Trừng Nhất Bạch mơ hồ nhận ra rằng, cái gọi là "yêu cầu" mà Tiết Từ đưa ra chắc chắn không như ý mình, anh ta cảm thấy có một mối nguy hiểm tiềm ẩn, bản năng mách bảo nên né tránh những lựa chọn có thể gây bất lợi cho mình.
Đã thế đua xe không phải là trò chơi trẻ con, ngay cả Trừng Nhất Bạch một người say mê tốc độ đến mức coi chiếc xe như một phần cơ thể mình, cũng không thể phủ nhận những rủi ro đi kèm.
"Tiết Từ," Trừng Nhất Bạch ánh mắt đầy cân nhắc nhìn cậu, "Chuyện này rất nguy hiểm. Nếu em thích đua xe, tôi có thể dạy em một vài kỹ năng cơ bản trước..."
"Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng những kỹ năng cơ bản đối với tôi có chút thừa thãi." Tiết Từ bình tĩnh nhìn anh ta, "Hôm nay, ngay bây giờ. Chúng ta đánh cược đi? Kẻ thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu bất kỳ của người thắng miễn là không vi phạm đạo đức và không vượt quá giới hạn."
Ban đầu việc người thắng được yêu cầu một điều gì đó chỉ là một trò đùa nhưng giờ đây nó lại được đưa ra một cách chính thức hơn. Cả hai đều có địa vị nhất định, dù là cậu ấm được nhà họ Tiết cưng chiều hay là người thừa kế nhà họTrừng, đều khiến việc đặt cược này trở nên có sức nặng hơn.
Tạ Vấn Hàn nghe được những lời này, vẻ mặt bình tĩnh bỗng trở nên phức tạp. Cậu ta nhìn chằm chằm vào Tiết Từ một lúc... sau đó ngoài dự đoán lại duy trì im lặng.
Cậu ta chọn tôn trọng mọi quyết định của Tiết Từ.
Lẽ ra Trừng Nhất Bạch phải từ chối Tiết Từ mới đúng. Nhưng khi nhìn thấy hàng mi khẽ rũ xuống của cậu út Tiết, trong lòng anh ta dấy lên một cảm giác xáo trộn, lời từ chối nghẹn lại trong cổ họng, tạm thời không nói gì.
Đối với anh ta đây rõ ràng là một dấu hiệu nguy hiểm, Trừng Nhất Bạch rất ít khi làm việc gì mà không chắc chắn, nhưng lần này sức hấp dẫn từ lời đề nghị của Tiết Từ quá lớn, cứ như có ác quỷ thì thầm bên tai, dụ dỗ anh ta gật đầu đồng ý.
Không được đi quá giới hạn... Bất kể đó là yêu cầu gì.
Quan hệ cá nhân của họ, tất nhiên cũng nằm trong phạm vi những điều không được đụng tới.
Trừng Nhất Bạch không phải loại người bỉ ổi, nên anh ta sẽ không đưa ra những yêu cầu quá đáng hoặc hạ cấp, nhưng có thể lợi dụng cơ hội này để ở gần Tiết Từ nhiều hơn, tranh thủ thời giờ, ví dụ như đóng vai bạn trai trong ba tháng gì đó... Một yêu cầu như vậy hoàn toàn chấp nhận được.
Anh ta xao động.
"Được thôi." Trừng Nhất Bạch nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Giọng nói trầm ấm vang vọng trong không khí.
Sau khi đồng ý, Trừng Nhất Bạch thậm chí còn cảm thấy "Không đánh mà thắng", có chút xấu hổ vì đã "Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của".
Nghe thấy câu trả lời của anh ta, người vốn đang nén giận đứng một bên, vị đội trưởng trẻ tuổi mặt mũi khó chịu cũng quay sang nhìn.
Những người thích loại đua xe đầy tính cạnh tranh này thường có chút "nổi loạn tuổi niên thiếu" trong người, vị đội trưởng trẻ tuổi này cũng có mái tóc đỏ rực, càng làm nổi bật vẻ ngoài điển trai, cảm xúc không thèm che giấu lộ ra, lúc này cậu ấy tỏ ra rất khó chịu.
