Tiết Từ đã đi được một khoảng khá xa, sau khi cảm xúc lắng xuống, cậu bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ ra mình phải chờ Tạ Vấn Hàn.
Khi cậu quay đầu lại, nhìn thấy Tạ Vấn Hàn và Trừng Nhất Bạch đứng đối diện nhau.
Cả hai đứng rất gần, ánh mắt giao nhau, như thể cả thế giới chỉ còn lại đối phương, bầu không khí như không cho phép bất kỳ ai xâm nhập. Tiết Từ lơ đãng quan sát, hai người này nhìn vậy mà lại có cảm giác rất xứng đôi.
Tiết Từ không tỏ vẻ gì.
Nhưng nhất thời lại có cảm giác khó tả không thể hiểu nổi, không rõ mình đang để ý đến việc Trừng Nhất Bạch có tình cảm với người khác còn trêu chọc mình, hay chỉ là cảm thấy khó chịu khi thấy Tạ Vấn Hàn thân thiết với người khác. Dù sao thì cảm giác này cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, Tiết Từ không phải người hay xen vào chuyện tình cảm của người khác, vì vậy liền vô cảm phá vỡ bầu không khí ấm áp giữa hai người kia.
"Tạ Vấn Hàn." Tiết Từ đứng cách xa, cậu hơi ngẩng đầu lên, giọng nói rõ ràng. Mặc dù chỉ gọi tên Tạ Vấn Hàn, nhưng cùng lúc đó - Trừng Nhất Bạch cũng nhanh chóng nghiêng đầu nhìn về phía này.
"Đi thôi."
Không khí đầy mùi thuốc súng tan biến, ánh mắt như dao găm sắc bén cũng được thu hồi. Trước tiên Tạ Vấn Hàn và Trừng Nhất Bạch đều không đấm vào mặt đối phương nữa, mà nhân cơ hội đó tranh thủ quay qua nhìn về phía cậu út Tiết, tuy cuộc chiến này diễn ra một cách âm thầm không tiếng động nhưng kết quả đã rõ ràng. Ít nhất là hiện tại, ánh mắt sắc lạnh của Tạ Vấn Hàn nhìn về phía Trừng Nhất Bạch, cái nhìn đó vừa là một lời khẳng định "chiến thắng", vừa là một lời khiêu khích ngầm.
Bây giờ Tiết Từ đang gọi tên cậu ta.
Tạ Vấn Hàn nhanh chóng đuổi theo Tiết Từ, sánh vai cùng cậu.
Trừng Nhất Bạch nhìn theo bóng lưng của hai người họ, giữ im lặng, không quan tâm đến những lời đồn thổi mà những người khác sẽ lan truyền về họ, hiện tại trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ.
Lì lợm ở lại hay gọi một cách khác là kiên trì không bỏ, miễn cưỡng coi là một đức tính tốt.
Trừng Nhất Bạch suy nghĩ, dù nói thế nào đi nữa... thì ít nhất, Tiết Từ cũng có vẻ hứng thú với việc đua xe.
Giống như những gì Trừng Nhất Bạch nghĩ, mấy ngày nay Tiết Từ không hề xuất hiện ở các lớp học tại trường, một tân sinh viên nào đó đã nói cho anh ta biết chuyện này.
Mặc dù không biết làm thế nào mà Trừng Nhất Bạch có thể trong thời gian ngắn, hòa nhập vào giới thượng lưu Bắc Kinh như cá gặp nước, thậm chí còn có thể tham gia vào các cuộc đua xe đường phố ở Bắc Kinh, nhưng không thể phủ nhận rằng anh ta đã nhanh chóng làm rộ lên cái tên "Màu đỏ tươi" trong giới đua xe Bắc Kinh.
Mọi người đều biết vị công tử này có kỹ thuật lái xe thuộc hàng bậc nhất, so với những tay lái già dặn kinh nghiệm khác, còn lái xe mạo hiểm hơn, như thể đang biểu diễn xiếc trên đường, những cú tăng tốc đột ngột, những pha vào cua điêu luyện khiến cho những tay đua khác phải thót tim... điều khiến người ta càng thêm tức tối là, anh ta không chỉ lái xe đẹp mắt như một chú khổng tước đang khoe mẽ, mà còn có thực lực đi kèm.
Thậm chí có người còn lén lút đặt cho Trừng Nhất Bạch biệt danh "Cuồng đồ".
