Tôi Cứ Nghĩ Mình Là Kẻ Bị Ghét Bỏ

Chương 52

Nhưng vấn đề này cần phải có cách giải quyết.

 

Tiết Phù muốn nói với Tiết Từ ngay bây giờ - anh rất bình tĩnh, rất tin tưởng, chỉ sợ Từ sẽ không tin anh.

 

Anh thở dài, nhíu mày nói với Tiết Vị Huyền: "Cậu ra ngoài trước đi."

 

Đây là một câu ra lệnh.

 

Tiết Vị Huyền ngẩng đầu lên một chút, lộ ra một cái cổ, rất gầy, vô cùng nhợt nhạt. Đôi mắt lộ vẻ không phục, không cam lòng nghe theo.

 

"Người bảo tôi tới đây cũng không phải anh." Tiết Vị Huyền nói.

 

Cậu ta đang làm việc cho Tiết Từ, lấy tiền để làm việc.

 

Tiết Phù tạm thời chưa muốn động tay với Tiết Vị Huyền, nhưng thái độ ngang ngược của Tiết Vị Huyền đã khiến anh tức giận. Câu nói này đã khơi gợi sự bực tức trong Tiết Phù, cậu cả Tiết hơi dựa lưng vào ghế, đan các ngón tay thon dài lại, đây là động tác mà anh thường làm trong các cuộc đàm phán, thể hiện sự áp đảo và mạnh mẽ, đôi mắt đen láy như muốn xuyên thấu mọi thứ, "Cậu nghĩ mình đang nói chuyện với ai vậy?"

 

Sắc mặt Tiết Vị Huyền càng lúc càng trắng bệch.

 

Cậu ta lắp bắp, chỉ kêu lên được một tiếng nhỏ. Rốt cuộc cậu ta còn quá trẻ, kinh nghiệm xã hội còn quá ít, kiến thức về những chuyện phức tạp cũng quá hạn chế, không thể nào đối đầu lại với một người có địa vị cao như Tiết Phù. Lưng Tiết Vị Huyền ươn ướt mồ hôi lạnh, vẻ mặt càng lúc càng khó coi – cắt ngang tất cả những điều này là Tiết Từ. Cậu út Tiết hơi nhíu mày, giọng điệu lạnh lùng: "Được."

 

Ngay lập tức vẻ uy nghiêm của cậu cả Tiết biến mất, thu lại khí thế, nhìn còn có chút e dè và ngoan ngoãn.

 

Tiết Từ lúc này mới quay sang nói với Tiết Vị Huyền: "Cảm ơn cậu đã đến. Cậu về trước đi."

 

Cảm ơn cái gì chứ, tôi làm việc lấy tiền mà...

 

Tiết Vị Huyền muốn nhẹ trả lời cậu, nhưng thực ra bên trong cậu ta lại sợ hãi đến mức không nói nên lời, chỉ có thể gật đầu lia lịa. Khi đứng dậy, cậu ta liếc nhìn Tiết Từ một cái thật sâu, rồi rời khỏi nơi vốn dĩ không liên quan gì đến mình.

 

Phòng ăn trở nên yên tĩnh.

 

Người phục vụ biết ý đứng cách rất xa, rõ ràng không dám nghe trộm cuộc nói chuyện của họ. Tiết Phù đối mặt với Tiết Từ thì thái độ dịu đi, dưới ánh đèn ấm áp, anh vẫy tay gọi người phục vụ lại để gọi món, nói với Tiết Từ bằng giọng điệu nhẹ nhàng: "Ăn chút gì đi, đã muộn thế này rồi, Từ."

 

Anh nhớ rõ là dạ dày của Tiết Từ không tốt, nên luôn tuân thủ chế độ ăn ba bữa một ngày, để Tiết Từ nhịn ăn đến giờ, là lỗi của anh.

 

"Chờ đến khi về nhà," giọng Tiết Phù có chút cầu xin, thêm chút nhường nhịn, "Anh sẽ kể hết mọi chuyện cho em nghe."