Mặc dù không mấy thiện cảm với Trừng Nhất Bạch, nhưng cũng phải thừa nhận rằng tay lái đến từ Châu Thành này có một phong cách rất riêng, chính vì thế khi Trừng Nhất Bạch bị thách đấu, cậu ấy không khỏi tò mò nhìn về phía Tiết Từ.
Người thách đấu với Trừng Nhất Bạch là một thiếu niên tóc đen như mực, da còn trắng nõn, chỉ cần nhìn từ tư thế đứng thẳng tắp của cậu, cũng nhìn ra là kiểu con nhà giàu được giáo dục tử tế, dáng vẻ của một học sinh ngoan.
Loại người như vậy có lẽ còn hứng thú với sách vở hơn là đua xe. Cho dù có biết lái xe, thì chắc chắn cũng sẽ rất vụng về.
Hi Quang chẳng hề để ý mà nghĩ. Xem cuộc đua này như một trò chơi để Trừng Nhất Bạch cua bạn trai nhỏ thôi - ờ, chính xác hơn là bạn trai nhỏ trong tương lai.
Nhưng cuộc đối thoại tiếp theo giữa họ, đã thu hút sự chú ý của Hi Quang, chuyển hướng sự tập trung.
Tiết Từ và Trừng Nhất Bạch đang bàn bạc về địa điểm tổ chức cuộc đua.
Trừng Nhất Bạch phản ứng rất gay gắt, nhíu chặt mày: "Ở đây?!"
Đối diện với đôi mắt đen láy tĩnh lặng của thiếu niên, giọng nói cũng dần trở nên trầm lắng hơn, Trừng Nhất Bạch kiên quyết nói: "Tiết Từ, đường đua này quá nguy hiểm, không phù hợp với em. Chúng ta có thể chọn một đường đua khác... Nhưng không phải ở đây."
"Tôi nhớ rất rõ từng đoạn đường, từng khúc cua của nó." Tiết Từ chưa từng đi khảo sát thực tế con đường này, nhưng cậu có khả năng ghi nhớ rất tốt. Qua những hình ảnh từ flycam, cùng các công cụ quan sát khác, Tiết Từ đã dựng lại toàn bộ đường đua trong đầu thành một bản đồ hoàn chỉnh.
Tiết Từ vẫn rất bình tĩnh đáp lại: "Nếu anh có thể chạy được, tại sao tôi lại không? Trừng Nhất Bạch, cuộc cá cược này không phải là quà tặng cho anh đâu."
Nhưng nó không giống.
Trừng Nhất Bạch nhíu mày, lưỡng lự nói, "Ngày hôm qua, tôi còn không biết cậu út nhà họ Tiết lại thích đua xe cơ."
"Vậy chỉ có thể nói là anh không hiểu tôi thôi." Thực ra kiếp trước có hứng thú, một mình cậu đã thử rất nhiều kỹ thuật đua xe. Nhưng Tiết Từ giữ bí mật về sở thích này, cho đến bây giờ cũng không ai biết.
"Dù sao thì..." Trừng Nhất Bạch vẫn còn phân vân.
Rồi Tiết Từ cắt ngang lời anh ta, như đang suy nghĩ gì đó, "Có lẽ cha Trừng cũng từng khuyên anh như vậy nhỉ?"
"..."
"Được rồi," Trừng Nhất Bạch nói, "Em đã thuyết phục anh."
Nhà họ Trừng vốn không thích người thừa kế làm những việc mạo hiểm như thế này, bụng ta suy ra bụng người, Trừng Nhất Bạch cũng không muốn ép buộc nữa. Nhưng ngay sau khi đồng ý, anh ta mới sực nhớ ra một điều, "... Xe đua của em thì sao?"
"Chưa chuẩn bị." Tiết Từ nói, "Tôi có thể mua ngay bây giờ."
"..."