Mặc dù Trừng Nhất Bạch mới tham gia vào giới đua xe không lâu, nhưng kỹ năng lái xe của anh ta dường như đã ăn sâu vào máu, nhanh chóng thể hiện phong cách của một tay đua lão luyện khiến những tay đua có kinh nghiệm mười năm ở Bắc Kinh cũng phải dè chừng. Ngay cả fans của những nhóm đua xe đối địch, đôi lúc cũng phải ngạc nhiên trước kỹ năng điêu luyện của anh ta.
Nhưng trong lòng Trừng Nhất Bạch lại nghĩ, giá như người được Tiết Từ chú ý lại là anh ta thì tốt biết mấy, chứ không phải những người kia.
Mặc dù không thể lúc nào cũng ở bên cạnh Tiết Từ vào ban ngày, nhưng mỗi tối đều tìm cách chặn đường. Trừng Nhất Bạch thấy Tiết Từ bước ra khỏi khu dạy học, liền chạy lại với vẻ mặt tươi cười.
Tiết Từ đã quen với cách tiếp cận của anh ta nên cũng tổng kết ra được một cách ứng phó riêng, làm lơ và đi thẳng, dù Trừng Nhất Bạch có nói gì bên cạnh, Tiết Từ cũng chẳng buồn để ý.
Lần này Trừng Nhất Bạch lại kể về những chuyện linh tinh trong ngày hôm nay. Từ những chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều kể cho Tiết Từ nghe như việc hôm nay anh ta đã làm ra sai lầm ngu ngốc gì, hay đến những chuyện nhỏ nhặt như bạn gái của đối thủ hôm nay ăn mặc thật xinh đẹp... Tiết Từ nghe thấy hơi thở của anh ta gấp gáp hơn, chỉ khi nào Trừng Nhất Bạch hồi hộp mới như vậy.
Trừng Nhất Bạch hít một hơi thật sâu, rồi mới cẩn thận hỏi: "Tiết Từ... Tối nay anh có cuộc đua, hy vọng em có thể đến xem."
Dường như phải dùng rất nhiều sức lực, mới có thể đả động đến Tiết Từ nên Trừng Nhất Bạch mới lạc quan nói tiếp: "Đại loại là cuộc đua đỉnh cao nhất của thành phố Bắc Kinh. Sẽ tổ chức ở một đường đua rất rộng và đẹp, chỉ có những tay đua giỏi nhất mới được mời tham gia... Tất nhiên, sẽ có cả flycam quay phim và các thiết bị hiện đại khác."
"Xem trực tiếp, với xem trên màn hình hoàn toàn khác nhau." Trừng Nhất Bạch nói. Vì đang nói về lĩnh vực mình am hiểu nên anh ta trông khá bình tĩnh, ánh mắt trầm ổn nhìn về phía Tiết Từ. "Sẽ rất thú vị. Đến thử xem, biết đâu em sẽ phát hiện ra hai ta thực sự rất hợp với nhau đấy, có thể em sẽ có cảm tình với anh nữa?"
Trừng Nhất Bạch vẫn giữ nguyên thói quen trêu chọc người khác, lần này vẫn quen thói chiếm tiện nghi của Tiết Từ, giọng điệu trêu đùa dịu dàng, khóe môi hơi cong lên.
Nhưng Tiết Từ người luôn phớt lờ anh ta, lại dừng lại một chút khiến Trừng Nhất Bạch hơi bất ngờ.
Câu nói vừa rồi... giống như một lưỡi dao sắc bén, cứa vào lớp vỏ cứng rắn bên ngoài của Tiết Từ.
Dù Trừng Nhất Bạch chỉ nói đùa, nhưng đối với Tiết Từ, những lời này... đã từng thực sự xảy ra.
Cậu chợt nhớ lại kiếp trước, trong lúc xem Trừng Nhất Bạch thi đấu, đã vô tình để lộ tình cảm của mình.
Đối với Tiết Từ, những lời của Trừng Nhất Bạch giống như một lời nguyền.
Kiếp này cậu không muốn lặp lại sai lầm cũ.
Cậu cần phải tránh xa Trừng Nhất Bạch và những cuộc thi đấu của anh ta.
Tiết Từ dừng bước, hàng mi đen dài nhẹ run lên, sâu thẳm trong trái tim cậu như có một vết nứt nhỏ.
Cậu không nên để ý đến điều này.