 

Hành động của Tiết Phù không có gì đáng trách, Tiết Từ dừng lại một chút, rũ mắt rồi tiếp tục ăn.

 

Nhà ăn ở đây rất nổi tiếng, đúng là hợp khẩu vị của Tiết Từ. Tuy nhiên bữa ăn của hai người lại vô cùng yên tĩnh, hầu như không có bất kỳ cuộc trò chuyện nào. Tiết Phù đang cảm thấy áy náy, không dám làm phiền đến Từ, sợ sẽ khiến cậu mất ngon.

 

Đây không phải là hình ảnh bữa tối ấm cúng với Từ mà Tiết Phù đã tưởng tượng, cảm giác hối hận trong lòng anh càng lúc càng lớn, cố gắng tìm cách để giải thích cho hành động của mình.

 

Sau khi hai người dùng bữa tối xong. Tiết Phù vốn định đưa Tiết Từ về nhà họ Tiết, nhưng lại nghĩ bây giờ không phải lúc thích hợp. Vì vậy quyết định đến một căn hộ khác của mình, là nơi anh thường xuyên đến nghỉ ngơi vào những đêm làm việc muộn.

 

Tiết Từ không phản đối quyết định này.

 

Cửa căn hộ tự động mở ra, đèn sáng lên, điều hòa hoạt động, tiếng nước ấm chảy trong phòng tắm vang lên. Tiết Phù bảo em trai ngồi xuống sofa, rồi đi rót đồ uống cho cậu...

 

Thật tiếc là tủ rượu trong căn hộ này chỉ toàn rượu vang đỏ, loại đồ uống mà người trẻ tuổi thường không thích. Tiết Phù chọn nửa ngày trời, đứng trước tủ chỉ toàn rượu đắn đo một lúc, cuối cùng quyết định rót một ly nước ấm cho Tiết Từ.

 

Hơi nước ấm bốc lên mờ ảo. Tiết Từ nhìn ly nước, nhẹ nhàng cảm ơn.

 

Tiết Phù ngồi đối diện với cậu.

 

Trên đường về, anh đã nhờ trợ lý sắp xếp lại một số tài liệu. Lúc này thần sắc của Tiết Phù đã bình tĩnh hơn một chút, mở máy chiếu ra, chiếu những tài liệu điều tra lên tường.

 

Hầu hết tài liệu đều là những mô tả bằng văn bản chi tiết, nhưng cũng có không ít hình ảnh.

 

"Từ."

 

Tiết Phù nói, "Đây là lý do ban đầu anh... lại tiếp xúc với cậu ta."

 

Cuộc đời của Tiết Vị Huyền được ghi lại chi tiết trên giấy.

 

Tiết Phù đã điều tra kỹ lưỡng về cậu ta, chứng minh được rằng Tiết Vị Huyền thực sự là con cháu họ Tiết, không phải kẻ lừa đảo.

 

Cậu ta đã trải qua một cuộc đời đầy gian nan.

 

Đầu tiên là xuất thân của cậu ta.

 

Mẹ của Tiết Vị Huyền xuất thân bình thường, là một cô gái mồ côi, từ nhỏ đã được gửi đến nhà dì nuôi. Dì của bà đối xử với bà không tệ, nhưng dù sao thì cũng là sống nhờ người khác, không thực sự thoải mái, 18 tuổi, bà quyết tâm tham gia một cuộc thi tuyện tài năng nhỏ, thành công ra mắt, nhưng về mặt kinh tế vẫn không mấy dư dả.

 

Tuy nhiên bà sở hữu một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

 

Trong một ngành giải trí luôn tràn đầy những cô gái trẻ xinh đẹp và tài năng, không phải ai cũng có cơ hội như vậy. Sau đó mẹ của Tiết Vị Huyền đã thuận theo những quy tắc ngầm trong ngành giải trí, đổi lấy những nguồn lực nhất định, trở thành một ngôi sao nhỏ, sau đó lại bị đưa đến bên cạnh Tiết Chính Cảnh.

