sao hiểu được những gì tôi đang giảng đây?"
Giáo sư nói với giọng điệu hơi đe dọa: "Tôi nghĩ tôi không cần phải dạy cậu những bài sau nữa đâu." Dù sao thì cậu cũng chẳng có vẻ gì là một học sinh chuyên ngành Chip cả.
Những lời này trái với dự đoán lại khiến Trừng Nhất Bạch có chút hứng thú, đôi mắt anh ta hơi híp lại, lén liếc sang Tiết Từ một cái, rồi dùng giọng nói trong trẻo của mình xin xỏ: "Thưa thầy, em chỉ là nền tảng hơi kém một chút thôi, em thực sự rất muốn học lý thuyết về Chip, thầy không thể cướp đi quyền được theo đuổi lý tưởng của em ạ."
Miệng còn dẻo như vậy. Thầy giáo không hề bị thuyết phục, cười nhạt: "Ồ? Tôi thấy cậu cả buổi có nghe gì đâu, vậy mà nhiệt tình thế hả?"
"Không phải vậy đâu, thầy dạy những bài này em đã hiểu được rất nhiều rồi, cứ như đọc mười năm sách vậy, em nghe rất nghiêm túc đấy ạ." Trừng Nhất Bạch lộ ra nụ cười tươi rói, "Nếu thầy không tin thì em có thể tóm tắt lại những gì thầy vừa giảng."
Trừng Nhất Bạch nhanh chóng thuật lại toàn bộ nội dung mà Tiết Từ vừa ghi vào sổ tay. Trí nhớ của anh ta rất tốt, đầu óc nhanh nhạy, tóm tắt lại một cách hoàn hảo không sai sót chút nào.
Nhận ra điều này Tiết Từ dừng lại một chút, rồi liếc mắt rất khẽ nhìn anh ta.
Không thiếu một chữ nào.
Được mệnh danh là thần đồng ngành Chip, những ghi chép của Tiết Từ luôn hoàn chỉnh và chính xác, đặc biệt là những điểm trọng tâm của bài giảng. Thậm chí còn có những nghiên cứu sâu hơn về các lý thuyết liên quan của bản thân, có thể nói là tinh hoa trong lĩnh vực này.
Giáo sư trên bục giảng nghe xong cũng khá ngạc nhiên, ông nhận ra được Trừng Nhất Bạch không phải là tân sinh viên ngành Chip, mà trước đó có lẽ còn chưa hề tiếp xúc với những kiến thức này, vậy mà lại có thể trả lời xuất sắc đến vậy... Dù có tham khảo ghi chép của Tiết Từ, trong khoảng thời gian ngắn thế mà có thể nhớ được, đây cũng có thể coi là một loại tài năng.
Bỗng trong chốc lát, cái nhìn về cậu học sinh "lang thang" Trừng Nhất Bạch này, có chút thay đổi.
"Cũng không tệ lắm." Giáo sư dịu giọng hơn, "Ngồi xuống đi."
Ngồi xuống xong Trừng Nhất Bạch lại tiếp tục nhìn chằm chằm Tiết Từ, nhận ra ánh mắt của tiểu thiếu gia lặng lẽ đổ dồn về phía mình, một nụ cười rõ rệt xuất hiện trên môi, "Có phải thấy anh khá ổn không?"
"Học giỏi về chip cũng rất thú vị." Anh ta nói, "Tiết Từ, em có thể dạy anh không?"
Việc dạy học tất nhiên không thể hoàn thành trong một sớm một chiều, và trong quá trình đó sẽ có rất nhiều cơ hội để gần gũi hơn, đó chính là kế hoạch đầu tiên của Trừng Nhất Bạch.
Theo lẽ thường, Tiết Từ sẽ như cũ không nói gì, vẫn giữ thái độ lạnh lùng.
Nhưng bên trong cậu lại không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Trừng Nhất Bạch quả thật rất thông minh, nếu không đã không thể trụ vững vị trí người thừa kế của nhà họ Trừng với cách nuổi thả như vậy, cha anh ta có rất nhiều con riêng thế mà anh ta vẫn giữ vững được vị trí của mình. Và chỉ sau 20 năm "lang thang", khi kế thừa liền nhanh chóng thích nghi với môi trường trong công ty, làm cho giá trị cổ phiếu của công ty nhà họ Trừng tăng trưởng đáng kể trong vài năm.
