Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 43

"Đã khuya rồi." Bóng tối khuất sau chân trời dần bao trùm lên như tấm màn sân khấu, Tạ Vấn Hàn khép cuốn sách lại, ánh mắt lơ đãng mà xẹt qua đầu tóc đen bóng của cậu thiếu gia, nhẹ giọng nhắc nhở cậu.

 

Tiết Từ đứng dậy, cởi đôi găng tay bảo hộ đặc biệt trên tay, lộ ra đôi tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Ánh mắt Tạ Vấn Hàn dừng lại trên những ngón tay thon dài của cậu, rồi nhanh chóng dời đi.

 

Thí nghiệm trên bàn đã hoàn thành một nửa, tạm thời được bảo quản trong bình chứa. Hôm nay tiến độ học tập khá nhanh, mà Tạ Vấn Hàn lại là một học trò có năng khiếu thiên bẩm, nên Tiết Từ không ở lại phòng thí nghiệm lâu như mọi khi, mà nhìn lên trời rồi nói: "Tôi về đây."

 

"Để tôi đưa cậu về."

 

Tạ Vấn Hàn đáp lại.

 

Thái độ của cậu ta rất tự nhiên, việc một "học sinh", đưa thầy về nhà cũng là chuyện bình thường.

 

Nơi họ học, là một phòng thí nghiệm thuê bên trong trường đại học.

 

Trường đại học Hoa tất nhiên cũng có cung cấp phòng thí nghiệm công cộng cho sinh viên, nhưng so ra thì phòng thí nghiệm thuê còn được trang bị đầy đủ thiết bị hơn, lại còn tránh được những phiền toái từ những người lạ mặt – mà hiện tại tên đó đang đợi ở tòa nhà thí nghiệm bên kia.

 

Mái tóc đỏ của Trừng Nhất Bạch giờ đã được nhuộm thành màu bạch kim. Anh ta cứ như thể luôn muốn dính lấy Tiết Từ, ngoài việc này ra, còn làm đủ thứ chuyện thừa thãi khác, đúng là vĩnh viễn dư thừa năng lượng mà.

 

Khi nhìn thấy Tiết Từ bước ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, Trừng Nhất Bạch khoa trương vẫy tay để thu hút sự chú ý của Tiết Từ, mái tóc bạch kim của anh ta hơi dựng lên, thu hút mọi ánh nhìn tò mò của những sinh viên xung quanh.

 

"Tiết Từ!" Anh ta vẫy tay, âm thanh không quá lớn, nhưng vẻ ngoài điển trai quá thu hút ánh nhìn, nhiều người thấy nụ cười rạng rỡ trên mặt Trừng Nhất Bạch, liền lầm tưởng anh ta đang đến đón bạn gái.

 

Vì thế càng ngày càng nhiều người quay lại nhìn, theo ánh mắt của Trừng Nhất Bạch, đổ dồn về phía Tiết Từ.

 

Tiểu thiếu gia hơi cúi đầu đeo khẩu trang, che khuất khuôn mặt một phần, bước đi không dừng lại.

 

So với cậu thiếu gia che mặt, thì người con trai cao lớn bên cạnh cậu lại càng thu hút sự chú ý của mọi người hơn.

 

Dù ngoại hình của Tạ Vấn Hàn không quá điển trai theo kiểu thông thường, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi muốn tránh xa, không nhiều người dám nhìn thẳng vào cậu ta như Trừng Nhất Bạch.

 

Tạ Vấn Hàn nhìn Trừng Nhất Bạch với ánh mắt lạnh lùng, như thể đang nhìn một con vật ồn ào nào đó, ánh mắt khinh bỉ ấy rõ ràng đến nỗi, Trừng Nhất Bạch cảm nhận được rất rõ. Anh ta cũng đáp lại bằng một ánh mắt trào phúng, nhưng lại cố tình kìm nén không đối đầu trực tiếp, mà tiến lên phía trước đón Tiết Từ, nhanh chóng chắn ngang đường đi của cậu chủ nhỏ. Sau đó, anh ta lại nở một nụ cười rạng rỡ, quyến rũ đến mức khiến những người xung quanh đỏ mặt.