 

Lúc ấy Tiết Chính Cảnh vừa mới mất vợ, xung quanh không thiếu những người phụ nữ muốn đến với ông, nhưng chỉ có mẹ của Tiết Vị Huyền thành công. Tuy nhiên thay vì thăng tiến nhanh như những người khác thường nghĩ, lại dần dần mất đi danh tiếng, giống như những ngôi sao nhỏ từng tỏa sáng rồi nhanh chóng bị lãng quên, như thể chưa từng tồn tại.

 

Điều duy nhất nổi bật là, bà đã giấu giếm việc sinh một đứa con.

 

Đó là con của Tiết Chính Cảnh.

 

Khi bà ôm đứa bé trắng trẻo, đáng yêu vài tháng tuổi đến, cùng với lời khẳng định chắc chắn rằng có thể làm xét nghiệm quan hệ huyết thống, điều đó đã châm ngòi cho cơn giận dữ của Tiết Chính Cảnh.

 

Tiết Từ lúc đó mới chỉ hơn hai tuổi, bé nhỏ và mềm yếu, trông rất dễ bị tổn thương. Mà một người phụ nữ mang đến một đứa con riêng, lại còn mơ tưởng được chia sẻ tình cảm của Tiết Từ, mơ tưởng trở thành phu nhân nhà họ Tiết, thay thế vị trí nữ chủ nhân trong nhà họ Tiết.

 

Dù là khía cạnh nào, tất cả đều chạm vào điểm yếu của Tiết Chính Cảnh.

 

Bà cho rằng đứa trẻ sẽ rất quan trọng đối với Tiết Chính Cảnh – đối với những gia đình thế gia như họ, con cái đích thực rất quan trọng. Nhưng chỉ có những đứa trẻ được "công nhận", sinh ra từ người vợ hợp pháp mới thực sự được coi trọng. Đến một đứa con riêng? Thực ra một gã công tử ăn chơi trác táng có thể vô tình sinh ra đứa trẻ như vậy, đó đã là một việc rất xấu rồi, huống hồ gì là mang về nhà.

 

Đối với Tiết Chính Cảnh, đó còn là một vết nhơ. Việc đặt ông cùng với những kẻ ăn chơi trác táng không có năng lực lên cùng một bàn cân, liên tục nhắc nhở ông về quá khứ bồng bột và những lần lỡ bước vô cùng nhục nhã. Do đó Tiết Vị Huyền và mẹ của cậu ta không thể nhận được bất kỳ lợi ích nào từ nhà họ Tiết, chỉ có một khoản sinh hoạt phí tối thiểu, so với việc bố thí, đối với một người như Tiết Chính Cảnh vốn xuất thân cao quý và có thực lực, việc này giống như cố ý sỉ nhục vậy.

 

Mẹ của Tiết Vị Huyền thực ra vẫn tích lũy được một số tiền và tài sản, có một căn nhà nhỏ cùng một số đồ hiệu, trang sức quý giá từ những mối quan hệ trước đây, vì vậy dù có một đứa con, khó có thể quay lại giới nghệ sĩ, cuộc sống cũng không quá khó khăn. Thế nhưng cứ thế trôi qua vài năm, mẹ của Tiết Vị Huyền đột ngột mắc bệnh nặng, giống như cha mẹ ruột của bà, đó là bệnh tim và một căn bệnh di truyền khác, tiền bạc tiêu tốn rất nhanh, gần như cạn kiệt mọi tài sản. Khi Tiết Vị Huyền mới 7 tuổi, trong một lần căn bệnh trở nặng, mẹ cậu ta tưởng chừng như không qua khỏi, nhưng may mắn được người khác giúp đỡ, phẫu thuật thành công. Tuy nhiên những di chứng nặng nề đã dần dần cướp đi sức khỏe và năng lượng, hàng năm đều phải nhập viện điều trị, khiến Tiết Vị Huyền chưa thành niên đã phải đi làm thêm để kiếm tiền, học xong cấp hai liền nghỉ học, lăn lộn ở ngoài xã hội.