Tuy Trừng Nhất Bạch có tài năng thiên bẩm ở nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng lại hoàn toàn không hứng thú với ngành học về chip.
Kiếp trước Tiết Từ vốn không theo học ngành Chip chuyên nghiệp, nhưng cậu vẫn thường xuyên đọc những tài liệu chuyên ngành, tự mình lén lút nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Mỗi khi Trừng Nhất Bạch đến tìm cậu – lúc đó họ chưa phải là người yêu – đều cảm thấy vô cùng nhàm chán và cố gắng tránh xa những thiết bị lạnh lẽo đó, thường tùy tiện đắp những cuốn sách chuyên môn lên người Tiết Từ khi cậu đang làm thí nghiệm, hoặc phá rối những báo cáo nghiên cứu vừa mới hoàn thành của cậu.
Mặc dù chỉ là những trò đùa nghịch nhỏ không ảnh hưởng gì lớn, nhưng thái độ của Trừng Nhất Bạch đối với "chip" rất rõ ràng.
Anh ta từng định nghĩa rằng, "Ngành chip tinh vi nhưng lại vô cùng nhàm chán". Cũng đã nhiều lần than phiền với Tiết Từ: "Nếu em cứ học tiếp thì sẽ trở nên giống Tiết Phù là một người vô cùng nhàm chán."
Tiết Từ vốn là người rất khoan dung với bạn bè, mà khi cả hai trở thành người yêu thì cậu càng trở nên bao dung và thiên vị hơn, cậu không để Trừng Nhất Bạch thấy những nghiên cứu của mình nữa, mỗi khi Trừng Nhất Bạch đến căn hộ, cậu đều cẩn thận giấu hết các tài liệu đi, tránh để cậu chủ Trừng nhìn thấy, rồi lại đến tranh luận với cậu đau cả đầu.
Nhưng kiếp trước Tiết Từ chưa bao giờ đến lớp học ở đại học Hoa, Trừng Nhất Bạch lại chủ động tìm đến, còn tự nguyện đến thì có thể giải thích. Còn bây giờ Trừng Nhất Bạch lại trả lời được câu hỏi của giáo sư về lý thuyết chip, ghi nhớ những gì Tiết Từ viết trong sổ tay, thậm chí còn muốn Tiết Từ dạy anh ta những điều đó –
Thật sự quá khác so với quỹ đạo vận mệnh của kiếp trước, khiến Tiết Từ cảm thấy sai sai.
Cũng khiến Tiết Từ sinh ra một loại ảo giác, ví dụ như Trừng Nhất Bạch có thay đổi gì đó, khác với anh ta ở kiếp trước.
Mối quan hệ giữa cậu và Trừng Nhất Bạch một lần nữa trở nên đầy rẫy những biến số.
Ý nghĩ này cực kỳ nguy hiểm.
... Cậu không muốn mình lại rơi vào những xui xẻo như vậy nữa.
Tiết Từ nhắm hờ mắt. Những ngón tay thon dài mà tái nhợt của cậu, vốn đã trở nên cứng cáp hơn vì làm việc quá nhiều. Lúc này lại bẻ gãy chiếc bút đen được thiết kế riêng, lưỡi bút sắc bén cứa vào lòng bàn tay Tiết Từ, khiến cậu tỉnh táo lại.
Cậu thờ ơ lau vết thương, lấy một chiếc bút mới.
Lực tay lúc đó chắc hẳn rất mạnh, chính bản thân Tiết Từ cũng cảm nhận được sự tức giận đang dâng lên.
Ánh mắt Trừng Nhất Bạch có chút nghệt ra lúc đó, hơi há hốc mồm.
Trực giác của Trừng Nhất Bạch dường như đã nhận ra sự tức giận của Tiết Từ, anh ta nhìn thấy vết đỏ trong lòng bàn tay cậu, liền vô cùng hối hận, chủ động xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, anh sẽ không làm phiền em nữa."