... Nhưng liệu có phải vì không muốn để ý, hay là vì sợ hãi?
Một cảm giác mãnh liệt thúc giục cậu đi tìm câu trả lời, Tiết Từ quyết định sẽ đối mặt với cảm xúc của mình để đưa ra một quyết định mạo hiểm, muốn một lần nữa đối diện với tình cảm của cậu dành cho Trừng Nhất Bạch có thể thay đổi trong tương lai không.
Đôi mắt đen láy ngước lên, Tiết Từ nghiêng mặt qua, vừa lúc bắt gặp ánh nhìn của Trừng Nhất Bạch.
Trừng Nhất Bạch người vẫn luôn trêu chọc Tiết Từ một cách tùy tiện, đột nhiên đối diện với đôi mắt xinh đẹp kia liền im bặt, trong chốc lát quên mất mình muốn nói gì. Lời nói bị kẹt lại giữa cổ họng, anh ta ngơ ngác nhìn Tiết Từ, giống như một đứa trẻ ngây thơ lần đầu tiên nhìn thấy người mình thích. Sau thoáng ngượng ngùng, anh ta vậy mà lại đỏ mặt.
Trừng Nhất Bạch không biết mặt mình có đỏ lên không, cũng chẳng biết Tiết Từ có nhìn thấy không.
"Được." đúng lúc Trừng Nhất Bạch đang tự trách bản thân vì hành động vừa rồi, giọng nói lạnh nhạt của cậu út Tiết vang lên.
Tiết Từ khẽ mím môi, vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường, ai cũng không thể đoán được cậu vừa đưa ra quyết định gì: "Cụ thể là mấy giờ?"
Trừng Nhất Bạch cảm thấy đầu óc mình như bị một luồng điện giật nhẹ, một cảm giác kỳ lạ tràn ngập.
Anh ta bỗng nghĩ đến... Nếu đây là một giấc mơ đẹp, thì mong là đừng bao giờ tỉnh giấc.
"8 giờ tối ngày mai, nên đến sớm khoảng 6 giờ, vì đường khá xa." Đường đua cách đây khá xa, giao thông cũng không thuận tiện lắm. Sợ Tiết Từ thấy phiền mà không đến, hoặc vì tâm tư nào khác, Trừng Nhất Bạch rất hào hứng nói, "Anh qua đón em nhé?"
"...Không cần."
Cuộc đua bắt đầu lúc 8 giờ tối, thời điểm mà đường xá thường đông đúc và nguy hiểm hơn, cũng không phải là một cuộc thi an toàn gì.
Trừng Nhất Bạch chắc hẳn là rất tự tin vào bản thân, mới dám đưa ra lời mời như vậy.
Ý nghĩ này chỉ thoáng qua trong đầu Tiết Từ, cậu nhìn anh ta đang tỏ ra vô cùng phấn khích, Trừng Nhất Bạch có vẻ hơi khác thường, nên cố ý nhắc nhở anh ta.
"Tôi sẽ mời Tạ Vấn Hàn đi cùng." Theo Tiết Từ nghĩ, người mà Trừng Nhất Bạch thực sự muốn mời mới là Tạ Vấn Hàn.
Cậu cũng muốn nhắc nhở bản thân mình, suy nghĩ thực sự của Trừng Nhất Bạch, cậu không nên hoàn toàn không biết gì mà giẫm lên vết xe đổ.
Quả nhiên, khi đề cập đến Tạ Vấn Hàn, sắc mặt của Trừng Nhất Bạch trở nên không được tự nhiên.
Trừng Nhất Bạch cho rằng đây là điều kiện thêm để Tiết Từ đồng ý, nên sắc mặt liền thay đổi, có vẻ hơi khó xử.
Anh ta đương nhiên không muốn có Tạ Vấn Hàn ở đó làm phiền, nhưng lại sợ nếu từ chối thì Tiết Từ sẽ không đồng ý đi cùng – có lẽ cậu đang thông qua cách này để giữ một khoảng cách an toàn.
Sau khi sắc mặt biến đổi đa dạng một hồi, giữa việc để Tiết Từ xem mình thi đấu, so với việc đối đầu với tên đáng ghét Tạ Vấn Hàn, thì điều thứ nhất vẫn chiếm thế hơn. Cánh môi Trừng Nhất Bạch mấp máy một hồi, cuối cùng miễn cưỡng đồng ý: "Được thôi."