 

"Ba ngày tới anh không đến đại học Hoa được." Trừng Nhất Bạch than thở.

 

Tiết Từ: "..."

 

Có chuyện tốt như vậy sao?

 

Bọn họ cứ như đang lập ước hẹn nào đó, Trừng Nhất Bạch chân thành báo với Tiết Từ: "Tiết Từ, nếu không thấy anh, cũng không cần lo lắng cho anh đâu."

 

Tất nhiên, ý nghĩa sâu xa ở đây là -- cũng đừng lo anh ta sẽ bỏ cuộc.

 

Cậu chủ Trừng đang kéo léo ám chỉ gì đó.

 

Tiết Từ vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, không hề tỏ ra động lòng, mà thẳng thắn nói: "Không cần phải nói với tôi những chuyện này."

 

"Sao lại không cần?" Trừng Nhất Bạch như không nghe thấy ý định muốn tạo khoảng cách của đối phương, anh ta dụ dỗ: "Nhóc Tiết Từ, em chắc chắn muốn biết lý do ha?"

 

Nhìn thấy lông mi của đối phương khẽ rũ xuống, Trừng Nhất Bạch hình dung ra được đôi môi đỏ mọng của cậu đang định mở ra để nói gì đó. Và rồi Tiết Từ đã lên tiếng, cậu nhìn thẳng vào Trừng Nhất Bạch, bình tĩnh nói...

 

"Không có hứng thú."

 

Mái tóc của Trừng Nhất Bạch như rũ xuống.

 

Dù Tiết Từ không hứng thú, nhưng anh ta càng muốn ép buộc!

 

Trừng Nhất Bạch chỉ thoáng buồn bã, rồi làm như không nghe thấy lời từ chối của Tiết Từ, nhanh chóng lấy lại tinh thần, lo lắng mà giải thích: "Mấy ngày nay anh phải chạy đua với một số đội đua ở Bắc Kinh, ba ngày nữa sẽ có cuộc thi. Gần đây tay anh hơi cứng, nên phải tranh thủ thời gian tìm người luyện tập, ban ngày không thể qua đây được, nhưng mà..."

 

— Trừng Nhất Bạch luôn tận dụng thời gian tối đa, mỗi ngày đều theo đuổi Tiết Từ cũng không quên đam mê của mình.

 

Anh ta hít một hơi, mái tóc bạch kim khẽ bay, "Nếu em chịu dành thời gian buổi tối cho anh, anh sẽ rất vui khi được ở bên em."

 

Câu nói vô tình để lộ mục đích thật sự nhanh chóng bị bỏ qua, Trừng Nhất Bạch cười tủm tỉm tiến sát lại gần: "Nhóc Tiết Từ là cậu ấm ngoan như vậy, chắc chưa từng xem đua xe bao giờ nhỉ? Chiếc xe 'Màu đỏ tươi Ack', vợ của anh, Tiết Từ có muốn cùng trải nghiệm cảm giác tốc độ cao không?"

 

Trừng Nhất Bạch tưởng rằng Tiết Từ sẽ thờ ơ, nhưng khi nghe anh ta nhắc đến cái tên "Màu đỏ tươi Ack", chiếc xe đua mà anh ta đang lái, lại có phản ứng khá bất ngờ.

 

Đôi mắt kia bỗng nhiên mở to, lông mi khẽ rung, phản ứng này khá bất ngờ. Chẳng lẽ cậu nhóc ngoan ngoãn như Tiết Từ, lại thực sự hứng thú với đua xe?

 

Cậu chủ Trừng nghĩ mà cảm thấy ngạc nhiên.

 

Thật ra Tiết Từ đối với đua xe... đã từng rất thích.

 

Đó là một trò chơi mạo hiểm, thậm chí có phần bạo lực, cái cảm giác nghẹt thở khi đối mặt với tử thần khiến não bộ hưng phấn tột độ. Tiết Từ không hiểu tại sao người ta lại điên cuồng với loại hình đua xe nguy hiểm này, nhưng khi chứng kiến Trừng Nhất Bạch thi đấu ở kiếp trước, cũng từng vài lần bị thu hút bởi tốc độ, bởi cảm giác như thể có một linh hồn khác đang trỗi dậy trong cơ thể.