Có lẽ nên để đến lúc rảnh rỗi mới nhắc lại chuyện này – Trừng Nhất Bạch chăm chú nhìn vào vết thương kia, lòng thầm nghĩ không biết vết đỏ đó có phải là máu không, anh ta có nên tìm thuốc sát trùng băng bó lại không.
"Thiếu gia Trừng." Tiết Từ vẫn chưa mở mắt ra. Cậu dùng giọng điệu bình tĩnh để trò chuyện với vị thiếu gia này, "Với gia thế của nhà họ Trừng hẳn là có thể mời một giáo sư nổi tiếng đến dạy anh mới đúng."
Ý là tôi thấy anh chỉ đang muốn dạy dỗ tôi thôi.
Trừng Nhất Bạch hiểu rõ ý của Tiết Từ nhưng không nói ra, anh ta vẫn ngồi yên bên cạnh Tiết Từ, đôi mắt thỉnh thoảng lơ đãng nhìn về phía cậu mang theo chút vẻ ủy khuất.
Tiết Từ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Cậu không muốn để ý đến Trừng Nhất Bạch thì chắc chắn sẽ không để ý, một thiếu gia nhà họ Trừng, vô cùng lóa mắt trong nháy mắt lại biến thành người vô hình.
Thế nhưng Trừng Nhất Bạch lại nhanh chóng chấp nhận cách đối xử này, thậm chí còn dựa vào thời khóa biểu của Tiết Từ, đi theo cậu học cả ngày.
Thấy anh ta im lặng khiến Tiết Từ nghĩ rằng vị đại thiếu gia này sẽ sớm buồn bực, sẽ không làm những chuyện dư thừa lại nhàm chán này nữa. Nhưng không ngờ Trừng Nhất Bạch không chỉ theo cậu học cả ngày, mà sau khi Tiết Từ đã học xong rồi, chặn cậu lại, tranh luận về câu nói vào tiết học đầu tiên.
"Có đôi lúc anh hơi vô ý, sẽ làm những điều khiến người khác khó chịu." đại thiếu gia Trừng người luôn tràn đầy năng lượng, lúc này mỗi sợi tóc cũng đều an tĩnh mà rũ xuống, ăn nói khép nép hẳn, "Nếu có vô tình làm gì đó khiến em không vui, Tiết Từ, thực sự xin lỗi."
"..." Thiếu niên bị khẩu trang che khuất khuôn mặt, khó mà nhận ra biểu cảm hiện tại của cậu, nhưng rõ ràng là không hề vui vẻ chút nào.
Giống như kiếp trước Trừng Nhất Bạch ở cùng độ tuổi này có thể khơi gợi nhiều ký ức hơn trong Tiết Từ. Nhưng ngay cả ở kiếp trước, đại thiếu gia Trừng cũng chưa bao giờ phải "cúi đầu xin lỗi" ai như vậy.
Người khiến cậu tức giận đương nhiên không phải là Trừng Nhất Bạch hiện tại, Tiết Từ cũng không thể nào kể cho anh ta những khó khăn trong quá khứ đó. Chỉ là họ không nên dây dưa với nhau, vậy mà vào lúc này cứ không may mắn mà gặp nhau.
Tiết Từ cố gắng tránh ánh mắt của anh ta, đôi mắt đen láy ấy như bị đóng băng, luôn lạnh lùng và vô cảm. Cậu nhìn thấy Trừng Nhất Bạch rũ tóc xuống, ánh mắt lộ rõ vẻ thất thần, biểu cảm chưa bao giờ xuất hiện trên mặt của đại thiếu gia Trừng luôn tự tin này.
... Trừ khi say rượu.
Không khí giữa họ như ngưng đọng lại hai giây.
Rồi Tiết Từ bình tĩnh nói: "Hiện tại anh không làm gì sai cả, không cần phải xin lỗi tôi."
Tiết Từ coi như đây là lần đầu gặp mặt một người xa lạ, "Chỉ là Trừng Nhất Bạch, chúng ta không hợp. Anh không nên lãng phí thời gian vào tôi."