Trừng Nhất Bạch lại bắt đầu lo lắng sốt ruột.
Tiết Từ chưa bao giờ đua xe chuyên nghiệp, lại còn muốn chạy một đường đua khó như thế này vào lần đầu tiên, điều đó khiến anh ta không khỏi lo lắng.
Tiết Từ nói muốn mua xe ngay tại chỗ liền mua thật, cậu đưa ra một cái giá rất khó từ chối cho đội đua, Hi Quang vốn đang rất hào hứng xem náo nhiệt lên tiếng: "Không cần đâu. Tôi có thể cho cậu mượn xe... Tất nhiên, là cả đội đua của tôi cũng sẽ hỗ trợ."
Việc coi chiếc xe như "vợ yêu" của mình không ít, sẵn sàng trả giá cao như vậy, Hi Quang vì muốn xem náo nhiệt cũng bỏ ra không ít. Tiết Từ cảm ơn và đồng ý trả phí thuê xe, sau đó chọn một chiếc xe tương đối dễ lái để làm quen.
Vì sự chênh lệch quá lớn về phần cứng, nếu cứ thi đấu như vậy sẽ không công bằng. Trừng Nhất Bạch cũng bỏ màu đỏ tươi qua một bên, đổi sang một chiếc xe đua khác.
Khi Trừng Nhất Bạch định mượn một chiếc xe nữa, Hi Quang liếc anh ta một cái: "Cậu phải thêm tiền."
Trừng Nhất Bạch: "..."
Anh ta mặt không cảm xúc nói: "Được."
Dù cùng chạy trên con đường quanh co nguy hiểm ấy, nhưng hạn chế về thời gian, Trừng Nhất Bạch đề nghị không cần chạy hết quãng đường. Anh ta bỏ qua đoạn đường nguy hiểm nhất, để lại đoạn đường cuối cùng, sau đó hơi lo lắng nhìn về phía Tiết Từ.
Lần này Tiết Từ không phản đối, sau khi xem qua bản đồ đường đua, liền gật đầu đồng ý.
Tạ Vấn Hàn nhìn vào đường đua, ánh mắt khẽ trầm xuống. Với gương mặt lạnh lùng ấy, người khác khó mà đoán được cậu ta đang nghĩ gì.
Trừng Nhất Bạch vẫn giữ nguyên phong cách thẩm mỹ của mình. Chiếc xe đua anh ta chọn có màu xanh ngọc, tương tự như chiếc xe màu đỏ tươi mà anh ta thường dùng.
Còn Tiết Từ lại chọn một chiếc xe màu xám bạc, thiết kế thể thao, có khả năng tăng tốc cực nhanh, đó là một chiếc xe được tối ưu hóa cho tốc độ. Tất nhiên, trên một đường đua quanh co nguy hiểm như thế này, những ưu điểm đó cũng đồng nghĩa với những rủi ro, một chiếc xe nhẹ và nhanh sẽ dễ bị lật hoặc trượt khỏi đường đua hơn, điều đó cũng có nghĩa là tăng nguy hiểm mà không mang lại nhiều lợi thế.
Vì vậy sau khi Tiết Từ chọn xe xong, Hi Quang hơi đắn đo, đi vòng quanh chiếc xe hai lần...
Thấy như nào cũng không thể chiếm ưu thế được.
"Chiếc xe này có ưu điểm gì tôi chưa khám phá ra sao?" Hi Quang vuốt cằm suy nghĩ.
Tiết Từ không ngại giải thích thắc mắc của cậu ấy: "Gần tôi nhất."
Hi Quang: "..."
Lúc này cậu ấy bắt đầu nghi ngờ, liệu cậu thiếu gia nhìn trông ngoan ngoãn này có thực sự có thể đua xe không.
Tiết Từ đã ngồi vào trong xe, điều chỉnh ghế ngồi một cách chuyên nghiệp, khiến Hi Quang tạm thời gạt bỏ nghi ngờ, ít nhất thì không phải lần đầu chạm vào xe đua. Cậu ấy nhìn cậu thiếu gia đang đeo đồ bảo hộ, gọi lại: "Này."
