Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 45

Nghe đám fan cuồng nhiệt bàn tán về chiếc xe đó, ngay cả Tạ Vấn Hàn người không mấy hứng thú với đua xe, cũng nghe được thông tin rằng chủ nhân của chiếc xe là tay đua trẻ tuổi tài năng nhất Bắc Kinh.

 

Anh ta cũng là đội trưởng đội đua lần này, tên là Hi Quang, được mọi người gọi là Hi Thần.

 

Tạ Vấn Hàn không mấy quan tâm đến danh hiệu đó, nhưng nếu anh ta đã tự tin như vậy, thì cũng mong rằng Hi Quang sẽ có thực lực tương xứng – ít nhất cũng có thể đánh bại Trừng Nhất Bạch.

 

Giữa tiếng hò reo của mọi người, trọng tài mặc đồ đen theo dõi đồng hồ đếm ngược. Khi tiếng súng lệnh vang lên, từng chiếc xe đua bắt đầu lao đi.

 

Vị trí dẫn đầu luôn chú ý ánh nhìn nhất, chiếc "Màu đỏ tươi" rực rỡ thu hút mọi ánh nhìn, chiếc xe xếp thứ hai đuổi theo sát sao, nhưng không cách nào vượt qua được.

 

Tuy được các fan đặt nhiều kỳ vọng nhưng "Gaia" lại có màn trình diễn khá bình thường, chỉ lọt vào giữa đoàn đua.

 

Nếu không được giới thiệu là xe của đội trưởng, thì gần như chẳng có gì đặc biệt thu hút sự chú ý cả.

 

Đối với tình hình này, các fan lại tỏ ra rất bình tĩnh, tràn đầy tự tin nói: "Đây là phong cách của Hi Thần mà."

 

"Đến đoạn đường sau mới là lúc chính thức bắt đầu."

 

"Màu đỏ tươi" dẫn đầu tiến vào đoạn đường đèo đầu tiên, hình ảnh trên màn hình trở nên mờ nhạt hơn. Tiết Từ điều chỉnh kính viễn vọng, tiện thể nhắc nhở cả Tạ Vấn Hàn.

 

Con chip thông minh trong thiết bị hoạt động rất tốt, có thể quan sát sát sao hơn cuộc đua.

 

Cảm giác như đang đứng tại đó, ngay bên cạnh những chiếc xe đua đang lao đi, thậm chí có thể cảm nhận được luồng gió mạnh thổi vào mặt – tất nhiên đóchỉ là cảm giác do thiết bị mô phỏng mang lại.

 

Điều chỉnh kính viễn vọng một chút, có thể tập trung theo dõi một chiếc xe đua cụ thể, quan sát từng động tác của nó. Tuy nhiên Tiết Từ không làm vậy, chọn cách quan sát toàn bộ đường đua.

 

Dù vậy vẫn có thể thấy rõ, "Gaia" ở giữa đội đua đã vượt qua một khúc cua với tốc độ cực nhanh, một tốc độ không phù hợp với ngoại hình cồng kềnh của "Gaia", thậm chí như một con quái vật hung dữ xông thẳng vào đoàn xe đối phương, ngang ngược tạo ra một con đường cho riêng mình.

 

Tiết Từ dường như đã phần nào hiểu được, chiến thuật mà vị đội trưởng này đang sử dụng.

 

Trong khi Tiết Từ đang say sưa theo dõi cuộc đua, thì Tạ Vấn Hàn người cũng đang cầm kính viễn vọng lại đặt nó xuống.

 

Trong khi những người khác đang tập trung vào cuộc đua, ánh mắt của cậu ta lại chỉ hướng về phía Tiết Từ.

 

Gió núi thổi qua gương mặt của cậu thiếu gia, mái tóc đen óng mượt bay phất phơ. Từng vệt ánh trăng lấp lánh rọi xuống, đáp lại trên khuôn mặt cậu, sắc sảo, bí ẩn, làm cho cậu trông như một vị thần bước ra từ ánh trăng.

 

Tạ Vấn Hàn thấy hơi choáng ngợp.

 

Ánh mắt cậu ta cứ dán chặt vào Tiết Từ, thấy Tiết Từ nhíu mày, ánh mắt của cậu ta cũng theo đó mà tối sầm lại.