So với câu sau, Trừng Nhất Bạch dường như nghe rõ câu trước hơn. Anh ta tỏ ra khá phấn khích, ánh mắt sáng lên, "Ấn tượng và tính cách đều có thể thay đổi, ít nhất hãy cho anh một cơ hội. Tiết Từ, thật ra lần này anh đến đây, còn mang quà xin lỗi cho em."
Cái hộp trang sức bị nhét bừa vào túi, giờ đây được lấy ra, Trừng Nhất Bạch như sợ Tiết Từ không nhận, mở ra đưa đến trước mặt cậu.
Bên trong là một chiếc nhẫn nam có tạo hình cổ xưa, được chế tác theo tiêu chuẩn cao cấp của quý tộc. Mặt trên là một viên đá xanh trong suốt quý giá như ngọc bích, bên trong viên đá như thể bị phong ấn vĩnh cửu, là một đóa hoa hồng được điêu khắc bằng đá quý sống động đến lạ thường.
Mỗi cánh hoa nhìn có vẻ đều mềm mại như nhung, mang hơi sương sớm, nó giống như một bông hoa hồng trưng bày trong tủ kính, chỉ khi được ánh đèn chiếu sáng mới trở nên tươi tắn và có hồn, cứ như thể bông hoa hồng thật sự bị phong ấn trong chiếc nhẫn vậy.
"Còn nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không. Lúc đó anh đã bẻ hoa hồng của em?" Trừng Nhất Bạch nói với giọng điệu hoài niệm, chăm chú quan sát biểu cảm của Tiết Từ, "Bây giờ, anh đền lại cho em."
Thực ra đó không đơn thuần chỉ là một bông hoa hồng.
Nhưng Tiết Từ không hề đưa ra bất kỳ ý kiến phản đối nào, cậu chỉ nói rất khẽ, từ chối món quà mà Trừng Nhất Bạch tặng.
"Trừng Nhất Bạch," Tiết Từ hơi rũ mắt, giọng điệu bình tĩnh, "Tôi đã không còn thích hoa hồng nữa."
.
Trừng Nhất Bạch vẫn không rời khỏi đại học Hoa, tần suất xuất hiện nhiều đến mức khiến người ta nghi ngờ, bộ đại thiếu gia Trừng đã học năm 4 rồi mà còn định chuyển trường hả.
Hơn nữa Trừng Nhất Bạch thực sự theo học, anh ta bắt đầu học các khóa học liên quan đến chip, nhờ năng khiếu thiên bẩm ở mọi lĩnh vực, đã nhanh chóng đạt được tiêu chuẩn đầu vào của ngành Chip, rất nhiều giáo sư đã bắt đầu quen mặt cậu "tân sinh viên" tóc đỏ này.
Ngoại trừ việc luôn cố gắng ngồi cạnh Tiết Từ một cách kỳ lạ, thì dường như cậu ấm Trừng đã thực sự thay đổi, bắt đầu hứng thú với việc nghiên cứu về chip.
Tiết Từ không bá đạo đến nỗi phải quản lý từng động tĩnh của Trừng Nhất Bạch, chỉ thờ ơ chịu đựng hành vi của đối phương, cho đến khi sự cân bằng ấy bị Tạ Vấn Hàn phá vỡ.
Tạ Vấn Hàn cũng bất ngờ đến lớp để học ké.
Tuy nhiên khác với Trừng Nhất Bạch, trong ấn tượng của Tiết Từ, Tạ Vấn Hàn đến lớp học chip này, với mục đích học tập nghiêm túc.
Tạ Vấn Hàn thực sự có hứng thú và có năng khiếu với ngành chip, điều này đã được chứng minh từ khi cậu ta tham gia các cuộc thi về lập trình từ thời trung học, cậu ta thể hiện năng lực rất đáng sợ, giống như một miếng bọt biển không ngừng hấp thụ kiến thức.
Nếu năm đó không phải Tiết Từ quá nổi bật, đứng ra chỉ huy, chắc chắn cậu ta đã phá vỡ kỷ lục về độ tuổi nhỏ nhất được mời làm trợ lý giáo sư rồi.
Đương nhiên, cuối cùng Tạ Vấn Hàn cũng không trở thành học trò của vị giáo sư đó.
Cậu ta thậm chí còn không tiếp tục nghiên cứu sâu về ngành chip.