Tiết Từ nhìn thấy vẻ hào hứng muốn biểu hiện ra của anh ta, nhưng rồi lại áp xuống, không muốn bóc trần điều đó.
Câu nói "Đừng kỳ vọng quá nhiều, cậu ấy có thể sẽ từ chối lời mời của tôi." Cũng tạm thời nhịn xuống.
Hôm nay Tiết Từ có lịch học, không dạy kèm cho Tạ Vấn Hàn. Nhưng vì cuộc đua diễn ra vào ngày mai, thời gian gấp rút, nên Tiết Từ đã nhắn trên WeChat, nói thật tất cả sự việc cho Tạ Vấn Hàn, hỏi cậu ta có muốn đi cùng không.
Tiết Từ cũng không chắc chắn về quyết định của mình. Tạ Vấn Hàn thường không mấy hứng thú với những thứ khác ngoài việc học về Chip.
Nhưng khi nhận được tin nhắn cậu ta trả lời lại rất nhanh, chỉ vỏn vẹn hai chữ.
"Được chứ."
Không có chút do dự nào cả.
Tiết Từ nhắm mắt lại, bắt đầu suy nghĩ về Tạ Vấn Hàn.
.
So với ngày hôm qua mưa râm ran, mây đen đầy trời, ngày hôm nay trời quang mây tạnh, trên bầu trời không một gợn mây, nhưng lại có ánh trăng to tròn vành vạnh, ánh trăng sáng rọi xuống mặt đường rõ mồn một.
Họ đang lái xe trên con đường lộ rộng lớn, dọc đường tuy có đèn, nhưng ánh sáng lại rất mờ nhạt, không bằng ánh trăng sáng tỏ. May mắn là con đường này khá bằng phẳng, lái xe cũng an toàn hơn.
Trừng Nhất Bạch là người lái xe.
Anh ta nghĩ đến việc hai người kia đang ngồi cạnh nhau ở ghế sau, không nhịn được lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy hơi khó chịu.
Tạ Vấn Hàn ngồi thẳng lưng, không tựa vào ghế, trông cứ như đang ngồi trong phòng họp vậy. Còn Tiết Từ thì tựa đầu vào cửa sổ, nhìn ánh trăng sáng chiếu xuống đường, tạo nên những vệt sáng lung linh trên mặt đường.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu có cảm giác như đang lặp lại một đoạn ký ức nào đó. Hồi đó khi Tiết Từ ngồi trên xe của Trừng Nhất Bạch, cũng nhìn thấy một con đường tương tự như thế này.
Trong thoáng chốc, Tiết Từ cảm thấy như mình chưa từng chết đi sống lại đầy kỳ diệu, mà cậu vẫn đang ở Châu Thành, chứ không phải Bắc Kinh.
Ánh mắt vô tình liếc qua Tạ Vấn Hàn ngồi cạnh, cậu mới có thể phân biệt được quá khứ và hiện tại.
Tiết Từ thu lại tâm trí, bên trong xe không khí trở nên tĩnh lặng, không ai nói gì.
Con đường này vòng quanh núi, có nhiều đoạn đường rất dốc và nguy hiểm. Ban đầu con đường khá rộng, nhưng càng đi vào bên trong, đường càng hẹp lại, chỉ vừa đủ cho hai chiếc xe đua chạy song song... Thậm chí, một bên xe phải áp sát vào vách núi, còn bên kia thì gần như treo lơ lửng bên mép vực, vậy mới có thể miễn cưỡng đi qua.
Trên đường đua bình thường các xe khó có thể chạy sát nhau cũng như nhường đường cho nhau đến vậy, huống chi là trong một cuộc đua.
Họ không được phép xảy ra va chạm, đâm vào người khác, càng không được chiếm hết một làn đường, mà phải nhường chỗ cho người khác vượt qua.
Vì vậy kết quả cuộc đua thường được quyết định ở nửa đoạn đường đầu, thứ tự ở đoạn giữa thường đã cố định, và việc vượt lên ở đoạn cuối rất khó... dù cũng có kỳ tích, nhưng người có thể làm được thì không nhiều lắm.
Trừng Nhất Bạch đưa Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn đến gần đỉnh núi, tìm một góc thích hợp để xem được toàn cảnh cuộc đua.