 

Có vẻ như Tiết Từ đang rất tập trung.

 

Cậu thích loại hình thi đấu này.

 

Sau một thoáng Tạ Vấn Hàn suy nghĩ, lại lặng lẽ đưa kính viễn vọng lên mắt.

 

Có lẽ cậu ta nên tìm hiểu thêm về đua xe.

 

Trên đường đua tình hình đã thay đổi rất nhiều.

 

Bỏ qua vẻ ngoài không mấy nổi bật "Gaia" đã tiến gần đến vị trí dẫn đầu trong vài vòng đua gần đây, với phong cách đua xe khác biệt so với các thành viên khác trong đội, phong cách đua của Hi Quang khá mạnh bạo, anh ta cố tình tiếp cận Trừng Nhất Bạch, đầu xe đột ngột va chạm với xe bên cạnh, tiếng va chạm lớn đến mức có thể nghe thấy rõ ràng. Nhìn cách mà "Màu đỏ tươi" của Trừng Nhất Bạch bị đẩy lệch phải giảm tốc độ, có thể thấy cú va chạm đó rất mạnh.

 

Ưu thế ban đầu nhanh chóng bị thu hẹp, "Gaia" đã chiếm vị trí đầu tiên, đồng thời các tay đua khác cũng nhanh chóng bám sát, tạo thành một vòng vây, khóa chặt "Màu đỏ tươi" bên trong.

 

Dù có kỹ thuật điều khiển cao siêu, những pha kỹ thuật hoa mỹ, việc đột phá khỏi vòng vây dày đặc như vậy cũng là điều vô cùng khó khăn.

 

Dĩ nhiên việc này không thể coi là đê tiện được, người chủ động khiêu khích toàn bộ đoàn xe không ai khác chính là Trừng Nhất Bạch, mà sự cuồng vọng luôn đi kèm với những rủi ro tương ứng.

 

Đoàn xe của họ tiếp tục tiến vào đoạn đường đèo, một trong những đoạn đường hẹp và nguy hiểm nhất, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể dẫn đến chết người. Ngay cả những tay đua lão luyện, cũng phải hết sức tập trung ở đoạn đường này. Tốc độ của các chiếc xe buộc phải giảm xuống rất nhiều, tránh những tình huống bất ngờ xảy ra do tốc độ quá cao...

 

Tuy nhiên Trừng Nhất Bạch vẫn bị kìm kẹp chặt trong vòng vây này.

 

Tiết Từ khẽ mỉm cười.

 

Cảnh tượng trước mắt này quá đỗi quen thuộc, gần như là một điềm báo nào đó, những ký ức về quá khứ và hiện thực cứ đan xen nhau, khiến Tiết Từ khó lòng phân biệt.

 

Trong cuộc đua kiếp trước, Trừng Nhất Bạch cũng từng rơi vào tình huống tương tự.

 

Nhưng cuối cùng anh ta vẫn thắng.

 

Con đường hẹp chỉ đủ cho hai chiếc xe chạy song song, nhưng chủ nhân của "Gaia" vẫn ngang ngược như vậy, cố chiếm trọn phần đường giữa, không hề có ý định nhường đường cho bất kỳ ai.

 

Việc muốn ép nó nhường đường bằng cách va chạm gần như là điều không thể, so với những chiếc xe khác nó trông nặng nề hơn nhiều nhưng vào lúc này lại lộ ra ưu thế của mình, không chiếc xe nào có thể dùng bạo lực để đè ép được nó.

 

Tiết Từ nhận ra điều đó rất rõ.

 

Tiết Từ nghĩ, mình cần phải giữ bình tĩnh - đây là một cuộc đua mà cậu chưa từng thấy bao giờ, Trừng Nhất Bạch và các đối thủ của anh ta hoàn toàn khác so với những tay đua ở Châu thành, tất nhiên kết quả cũng sẽ khác biệt.

 

Nhưng suy nghĩ ấy chẳng kéo dài được bao lâu, khi đến gần khúc cua tiếp theo trên con đường đèo, chiếc "Màu đỏ tươi" của Trừng Nhất Bạch bất ngờ tăng tốc một cách điên cuồng.