Đây cũng là lý do mà ban đầu Tiết Từ không thể hiểu nổi vì sao Tạ Vấn Hàn lại vào học ở đại học Hoa, theo quan điểm của cậu, nếu không vào ngành chip của đại học Hoa, Tạ Vấn Hàn cũng sẽ vào ngành chip của một trường đại học khác, chứ không phải là ngành tài chính.
Mặc dù ngành tài chính của đại học Hoa rất nổi tiếng, đứng đầu danh sách chuyên môn, nhưng đối với Tạ Vấn Hàn thì nó vẫn là một sự lựa chọn không mấy phù hợp.
Sau này khi Tiết Từ hỏi, Tạ Vấn Hàn cũng không giải thích rõ ràng.
Vì những áp lực nhất định, từ gia đình và mối quan hệ phức tạp với anh trai, Tạ Vấn Hàn buộc phải từ bỏ việc nghiên cứu sâu về chip, chuyển sang một hướng đi "thực tế" hơn.
Mỗi người đều có những ràng buộc và sự bất đắc dĩ của riêng mình. Tiết Từ đã trải qua điều này rất rõ ràng trong kiếp trước.
Dù Tiết Từ có xuất thân tốt đẹp, không bàn đến chuyện có gia thế với phẩm chất tốt. Cậu vẫn tiếc vì Tạ Vấn Hàn không học sâu hơn, nhưng vẫn tôn trọng quyết định của cậu ta, không quấy rầy, cũng để lại không gian riêng cho cậu ta.
Nhờ chuyện giúp đỡ trước đây, hai người vẫn giữ liên lạc thường xuyên, nên dù Tạ Vấn Hàn không thể theo đuổi ngành chip chuyên nghiệp, nhưng vì cậu ta vẫn còn đam mê, Tiết Từ sẽ thường xuyên gửi cho cậu ta những tài liệu nghiên cứu mới nhất về chip trên thế giới, các cuộc trò chuyện trên Wechat giữa họ chủ yếu xoay quanh các vấn đề học thuật, rất ít khi bàn đến chuyện riêng tư.
Tạ Vấn Hàn đến lớp học lý thuyết, phát hiện ra chỗ ngồi bên cạnh Tiết Từ đã bị một chàng trai tóc đỏ chiếm mất, cũng không để ý đến điều đó, chỉ lặng lẽ ngồi xuống một chỗ khác bên cạnh Tiết Từ.
Tiết Từ biết hôm nay Tạ Vấn Hàn sẽ đến, nên đã chuẩn bị sẵn tài liệu để đưa cho cậu ta.
Tạ Vấn Hàn nhận lấy.
"Cảm ơn." Cậu ta khách sáo nói.
Điều này lẽ ra không đáng để Trừng Nhất Bạch để ý, nhưng anh ta lại tỏ ra khá khó chịu không rõ lý do với chàng trai mới xuất hiện này.
Anh ta không nhớ đã từng gặp Tạ Vấn Hàn trước đây, nên cứ nghĩ họ là người lạ. Dù vậy, Trừng Nhất Bạch vẫn cảm thấy khó chịu.
Rõ ràng Tiết Từ và cậu ta cũng không quá thân quen, Tạ Vấn Hàn cũng giữ khoảng cách có chừng mực, hai người có như quân tử chi giao đạm như nước (tình bạn giữa quân tử chỉ cần nhạt như nước là đủ). Nhưng Trừng Nhất Bạch vẫn không thể buông cảnh giác được, như hổ rình mồi với Tạ Vấn Hàn vậy.
Cậu chủ Trừng không giấu giếm được ánh mắt của mình, Tiết Từ cũng dễ dàng nhận thấy điều đó.
Cậu cũng không quên những tình cảm mà Trừng Nhất Bạch dành cho Tạ Vấn Hàn trong kiếp trước, loại tình cảm này thật sự rất rõ ràng.
Nghe nói Trừng Nhất Bạch đã yêu cậu ta từ cái nhìn đầu tiên.
Tiết Từ nhớ lại, hình như mấy năm trước, Trừng Nhất Bạch đã luôn để ý đến Tạ Vấn Hàn. Bây giờ cả hai đã trưởng thành, những tình cảm ấy càng dễ dàng lớn lên.