Tuy nhiên, bằng mắt thường thì, khó mà quan sát rõ. Trừng Nhất Bạch lấy ra một chiếc kính viễn vọng chuyên dụng, giống như "Vũ khí" ném cho Tạ Vấn Hàn, nói một cách mỉa mai: "Cậu tự lắp đi, đừng nói là không biết cách dùng đấy?"
Sau đó lại cẩn thận điều chỉnh kính viễn vọng trong tay, kiểm tra kỹ lưỡng khoảng cách và độ nét đã ổn rồi, mới đưa cho Tiết Từ với ánh mắt trông đợi.
Tạ Vấn Hàn đúng là không biết cách dùng cái kính này.
Đây không phải là loại kính viễn vọng thông thường mà họ hay dùng, nó được trang bị những con chip cực kỳ tinh vi để có thể phóng to hình ảnh ở xa, nếu điều chỉnh tốt, còn có thể nhìn thấy mặt trăng treo cao trên đỉnh núi, cũng như có thể theo dõi kịp tốc độ của một chiếc xe đua đang phóng nhanh.
Tuy nhiên dụng cụ tinh vi như vậy, để quan sát rõ đường đua giữa núi rừng thế này, thì cần phải điều chỉnh thật tốt mới được.
Tạ Vấn Hàn chưa từng dùng loại thiết bị này bao giờ, dù cậu ta có thiên phú ở nhiều lĩnh vực, hay khả năng học hỏi tốt đến đâu, thì cũng không thể hiểu ngay cách sử dụng một dụng cụ phức tạp trong lần đầu sử dụng được.
Trước sự trêu chọc trẻ con như vậy, Tạ Vấn Hàn không hề đáp trả, chỉ tập trung vào việc nghiên cứu các bộ phận của kính viễn vọng, cố gắng tìm hiểu cách hoạt động của nó.
Trong khi đó Tiết Từ nhận lấy kính viễn vọng từ Trừng Nhất Bạch, cũng để ý thấy sự tương tác giữa hai người.
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Trừng Nhất Bạch, Tiết Từ bắt đầu nghi ngờ về mục đích của anh ta...
Có lẽ nói vậy, là cố ý làm khó Tạ Vấn Hàn để thu hút sự chú ý. Sau đó Tạ Vấn Hàn phải mềm giọng nhờ đến sự giúp đỡ của anh ta, Trừng Nhất Bạch sẽ tỏ ra hào phóng đồng ý?
Cứ như một cậu thiếu niên mới lớn, luôn thích trêu chọc người mình thích, để thu hút sự chú ý.
Tiết Từ hơi trầm tư, cảm thấy có gì đó không ổn trong tình huống này. Nếu Tạ Vấn Hàn là người mà cậu mang đến đây, cậu có trách nhiệm ngăn không cho Trừng Nhất Bạch lợi dụng để chiếm tiện nghi.
Sau đó Tiết Từ đưa chiếc kính viễn vọng mà mình đã điều chỉnh xong cho Tạ Vấn Hàn.
Trừng Nhất Bạch thấy vậy, vẻ mặt sầm lại. Đương nhiên là anh ta không dám tức giận với Tiết Từ, nhưng sự ủy khuất và oán trách lại hiện rõ trên mặt: "Nhóc Tiết Từ à, sao em lại..."
Phá kế hoạch của anh à?
Tiết Từ ngẩng đầu nhìn anh ta một cái.
Trừng Nhất Bạch bị ánh mắt đó làm cho bối rối, nhưng vẫn cố gắng phản kháng: "Đó là đồ anh đưa cho em mà, sao em lại đưa cho cậu ấy?"
Trừng Nhất Bạch cảm thấy mình nói rất có lý. Tiết Từ im lặng một lúc, rồi đặt kính viễn vọng lên bàn.
Trừng Nhất Bạch hơi mím môi.
Tiếp theo Tiết Từ lấy chiếc kính viễn vọng chưa được điều chỉnh từ tay Tạ Vấn Hàn, vừa điều chỉnh kính hướng về phía vách núi, vừa hướng dẫn Tạ Vấn Hàn cách sử dụng. Dưới ánh đèn mờ ảo những ngón tay thon dài trở nên trắng bệch, mái tóc đen mềm mại của Tiết Từ như chạm vào gò má của Tạ Vấn Hàn, hai người gần nhau, đến mức Trừng Nhất Bạch không khỏi mở to mắt, lòng ghen tuông lại bùng lên dữ dội.