 

Loại trải nghiệm chia cuộc đời thành hai phần này giống như một giấc mơ kỳ lạ, và một tay đua nổi tiếng trong giới, Trừng Nhất Bạch đã đưa loại cảm giác "điên rồ" và hấp dẫn này lên đến đỉnh điểm.

 

Anh ta không muốn sống một cuộc đời hối hận dù nhà họ Trừng đã nhiều lần phàn nàn, họ không muốn một ngày thức dậy và thấy tên tuổi của đại thiếu gia nhà họ Trừng bị liệt vào danh sách những tay đua thiệt mạng trên đường đua. Nhưng dù có ngăn cản thế nào, họ cũng không thể dập tắt được niềm đam mê đầy rẫy sự điên rồ của con trai mình.

 

Những đứa con nhà giàu thì thích chơi bời, nhưng mà kiểu như Trừng Nhất Bạch sống chẳng màng gì đến tính mạng thì ít.

 

Thật khó nói ở kiếp trước, liệu Tiết Từ thích Trừng Nhất Bạch là vì bị vẻ ngoài rực rỡ của anh ta thu hút, hay là bị hào quang của một tay đua chiến thắng, làm cho mê mẩn.

 

Dù sao thì ở kiếp trước, dù Trừng Nhất Bạch đã đưa Tiết Từ đi xem đua xe rất nhiều lần, nhưng Tiết Từ vẫn chưa thực sự bước lên chiếc "Màu đỏ tươi" của anh ta.

 

Cậu chủ Trừng chỉ cười hì hì rồi nói một cách cường điệu...

 

"Màu đỏ tươi là vợ bé của anh." Trừng Nhất Bạch nói, "Muốn ngồi lên nó, thì phải đợi đến khi em trở thành vợ cả của anh đã."

 

Cậu út Tiết đã quen với việc Trừng Nhất Bạch thường xuyên nói những lời bông đùa, nhưng khi nghe những lời này cậu vẫn thường liếc mắt sang hướng khác, mặt hơi đỏ.

 

Nhưng Tiết Từ đương nhiên không thể ngồi lên chiếc xe màu đỏ tươi đó, mối tình đầu ngắn ngủi của cậu đã kết thúc một cách không mấy tốt đẹp, và thủ phạm chính là người đang đứng trước mặt lúc này.

 

Tiết Từ cuối cùng cũng không hề đến xem các cuộc đua xe.

 

Kiếp trước cậu sống rất quy củ, dưới sự quản lý nghiêm khắc của nhà họ Tiết, việc yêu đương với Trừng Nhất Bạch đã là điều trái với quy định rồi. Còn việc đam mê đua xe, thì đã vĩnh viễn bị chôn vùi vào cái đêm Trừng Nhất Bạch uống say rồi.

 

Vậy mà bây giờ chính Trừng Nhất Bạch, lại hỏi cậu có muốn ngồi lên chiếc xe màu đỏ tươi đó hay không - dù chỉ là một câu nói đùa.

 

Tiết Từ im lặng một hồi lâu, khiến Trừng Nhất Bạch tưởng rằng cậu đã đồng ý. Cho đến khi Tiết Từ hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy như mặt hồ bị vỡ tan.

 

" 'Cô vợ nhỏ' của anh," giọng nói qua khẩu trang trầm xuống, nặng nề, "Ai cũng có thể lên à?"

 

Trừng Nhất Bạch hơi bất ngờ, Tiết Từ lại hoài nghi mà hỏi anh ta như vậy còn có chút mỉa mai, anh ta hơi xấu hổ gãi gãi cằm: "Cũng không phải ai cũng được..."

 

"Nhưng anh đã nói mà, ai cũng được."

 

Tiết Từ chỉ lạnh lùng liếc anh ta.

 

Dù nói vậy nhưng khẩu trang che mất khuôn mặt nên nhìn có vẻ không quá để tâm, "Trừng Nhất Bạch."

 

"Hửm?"

 

"Thị lực không tốt, thì đi khám mắt đi."

 

Tạ Vấn Hàn vẫn đứng ngay bên cạnh.