 

Tiết Từ nghe thấy tiếng thét kinh hãi của những cô gái trẻ bên cạnh. Thực ra, trong khoảng khắc đó cậu cũng cảm thấy hồi hộp, hầu kết hơi lên xuống. Hơi thở của cậu như nghẹn lại, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm vào Trừng Nhất Bạch đang liều mạng thực hiện một pha nguy hiểm.

 

"Anh ta sẽ ngã mất!" Có người bên cạnh nói.

 

"Chắc xảy ra chuyện mất..."

 

"Trời ơi! Ôi Chúa ơi!"

 

Chiếc xe màu đỏ tươi như một ngọn lửa lao qua khúc cua, thân xe nghiêng hẳn ra ngoài, gần như treo lơ lửng trên vách núi, chỉ nhờ vào lực bám đường của bánh trước, vậy mà có thể vượt qua khúc cua hẹp này với một thao tác.

 

Gió núi như ngưng lại, không khí xung quanh căng thẳng đến mức chỉ cần một sai sót nhỏ, thậm chí là một con chim ngoài ý muốn va vào cửa sổ xe, cũng đủ sức để hất tung chiếc xe của Trừng Nhất Bạch, rơi xuống vực sâu chia năm xẻ bảy.

 

Nhưng điều đó đã không xảy ra, sau khi vượt qua khúc cua với tốc độ chóng mặt, chiếc xe của Trừng Nhất Bạch nhanh chóng lấy lại thăng bằng bỏ lại "Gaia", chạy thêm mấy khúc cua nữa, vị trí dẫn đầu về lại vị trí vốn có của nó – rồi dùng hết toàn lực rồ ga, ném "Gaia" lại đằng sau.

 

Một loạt động tác điêu luyện chỉ trong vòng chưa đầy mười lăm giây.

 

"Gaia" vẫn giữ nguyên tốc độ một lúc lâu, sau đó mới bắt đầu tăng tốc đuổi theo, trông như vừa bị một kẻ điên k*ch th*ch, chưa kịp phản ứng lại.

 

Pha hành động đẹp mắt nhưng cũng vô cùng nguy hiểm đó, khiến khán giả vô cùng phấn khích trong nháy mắt, mang đến cho họ trải nghiệm k*ch th*ch chưa từng có. Fans reo hò cổ vũ Trừng Nhất Bạch một cách điên cuồng, thậm chí có người còn mở rượu sâm banh để ăn mừng.

 

Thậm chí có người đàn ông vui phát khóc, ôm lấy người bên cạnh, hét lớn tên người chiến thắng.

 

Nhìn cách họ ăn mừng, có thể thấy một bộ phận không nhỏ người sẽ "Vượt rào" sau cuộc đua này, trở thành fan của Trừng Nhất Bạch.

 

Tiết Từ nhắm mắt lại, có thể cảm nhận rõ trong lồng ngực, nhịp tim mình đập mạnh hơn.

 

Cậu đã đoán trước được kết quả này.

 

Chiếc xe "Màu đỏ tươi" băng qua vạch đích trước tiên, vượt qua trọng tài đang bấm tính từng giây, còn có cả các fans ở xa đang chờ đợi, phát ra âm thanh gào rống.

 

Đuổi theo ngay sau đó là "Gaia" của Hi Quang.

 

Nếu nhìn bằng mắt thường, có thể thấy rõ Hi Quang chậm hơn Trừng Nhất Bạch ít nhất hai giây. Cửa xe mở ra, Hi Quang xuất hiện là một chàng trai trẻ tuổi, có vẻ vừa mới trưởng thành, cặp mày nhíu chặt lại, thở hổn hển.

 

Sau khi bình tĩnh lại, có thể thấy trên trán cậu ấy lấm tấm mồ hôi, rõ ràng cả về mặt tinh thần lẫn thể lực, cuộc đua vừa rồi đã tiêu hao rất nhiều sức lực của cậu ấy.

 

Cửa xe của Trừng Nhất Bạch cũng mở ra.

 

Mồ hôi trên người anh ta còn nhiều hơn Hi Quang, chiếc áo sơ mi mỏng dính ướt sũng. Tuy nhiên so với người đang thở hổn hển bên kia thì rõ ràng tốt hơn rất nhiều.