Sau khi điều chỉnh xong kính viễn vọng, Tiết Từ mới đưa nó cho Tạ Vấn Hàn.
Tạ Vấn Hàn vẫn giữ vẻ bình tĩnh lạnh lùng như thường lệ, nhưng vành tai lại đỏ ửng dưới mái tóc đen. Khi ngón tay vô tình chạm vào ngón tay của Tiết Từ, cậu ta có thể cảm nhận được sự mềm mại ấy, vẻ lạnh lùng trong mắt dần tan biến.
"Cảm ơn." Tạ Vấn Hàn cúi đầu nhìn chiếc kính viễn vọng.
Tiết Từ liếc mắt sang nhìn sắc mặt Trừng Nhất Bạch.
Vì kế hoạch bị phá hỏng, đối phương rõ ràng tỏ ra không hài lòng, hơi nghiến răng, khiến Tiết Từ cảm thấy khá vui vẻ.
Việc Tiết Từ biết cách điều chỉnh loại kính viễn vọng chuyên dụng này cũng không có gì lạ, xuất thân từ nhà họ Tiết, lại được nuông chiều từ nhỏ, cậu có thể sử dụng bất kỳ loại thiết bị nào mà không ai nghi ngờ gì - dù thực tế là, kiếp trước, Trừng Nhất Bạch đã từng dạy cậu cách sử dụng nó.
Trong khi Trừng Nhất Bạch vẫn đang hối hận vì kế hoạch thất bại, những người khác trong doanh địa đã đến.
Họ đều là thành viên trong đội đua xe của Trừng Nhất Bạch - bao gồm cả fan hâm mộ và cả vài người tình nữa, mặc dù có vé xem đua, nhưng vì phải luyện tập lái xe nên họ không có nhiều thời gian để làm những việc khác... Giống như bọn Tiết Từ họ cũng thuê những chiếc kính viễn vọng công nghệ cao, chỉ khác nhau về kích thước, nhưng cách sử dụng thì gần như giống nhau. Tuy nhiên sau khi họ lắp đặt xong, mới phát hiện ra rằng mình không thể điều chỉnh được kính, chỉ thấy một màn sương mù mịt.
Sau khi thấy Tiết Từ và Trừng Nhất Bạch thao tác với thiết bị phức tạp này, họ mới nhận ra rằng việc điều chỉnh kính viễn vọng không hề dễ dàng.
Trừng Nhất Bạch là một tay đua, lại còn là tay đua đối thủ nữa chứ. So sánh xem, Tiết Từ trông dễ gần hơn hẳn. Có hai cô gái xinh đẹp tiến đến hỏi thăm, xem có thể giúp các cô ấy được không, rồi sau khi nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của Tiết Từ, liền hơi ngẩn ngơ.
Một trong hai cô gái thốt lên vì kinh ngạc, khi bị những người khác nhìn, mới ngượng ngùng mà im lặng.
Cô bạn con lai người Ukraine bên cạnh có vẻ bình tĩnh hơn, cô ấy nhìn sang chỗ khác, tránh đối diện với đôi mắt mà cô cho là đẹp nhất mà mình từng thấy của người phương Đông, rồi nhỏ nhẹ nhờ: "Có thể giúp chúng mình nhìn qua cái kính viễn vọng đó được không?"
Cô ấy dùng tiếng Trung hơi lơ lớ giải thích thêm: "Chúng mình không biết dùng."
Tiết Từ không từ chối.
Sau khi cậu đứng dậy đi qua, Tạ Vấn Hàn cũng đi theo. Thấy Tiết Từ đang điều chỉnh thiết bị, mà không giải thích kỹ càng cho mọi người cách hoạt động, trong lòng lại thoáng qua một chút vui sướng vì được đối xử đặc biệt.
So với việc chỉ nhìn thấy một phần khuôn mặt qua khẩu trang khi đang điều khiển thiết bị của Tiết Từ, vẻ đẹp của Tạ Vấn Hàn lúc này thu hút được nhiều sự chú ý hơn.
Mặc dù bọn họ không cùng đoàn đội (fandom khác nhau), nhưng các fan vẫn rất vui vẻ trò chuyện với Tạ Vấn Hàn.
Có người hỏi Tạ Vấn Hàn: "Cậu cũng thích đua xe à?"
Tạ Vấn Hàn đang đứng chờ Tiết Từ, vì còn ở khu vực của đội đua khác, nên cũng lịch sự trả lời.