Cậu như bị kẹp giữa hai người, cảm nhận được ánh mắt của Trừng Nhất Bạch luôn hướng về phía Tạ Vấn Hàn.
Mặc dù không có ý ghen tuông, nhưng ánh mắt đó khiến Tiết Từ không thể làm ngơ. Sau một hồi nhìn chăm chú, Tiết Từ khép sách lại.
"Nếu thấy tôi ở đây làm phiền, có thể qua đây ngồi." Giọng điệu của Tiết Từ rất bình tĩnh, như một lời đề nghị.
Trừng Nhất Bạch sực tỉnh lại, sợ Tiết Từ đã phát hiện ra sự ghen tuông của mình đối với Tạ Vấn Hàn... Mà Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn hình như lại có mối quan hệ bạn bè khá tốt, Trừng Nhất Bạch đương nhiên không dám biểu lộ quá rõ ràng, chỉ ậm ừ một tiếng, vẻ mặt có phần ngớ ngẩn.
Trừng Nhất Bạch vội vàng đáp: "Vậy được rồi." Rồi vội vàng giơ quyển sách lên, che đi biểu cảm rõ ràng trên mặt mình.
Tiết Từ: "......"
Tiết Từ: "."
Tạ Vấn Hàn thì tỏ ra rất bình tĩnh, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt của Trừng Nhất Bạch, luôn tập trung vào bài giảng. Thỉnh thoảng mới hỏi Tiết Từ một vài câu về những kiến thức mới mà cậu ta chưa theo kịp, phần lớn thời gian đều chăm chú nghe giảng và tự học.
Buổi học kết thúc, Tạ Vấn Hàn ghi nhớ những bài thực hành ngoài giờ trên màn hình. Tiện thể hỏi Tiết Từ một vài chỗ khó hiểu, đôi mắt ánh lên vẻ băn khoăn: "Những kiến thức ở lớp học này vẫn hơi dễ, tôi cảm thấy ngày càng khó theo kịp cậu."
"Ban đầu còn tính, sau khi tốt nghiệp tự do rồi, tôi có thể quay lại con đường này một lần nữa. Nhưng không có phòng thí nghiệm và sự hướng dẫn của thầy cô, điều này chắc là không thể." Tạ Vấn Hàn nói một cách thờ ơ, giọng điệu không quá nản lòng, nhưng vì suy nghĩ kỹ lưỡng, nên nghe có vẻ khá nghiêm túc.
"...... Sẽ không."
Tiết Từ nghe cậu ta nói: "Edmond Leander mới bắt đầu nghiên cứu chip từ khi 30 tuổi, đã tạo ra những đột phá lớn trong ngành công nghiệp chip. Bà Ung Dung Liên tự học về cơ khí ở tuổi 67, đã phát minh ra bộ vi xử lý trung tâm quan trọng cho quốc gia chúng ta. Chỉ cần cậu có ý chí, bắt đầu từ khi nào cũng không quan trọng." Ngay cả bản thân Tiết Từ trong kiếp trước, cũng không có thầy hướng dẫn chuyên nghiệp, mà tự bản thân mày mò, nhưng chính vì thế mà niềm đam mê càng mãnh liệt.
Tạ Vấn Hàn có vẻ hơi chùn bước, nhưng khi nghe Tiết Từ nói vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên. "Làm sao tôi có thể so sánh với những thiên tài như vậy..." Cậu ta có vẻ đang suy nghĩ gì đó, nụ cười nhạt dần, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Từ.
Cậu ta hẳn đang suy nghĩ một vấn đề rất khó, vì thế trên khuôn mặt lộ rõ vẻ bối rối phức tạp. Sau một lúc do dự, Tạ Vấn Hàn mới chậm rãi nói: "Tôi mới bắt đầu tìm hiểu về chip, Tiết Từ, chính cậu là người đã dạy tôi đầu tiên."
Tạ Vấn Hàn do dự một lúc, rồi mới đưa ra yêu cầu: "... Khóa học tiếp theo, tôi có thể chiếm chút thời gian của cậu không. Muốn cậu hướng dẫn cho tôi về phần thực hành của môn chip?"