 

Anh ta tháo dây an toàn, bước ra khỏi xe với vẻ đầy tự tin, mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể không hề làm anh ta có vẻ chật vật, ngược lại còn làm nổi lên vẻ đẹp hoang dã, mái tóc màu bạc mềm mại bám vào cổ, dưới ánh trăng càng thêm phần sáng bóng.

 

Trừng Nhất Bạch vốn đã có gương mặt tuấn tú, dù ở bất cứ gu thẩm mỹ của ai cũng đều công nhận anh ta rất đẹp trai. Giờ đây Trừng Nhất Bạch với nụ cười rạng rỡ trên môi, để lộ hàm răng trắng sáng, anh ta giơ tay lên, hướng về phía một ai đó tuyên bố rõ ràng...

 

"Anh thắng rồi."

 

Dù có không nghe rõ, mọi người cũng có thể đọc được ba chữ đó từ khẩu hình miệng anh ta.

 

Tại vạch đích các fan hâm mộ đang chờ đợi không rõ lý do, họ không nghe thấy tiếng nói của Trừng Nhất Bạch, nhưng trước hành động quá ngầu của người chiến thắng, không kìm được mà reo hò ầm ĩ, như thể đang chào đón một vị vua mới đăng quang.

 

Chỉ có ở khu vực đối diện, cách mấy ngàn mét, người đang quan sát qua kính viễn vọng từ xa mới nhận ra rằng, cái vẫy tay kia là dành cho họ.

 

Có người đã thốt lên vì ngạc nhiên, dù họ hiểu rõ rằng, Trừng Nhất Bạch không phải đang chào họ, mà là hai người ở cạnh mới đúng.

 

Cũng giống như thật lâu về trước, khi Trừng Nhất Bạch vượt qua vạch đích, xung quanh nổ ra một tràng pháo tay nhiệt liệt, như một giọt nước rơi vào chảo dầu sôi.

 

Mà Tiết Từ nhìn Trừng Nhất Bạch với ánh mắt ngưỡng mộ, nở nụ cười phóng khoáng, tự tin ngạo nghễ khi nói với cậu: "Anh thắng rồi."

 

Giữa tiếng hò reo ồn ào xung quanh mình, Tiết Từ run rẩy, thì thầm những lời yêu thương với người cậu ngưỡng mộ. Khoảnh khắc trái tim rung động mạnh đến mức, có thể nghe thấy rõ từng tiếng reo hò xung quanh.

 

Dù đã sống lại một đời, Tiết Từ vẫn cảm thấy sợ hãi trước những tình huống tương tự. Cậu sợ mình sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy định mệnh. Nhưng khi nhìn thấy Trừng Nhất Bạch vẫy tay với mình sau chiến thắng, lại âm thầm cảm thấy may mắn kỳ lạ...

 

Trái tim cậu vẫn đập loạn nhịp, rung động không ngừng.

 

Cậu vẫn ngưỡng mộ, khát khao những chiến thắng của anh ta, vẫn ghen tị với cuộc sống tự do phóng khoáng của cậu chủ nhà họ Trừng. Nhưng sẽ không còn vì vậy mà nảy sinh tình cảm nữa, sẽ không còn nhớ mãi không quên Trừng Nhất Bạch như trước nữa.

 

Tiết Từ không còn nhìn qua kính viễn vọng nữa. Cậu bình tĩnh đáp lại: "Chúc mừng."

 

Đó là lời chúc mừng dành cho chiến thắng của Trừng Nhất Bạch.

 

Cũng là lời chúc mừng cho chính bản thân.

 

Tiếng kính viễn vọng rơi xuống đất vang lên bên tai. Tiết Từ gỡ kính xuống, nhìn về phía Tạ Vấn Hàn.

 

Ngón tay Tạ Vấn Hàn có vẻ hơi cứng đờ, mặt tái nhợt, dưới ánh trăng, trông rất đáng sợ.

 

Tiết Từ nhìn vào tay của cậu ta, chắc chắn Tạ Vấn Hàn không bị thương, rồi mới cúi xuống nhặt kính viễn vọng lên... Loại dụng cụ này khá đắt tiền, cũng không nên để nó bị vỡ hỏng. Sau khi Tiết Từ điều chỉnh lại kính, đưa cho Tạ Vấn Hàn, "Sao vậy?"

 

Tạ Vấn Hàn bình tĩnh nhìn cậu, đôi mắt đen láy như vực sâu. Dường như không có chút ánh sáng nào có thể rọi vào, dù có khuôn mặt điển trai, nhưng ánh mắt đó lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi.