"Không." Tạ Vấn Hàn nói, "Tôi không thích."
Nếu không phải vì Trừng Nhất Bạch ở đây, mà Tạ Vấn Hàn vốn dĩ đã ghét những thứ không thể kiểm soát được, những thứ vượt ngoài dự tính. Trong mắt cậu ta đua xe chẳng khác nào một cuộc tranh giành tàn khốc, một điều mà Tạ Vấn Hàn không thể hiểu nổi.
Nhận được câu trả lời bất ngờ, một vài fan của đội đua nhìn nhau ngạc nhiên.
Thái độ của đối phương như vậy, khiến cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, nhưng những fan hâm mộ cuồng nhiệt này cũng không tức giận, liếc mắt về phía Trừng Nhất Bạch, hòa đồng hỏi:
"Vậy cậu đến đây để cổ vũ cho anh ấy à?"
"Anh ấy" ở đây rõ ràng là chỉ Trừng Nhất Bạch người lúc này đang có vẻ hơi hối hận.
Tạ Vấn Hàn lại một lần nữa nhanh chóng phủ nhận, câu trả lời này khiến những cô gái đang ngắm nhìn vẻ đẹp của cậu ta có chút lúng túng, không biết nói gì tiếp.
Ánh mắt của Tạ Vấn Hàn lúc này hơi tối lại.
Nếu có thể, cậu ta đương nhiên hy vọng Trừng Nhất Bạch sẽ thất bại thảm hại.
Nếu không, Tạ Vấn Hàn cảm thấy mình sẽ phải đối mặt với một áp lực rất lớn.
Đêm càng về khuya, ánh trăng nơi xa càng trở nên sáng rõ, ngay cả Trừng Nhất Bạch người thường không quan tâm đến những thứ nhỏ nhặt, cũng không thể không rời đi để chuẩn bị cho cuộc đua.
Ngay cả khi rời đi, Trừng Nhất Bạch vẫn không quên liếc Tạ Vấn Hàn một cái, ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo - tất nhiên, Tạ Vấn Hàn hoàn toàn phớt lờ.
Trên đường đua, những chiếc flycam lơ lửng trên bầu trời bị che khuất bởi các dãy núi không thể quan sát được bằng kính viễn vọng, trên màn hình lớn hiện lên hình ảnh đường đua chuẩn bị thi đấu, trực tiếp lại toàn bộ đường đua đối diện doanh địa.
Chiếc xe đua "Màu đỏ tươi" của Trừng Nhất Bạch rất dễ nhận biết, với màu sơn đỏ rực như ngọn lửa đang cháy, đường nét thân xe thiết kế vô cùng mượt mà, gọn gàng, nhiều người bắt đầu nghi ngờ rằng, chiếc xe này nổi tiếng không phải vì những tính năng ưu việt, mà chính là vì vẻ ngoài cực kỳ bắt mắt, độc đáo của nó.
Màu đỏ tươi ở vị trí thứ ba trên đường đua.
Mà những chiếc xe đua đứng cạnh nó, chính là đội đua nổi tiếng nhất Bắc Kinh, hầu hết đã được độ lại hoặc thiết kế riêng. Còn một chiếc xe đua như "Màu đỏ tươi" với thiết kế có chỗ ngồi sau lại khá hiếm thấy, phần lớn các xe đua khác chỉ dành cho một người ngồi, tập trung vào việc tối ưu hóa hiệu năng và không gian bên trong.
Tất nhiên là những chiếc xe đua khác đều có ngoại hình rất bắt mắt, đến cả Tạ Vấn Hàn người không mấy hứng thú với những trò chơi mạo hiểm này đang đứng xem, cũng phải thừa nhận rằng chúng mang lại một trải nghiệm thị giác tuyệt vời. Chỉ có một chiếc xe có ngoại hình khá độc đáo, so với những đường nét thiết kế mượt mà của các xe khác, thì chiếc xe này trông có vẻ hơi "thô kệch", thân xe lại có một màu xanh lam khá lạ mắt.
Khi màn hình chuyển sang chiếc xe màu xanh nhạt Tiết Từ cùng Tạ Vấn Hàn đều nhìn sang, im lặng một lúc. Sau đó bên cạnh liền có fan hào hứng hô.
"Gaia mạnh nhất."
"Gaia", có lẽ là tên của chiếc xe đó.
"Là xe của đội trưởng Hi Thần của chúng ta."