 

Tiết Vị Huyền còn nhỏ, những công việc có thể làm đương nhiên không phải là gì tử tế, nhờ thân hình cao lớn và sức khỏe phi thường, cậu ta đã trải qua những công việc cực nhọc như làm kuli ở xưởng than, đòi nợ thuê cho những kẻ cho vay nặng lãi. Dưới sự chỉ dạy của những "đại ca" mà cậu ta gặp, dần trở nên quen với cuộc sống giang hồ, rèn luyện nên một bản tính tàn nhẫn và hung dữ.

 

Nếu cậu ta là một người bình thường, số tiền kiếm được từ những công việc đó đã đủ để cậu ta sống rất khá. Nhưng cậu ta lại phải lo cho một người mắc bệnh nặng, cần phải dùng thuốc để duy trì sự sống cho mẹ.

 

Số tiền kiếm được không đủ.

 

Lần đầu tiên Tiết Phù can thiệp vào chuyện của Tiết Vị Huyền, là khi Tiết Vị Huyền nằm trong bệnh viện, suýt bị lừa bán nội tạng.

 

Cuối cùng thì cậu ta cũng mang trong mình dòng máu nhà họ Tiết, Tiết Phù không thể chịu đựng được việc như vậy, nội tạng của Tiết Vị Huyền sẽ được dùng ở trên người người khác, vậy nên đã giúp đỡ cậu ta, cũng cho cậu một khoản tiền.

 

Tiết Vị Huyền thực ra luôn biết mình có liên quan với nhà họ Tiết, nhưng cậu ta tỉnh táo hơn mẹ mình, không mơ mộng đến việc bước vào cửa nhà họ Tiết, cũng biết rõ mình không thể trêu vào người như Tiết Chính Cảnh. Chính vì lần giúp đỡ đó của Tiết Phù, mà cậu ta biết rằng mình vẫn còn đường sống ở chỗ Tiết Phù, thế nên mới vài lần đến để xin tiền – tuy mỗi lần đều hùng hổ, nhưng biết điểm dừng, có chừng mực, cứ vậy mà đến xin vài lần.

 

"Tiết Từ," Tiết Phù từ tốn lên tiếng, anh tắt máy chiếu, "Tiết Vị Huyền không phải người tốt gì, anh không muốn em thân thiết với cậu ta quá."

 

Tiết Vị Huyền từ nhỏ đã sống trong xã hội phức tạp, có thể vì tiền mà đánh người ta đến mức tàn phế, ép người ta đến mức nhảy lầu, nói cách khác trong xương tủy đã ngấm đầy sự tàn ác, giống như kền kền ngửi thấy mùi máu thịt là lao tới cắn xé. Cậu ta không phải là kẻ đáng thương, cần sự đồng cảm, Tiết Phù có thể tiếp xúc với cậu ta, nhưng tuyệt đối sẽ không để em mình có khả năng tiếp xúc với một kẻ không ổn định và nguy hiểm như vậy.

 

Tiết Từ có chút ngẩn ngơ.

 

Không lẽ kiếp trước Tiết Vị Huyền cũng giống như vậy?

 

Sau này cậu ta được Tiết Phù quan tâm, cha Tiết cũng đem them bên người để dạy dỗ... Tiết Vị Huyền mới có thể trưởng thành như vậy, quả thật có tiềm năng và tâm tính tốt.

 

Trong lúc ngẩn ngơ, Tiết Từ không nghe rõ những gì Tiết Phù nói. Khi cậu tỉnh táo lại, Tiết Phù đã chuyển sang chủ đề khác.

 

Vẻ mặt anh lạnh lùng, trầm ngâm một chút rồi nói: "Ngoài việc thương cảm một chút, anh sẽ không can thiệp vào bất cứ việc gì liên quan đến Tiết Vị Huyền nữa. Từ à, nếu điều này khiến em lo lắng, từ nay về sau, anh sẽ không tiếp xúc với cậu ta nữa."

 

Tiết Phù đảm bảo một cách chắc chắn, không hề do dự.