 

Tiết Từ không hề cảm thấy sợ... Thay vào đó lại cảm thấy chính Tạ Vấn Hàn lúc này mới là người đang sợ hãi.

 

Dù ngón tay của cậu ta không hề run rẩy, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thường lệ, nhưng Tiết Từ vẫn cảm nhận được sự thay đổi nhỏ trong cảm xúc của cậu ta.

 

Tiết Từ lại hỏi thêm một câu nữa, cậu nhíu mày lại gần một bước, không quan tâm đến việc Tạ Vấn Hàn có khỏe không. Tạ Vấn Hàn cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt có phần đáng thương, hầu kết lên xuống nói: "Trừng Nhất Bạch vừa rồi, thi đấu rất xuất sắc."

 

Mặc dù ghét đối phương, nhưng Tạ Vấn Hàn vẫn có thể thẳng thắn khen ngợi, bởi vì đối với cậu ta những điều đó không quan trọng, cậu ta cũng không ngại thừa nhận điều đó.

 

Nhưng...

 

Tạ Vấn Hàn nhắm mắt lại, giọng nói khẽ khàng: "Tiết Từ, cậu sẽ... Thích anh ta sao?"

 

Câu hỏi này có phần bất ngờ.

 

Tiết Từ dừng lại một chút, nhìn vào vẻ mặt của Tạ Vấn Hàn, sự rối rắm ẩn giấu dưới vẻ lạnh lùng vẫn bị Tiết Từ phát hiện ra.

 

Sau một thoáng suy nghĩ. Tiết Từ dịu dàng an ủi: "Tôi sẽ không thích anh ta đâu."

 

Dù có là lời nói dối, Tạ Vấn Hàn cũng sẵn lòng tin, hơn nữa còn không thể kìm nén được niềm vui trong lòng.

 

Vẻ mặt của cậu ta vẫn không thay đổi, nhưng khi mở mắt ra, đôi mắt đen sâu thẳm ấy, đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều. Khi chạm vào ánh mắt của Tiết Từ, cậu ta do dự không biết có nên để lộ cảm xúc của mình ra quá rõ ràng hay không, cuối cùng Tiết Từ vẫn do dự lên tiếng: "Tạ Vấn Hàn, nếu cậu thích anh ấy, thì cũng đừng quá bận tâm đến cảm xúc của tôi... Hay cảm xúc của những người khác."

 

Vừa nói xong, Tạ Vấn Hàn đã ngơ ngác chớp mắt.

 

Cậu ta không hiểu ý của Tiết Từ.

 

Phải mất một lúc để suy nghĩ, sắc mặt Tạ Vấn Hàn mới đột ngột thay đổi. Đồng tử của cậu ta co lại, như thể vừa nhận được một cú sốc lớn, vẻ mặt kì lạ nói: "...... Tôi không có."

 

Ít nhất, không phải, là Trừng Nhất Bạch.

 

Xuất thân từ một gia đình có giáo dưỡng tốt, Tiết Từ vẫn luôn tôn trọng người khác không hỏi sâu hơn. Tiết Từ dùng ánh mắt an ủi gật đầu với Tạ Vấn Hàn, không hề hỏi những vấn đề có thể khiến cậu ta xấu hổ.

 

Tạ Vấn Hàn ngờ nghệch im lặng một lúc, rồi không nhịn được mà lặp lại: "Tôi thật sự không có."

 

Tiết Từ nghiêng đầu, như hiểu được ý của cậu ta, mỉm cười nói: "Được rồi."

 

Tạ Vấn Hàn: "......"

 

Cậu ta đã rất khó để giữ vẻ mặt lạnh lùng tự nhiên như cũ.

 

Lúc này một nhóm fan hâm mộ từ khu vực khác nhận được điện thoại đi tới, cô gái lai Ukraine dẫn đầu nhóm nói với Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn: "Họ chuẩn bị trao giải."

 

Mặc dù đây là một cuộc đua tư nhân, nhưng những nghi thức tôn vinh người chiến thắng là điều không thể thiếu. Cô gái kia hỏi: "Chờ chúng tôi tới là vừa bắt đầu... các cậu có muốn cùng chúng tôi đến buổi trao giải không?"