"Tháo khẩu trang ra đi." Hi Quang nói với vẻ mặt không biểu cảm, "Đeo cái đó vào, cẩn thận ngạt thở đấy."
Môi trường bên trong xe đua khác với bên ngoài rất nhiều, thể chất có thể không tốt, nhưng nếu thiếu oxy, sẽ ảnh hưởng đến phản ứng và tốc độ, thậm chí có thể gây ra tai nạn nghiêm trọng. Tiết Từ bị gọi thì dừng lại một chút, hòa nhã mà đáp lại.
"Tôi quên mất."
Cậu nhanh chóng tháo khẩu trang trên mặt xuống, "Cảm ơn."
Cửa xe đóng lại.
Nhưng đội trưởng đội đua trẻ tuổi vẫn đứng ngây người tại chỗ, cho đến khi tiếng gầm rú của xe đua kéo cậu ấy trở lại thực tại... Hi Quang lùi lại vài bước, mặt đỏ bừng thốt ra một câu chửi thề.
"Đệt." Cậu ấy mắng.
Vừa rồi cậu ấy đã nhìn thấy...
Hi Quang đột nhiên hiểu tại sao Trừng Nhất Bạch lại ngại ngùng như vậy, ngay cả bản thân cậu ấy, cũng khó mà giữ được bình tĩnh.
Cái cậu Tiết Từ này... sao lớn lên lại đẹp đến thế?
Trừ Tạ Vấn Hàn ra, không ai để ý đến cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa Hi Quang và Tiết Từ, mọi người đều tập trung vào cuộc đua.
Góc nhìn ở đây không được tốt lắm, nhưng nếu dùng kính thiên văn hoặc thiết bị quan sát từ xa thì vẫn có thể nhìn thấy toàn bộ đường đua.
Hai chiếc xe đua dừng lại ở vạch xuất phát, chờ hiệu lệnh bắt đầu.
Trừng Nhất Bạch cảm thấy hơi khác lạ, ngay cả lần đầu anh ta thi đấu, cũng không hồi hộp như vậy.
Cậu chủ nhà họ Trừng trên đường đua luôn độc đoán như thế, bản thân cũng chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình sẽ lo lắng cho người khác đến vậy...
Tiếng súng vang lên, những chiếc xe đua đã sẵn sàng nháy mắt lao vút đi, như những mũi tên được b*n r* khỏi cung.
Tiết Từ nhìn qua cửa sổ xe và màn hình hiển thị, thu hết mọi góc cua của đường đua vào tầm mắt, đồng thời vẽ sơ đồ địa hình trong đầu.
Cậu tỉ mỉ đo đạc từng khoảng cách, từng khúc cua một cách chính xác.
Trên chiếc xe đua xa lạ này, đa số kinh nghiệm của Tiết Từ, đều chỉ dừng lại ở kiếp trước. Nhưng chỉ cần một đoạn đường ngắn thôi, cảm giác đã được rèn luyện thuần thục ngày nào cũng quay trở lại, Tiết Từ nhanh chóng làm quen với chiếc xe, tính toán tốc độ và lực kéo.
Cậu tập trung cao độ, trong mắt chỉ còn con đường kéo dài phía trước, thậm chí còn quên cả sự tồn tại của Trừng Nhất Bạch. Khi sắp đến khúc cua đầu tiên, chiếc xe nhẹ nhàng tăng tốc và bám đường một cách hoàn hảo. Nhìn qua gương chiếu hậu Trừng Nhất Bạch thấy tim mình đập nhanh hơn một nhịp...
Quá nhanh.
Tốc độ của Tiết Từ nhanh đến mức mất kiểm soát, dựa vào kinh nghiệm của Trừng Nhất Bạch, anh ta đã dự đoán rằng chiếc xe đua có thể mất lái, lao ra khỏi đường đua, thậm chí có thể rơi xuống vực, trong khoảng khắc sắc mặt trở nên vô cùng căng thẳng.