Giọng Tạ Vấn Hàn rất nhỏ, nhưng người ngồi cạnh là Trừng Nhất Bạch vẫn nghe rõ.
Trừng Nhất Bạch lập tức nở một nụ cười khinh bỉ khi thấy người khác gặp nạn, có chút kiêu ngạo khó hiểu.
Tên trà xanh này tính dùng cách y như anh ta vậy, mà anh ta đã sớm nghĩ ra cách lợi dụng việc học thêm để làm thân với Tiết Từ, nhưng vẫn chưa thực hiện được.
Dựa theo lời Tiết Từ nói: Muốn học thêm? Anh không thể tự mình tìm gia sư à?
Đại thiếu gia Trừng thậm chí còn nghĩ kỹ rồi, anh ta sẽ hào phóng giúp Tạ Vấn Hàn kết nối với những người có mối quan hệ, rồi giả vờ rộng lượng, sau đó tận hưởng khoảnh khắc Tạ Vấn Hàn xấu hổ, thất vọng.
Ngay sau đó, tai Trừng Nhất Bạch giật thót lại, nụ cười đắc ý trên mặt cũng cứng đờ, bởi vì anh ta nghe thấy -
Tiết Từ nhìn Tạ Vấn Hàn, chỉ chần chờ vài giây.
"Nói là dạy thì hơi quá."
"Nếu cậu muốn, tôi có thể giúp cậu hiểu rõ hơn về những vấn đề thực tiễn."
Lúc này Tạ Vấn Hàn khiến cậu nhớ lại chính mình trong kiếp trước.
Tiết Từ nghĩ.
Nhưng khác với việc tự bản thân Tiết Từ phải mày mò trong kiếp trước, giờ đây có thể giúp người khác tránh đi những sai lầm tương tự.
Tạ Vấn Hàn nở một nụ cười ngắn ngủi, rồi nhanh chóng, lại trở về vẻ lạnh lùng thường ngày: "Cảm ơn... cậu."
Trừng Nhất Bạch mở to mắt ngạc nhiên. Anh ta khó có thể chấp nhận sự đối xử khác biệt này, vừa định phản bác, nhưng rồi lại do dự.
Chưa bao giờ trải qua tình huống trớ trêu như vậy, cậu ấm nghĩ thầm, cũng không phải... không thể tiếp nhận.
Ít nhất khi anh ta tìm đến Tiết Từ, động cơ đúng là không trong sáng, lý do đưa ra cũng dễ hiểu. Còn Tạ Vấn Hàn, nếu xin giúp đỡ vì mục đích học tập, thì việc họ thảo luận chuyên môn là điều bình thường, và khả năng Tiết Từ từ chối là rất nhỏ.
Đó chỉ đơn giản là tình cảm giữa bạn học mà thôi.
Trừng Nhất Bạch tự an ủi mình như vậy, mặc dù vẫn còn ghen tuông, nhưng cuối cùng cũng kìm chế được.
Cho đến khi buổi học kết thúc, mọi người lần lượt ra về. Tạ Vấn Hàn người luôn tỏ ra lạnh lùng và thờ ơ, như thể chưa bao giờ để ý đến sự tồn tại và ác cảm của Trừng Nhất Bạch, khi đang rời đi cùng Tiết Từ, đột nhiên quay lại nhìn anh ta một cái.
Đáy mắt kia ánh lên một tia giễu cợt lạnh lùng, khóe miệng cong lên, nhưng không hề có ý cười, mà là một sự khiêu khích lạnh lùng.
—— Không biết trời cao đất dày.
Trong khoảnh khắc đó sắc mặt Trừng Nhất Bạch tối sầm lại, anh ta hoàn toàn tin rằng, Tạ Vấn Hàn luôn biết rõ sự tồn tại của mình, những hành động của anh ta, thậm chí cả những ác ý mà anh ta dành cho cậu ta.
Thật sự rất giống nhau.
Quá thông minh.
Ánh mắt Trừng Nhất Bạch trở nên u ám.
--------------------------
Lời của tác giả: Tiểu Tạ lại giành thêm một điểm (an toàn).