 

Dù hiện tại Tạ Vấn Hàn không hề hứng thú với buổi trao giải này, đặc biệt là khi nghĩ đến việc phải đối mặt với Trừng Nhất Bạch, nhưng vì Tiết Từ đã đồng ý... Dù sao thì họ cũng không thể đi bộ xuống núi, đành phải im lặng theo lên xe.

 

Quãng đường từ khu vực thi đấu đến nơi trao giải không quá dài, trong khi những người khác đang tán thưởng kỹ thuật lái xe điêu luyện của Trừng Nhất Bạch, cả nhóm đã đến nơi.

 

Cửa xe chưa kịp mở, Trừng Nhất Bạch đã nở một nụ cười rạng rỡ nhìn sang, ánh mắt dán chặt vào Tiết Từ. Giọng nói của anh ta vẫn lộ rõ vẻ bồn chồn, Trừng Nhất Bạch khàn khàn hỏi: "Tiết Từ, em chắc đã xem cuộc đua rồi chứ?"

 

Tiết Từ gật đầu.

 

Nhận được câu trả lời vừa ý nụ cười của Trừng Nhất Bạch càng thêm rạng rỡ, giống như một chú chó con đang vui sướng quấn quýt bên chủ nhân, sau đó nhìn Tiết Từ bằng đôi mắt sáng ngời, uyển chuyển ám chỉ, "Vậy em thấy màn trình diễn của anh... thế nào?"

 

Không biết có phải do Trừng Nhất Bạch ảo giác hay không, anh ta cảm thấy Tiết Từ dường như không còn tỏ ra phòng bị và đối kháng như trước nữa, mà thay vào đó là một thái độ khác, khiến anh ta bất an vô cùng.

 

Nhưng câu trả lời tiếp theo của Tiết Từ lại khiến Trừng Nhất Bạch càng thêm phấn khích.

 

Tiết Từ đơn giản trả lời: "Kỹ thuật lái xe rất điêu luyện."

 

Chưa bao giờ có lời khen nào khiến Trừng Nhất Bạch vui sướng đến thế, cảm giác này thậm chí còn vượt qua cả niềm vui chiến thắng trước đây, thậm chí còn sung sướng hơn cả lần đầu tiên cầm lái. Trừng Nhất Bạch khẽ ho một tiếng nhỏ, có lẽ vì lời khen ngợi đó đã khơi dậy trong anh ta rất nhiều sự tự tin, hoặc có thể vì hôm nay Tiết Từ quá dịu dàng và thân thiện. Cảm thấy vô cùng tự tin Trừng Nhất Bạch quay đầu đi, đầu ngón tay như muốn bùng cháy. Anh ta lớn mật đưa ra yêu cầu: "Trong giới đua có một quy định, là quán quân có quyền đưa ra một yêu cầu bất kỳ, bất cứ ai cũng phải chấp nhận, Tiết Từ, em nghĩ..."

 

Quy định này hoàn toàn có thật, nhưng phạm vi áp dụng chỉ giới hạn trong các cuộc đua và giữa các fan hâm mộ tham gia, yêu cầu đưa ra cũng sẽ không quá khó khăn, nên mới được giữ lại đến bây giờ.

 

Tiết Từ không tính là fan của anh ta.

 

Trừng Nhất Bạch đã âm thầm chuẩn bị cho tình huống này, đương nhiên anh ta cũng sẽ không đưa ra yêu cầu quá đáng, vừa lúc anh ta đang suy nghĩ cách để thuyết phục Tiết Từ, thì thấy ánh mắt của Tiết Từ dừng lại trên người mình, chỉ trong nháy mắt, đã nhẹ nhàng đáp: "Được thôi."

 

Chưa kịp vui mừng đến nỗi choáng váng, Trừng Nhất Bạch lại nghe Tiết Từ nói bằng giọng nhẹ nhàng: "Nhưng quy định là 'quán quân cuối cùng' mới được quyền đưa ra yêu cầu. Trừng Nhất Bạch, anh và tôi cũng đua một vòng đi."

 

Trừng Nhất Bạch ngẩn người.

 

Tiết Từ... cũng sẽ đua xe sao.

 

-------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói: Sẽ có, em trai à.

Bình Luận (0)
Comment