 

Cả kiếp trước, hay kiếp này, dù tính cách của Tiết Từ có tốt đến đâu vẫn không thể chấp nhận việc bị lừa gạt như thế, huống chi tính tình của Tiết Từ vốn dĩ cũng không hề tốt.

 

Trừng Nhất Bạch hơi ngẩn người, vẻ mặt có chút bối rối, không hiểu rõ ý. Tiết Từ liền tránh khỏi anh ta rời đi, Trừng Nhất Bạch quay người định kéo tay áo Tiết Từ, nhưng lại thấy Tạ Vấn Hàn người luôn tỏ ra khó chịu với anh ta, lần này lại không còn vẻ thờ ơ nữa, mà trực tiếp giữ tay anh ta lại.

 

Thiếu kiên nhẫn rồi à?

 

Trừng Nhất Bạch nhìn về phía cậu ta đầy chế giễu, hơi nhếch mép, cười như không cười nói nhỏ: "Chó ngoan không cản đường."

 

Tạ Vấn Hàn không hề tức giận.

 

Từ nhỏ cậu ta đã phải chịu đựng quá nhiều sự sỉ nhục tương tự, nhưng từ khi trưởng thành, rất ít người dám nói với cậu ta như vậy.

 

Tạ Vấn Hàn không nhìn Trừng Nhất Bạch, giọng nói nhỏ đến mức người khác khó nghe: "So với tôi, anh mới giống chó điên."

 

"Tôi rất tò mò, người thừa kế nhà họ Trừng, mà lại có dáng vẻ lì lợm giống con chó điên như vậy." Giọng điệu của Tạ Vấn Hàn rất bình tĩnh, nhưng những lời nói của cậu ta lại vô cùng cay nghiệt, "Dường như lễ nghi tôn trọng người khác, không nằm trong giáo dục của nhà họ Trừng."

 

"Cậu ấy không thích anh. Nhìn vào mắt là biết ngay."

 

Rất ít người có thể trải nghiệm sự độc miệng của Tạ Vấn Hàn, bởi vì cậu ta không phải kiểu người thích nói những lời bóng gió.

 

Nhưng lần này, những lời nói đó như đâm trúng vào lòng, đồng tử Trừng Nhất Bạch hơi co lại. Anh ta nắm chặt tay, nếu không phải Tiết Từ đang ở gần, rất có thể anh ta sẽ không kiềm chế được mà dùng bạo lực để giải quyết vấn đề.

 

Tạ Vấn Hàn nói không sai một chút nào, anh ta quả thật đang hành động rất bướng bỉnh. Mặc dù Trừng Nhất Bạch có rất nhiều người hâm mộ, nhưng cũng có không ít người ghét anh ta... Trước đây Trừng Nhất Bạch luôn biết cách kiềm chế, không gây rắc rối cho người khác, thậm chí còn duy trì mối quan hệ bạn bè bình thường với họ. Nhưng với Tiết Từ thì khác, anh ta dường như quên mất giữ khoảng cách là như thế nào.

 

Hành động hiện tại của anh ta thật sự rất mất mặt, không có lễ nghi, thực sự không xứng đáng với danh tiếng của người thừa kế nhà họ Trừng.

 

Nhưng sau khi cơn tức giận của Trừng Nhất Bạch qua đi, lại bật cười.

 

"Mày ghen à?"

 

Là một người thừa kế của gia tộc thượng lưu, đương nhiên Trừng Nhất Bạch không hào phóng, ngây thơ như vẻ ngoài anh ta thể hiện.

 

"Nếu ghen thì tao có thể nói thẳng ra, để em ấy biết được tình cảm của mình, còn mày..." cũng chỉ đến vậy thôi, Trừng Nhất Bạch độc ác đâm thẳng vào điểm yếu của Tạ Vấn Hàn, anh ta cười khẩy, "Mày còn chẳng dám nói gì với em ấy không phải sao?"

 

"Mày là kẻ nhu nhược."

 

Sắc mặt Tạ Vấn Hàn lập tức trở nên âm u.

 

-------------------------

 

Lời của tác giả: Tiểu Tạ bị k*ch th*ch rồi đấy. (Về quê tảo mộ, lâu rồi không đi xe đường dài, nên hơi say xe, hôm nay viết ít quá quq)

Bình Luận (0)
Comment