 

Kiếp trước của Tiết Từ, có lẽ cần một sự đảm bảo hoặc an ủi như thế này, để có thể thả lỏng hoàn toàn, dù chỉ là để ứng phó với cậu cũng được. Nhưng bây giờ cậu không còn cần anh trai xác nhận hay thiên vị nữa, mà cố tình Tiết Phù lại làm như vậy, khiến Tiết Từ hơi sững sờ.

 

Nhưng sự ngạc nhiên đó chỉ thoáng qua.

 

Trái tim cậu lại bị một lớp băng lạnh bao phủ hoàn toàn. Tiết Từ nhìn chằm chằm vào Tiết Phù, giống như mọi lần trước đây, luôn xuất hiện trước mặt Tiết Phù với vẻ ngoài bình tĩnh, không chút gợn sóng.

 

Cảm xúc trong mắt cậu sâu thẳm, không thể nhìn thấu.

 

"Anh," Tiết Từ nói, "Em muốn gặp cha."

 

Tiết Chính Cảnh rất bận.

 

Việc có thể quay về nhà họ Tiết ngày hôm qua, đã là một lịch trình ngoại lệ, đương nhiên hôm nay công việc cũng chồng chất thêm. Nhưng khi nghe tin Tiết Từ muốn gặp mình, ông không hề hỏi lý do, mà lập tức quay về nhà.

 

Tiết Phù tuy dám tự quyết định những việc nhỏ nhặt, nhưng khi liên quan đến chuyện của Từ, vẫn không dám giấu giếm, gọi điện báo trước cho cha.

 

Tiết Chính Cảnh bình tĩnh hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng, chỉ đáp lại, tỏ vẻ đã biết. Thái độ điềm tĩnh đó khiến Tiết Phù bắt đầu nghi ngờ, liệu mình có truyền đạt đủ rõ thông tin hay không... nên liền lặp lại một lần nữa.

 

"Từ đã biết chuyện con riêng. Em ấy trông... có vẻ đau khổ."

 

Lần này Tiết Chính Cảnh im lặng một lúc lâu rồi mới đáp lại, giọng vẫn trầm ổn như cũ.

 

"Cha biết rồi."

 

"Cha sẽ xử lý tốt."

 

Tiết Chính Cảnh trở về nhà họ Tiết nhanh hơn Tiết Từ tưởng tượng.

 

Cha Tiết quan sát kỹ biểu cảm trên mặt cậu con út, ánh mắt đảo qua đáy mắt cậu, thấy không sưng đỏ hay có dấu hiệu gì bất thường mới thu hồi lại, ngồi đối diện với Tiết Từ.

 

Khi Tiết Chính Cảnh đối mặt với người khác, bày ra vẻ mặt này, có thể khiến người khác cảm thấy áp lực. Nhưng khi đối diện với cậu con út của mình, vẻ nghiêm khắc ấy lại chuyển thành sự dịu dàng và quan tâm.

 

Tiết Từ không lên tiếng trước, mà Tiết Chính Cảnh đã đoán được, là cậu con út của ông, Tiết từ muốn hỏi chuyện gì nhất. Vì vậy ông bình tĩnh trả lời: "Cha chưa bao giờ ngoại tình. Trong suốt thời gian chung sống với mẹ con, cha chỉ có một mình mẹ con là vợ."

 

Mẹ của Tiết Từ và Tiết Phù là hình mẫu điển hình của những quý cô khuê các, dịu dàng và tài hoa. Cùng với những khó khăn mà Tiết Chính Cảnh đã trải qua, tình cảm gia đình của họ rất sâu đậm, nhiều người thường trêu chọc rằng sau khi kết hôn và có con vị thái tử nhà họ Tiết liền trở nên chung thủy hơn. Tuy nhiên trong xã hội đó, việc các cặp vợ chồng có mối quan hệ ngoài hôn nhân là khá phổ biến, nhưng Tiết Chính Cảnh và người vợ quá cố của ông lại không hề như vậy.

 

Giải thích xong điều này, vẻ mặt lạnh lùng của Tiết Chính Cảnh dịu đi đôi chút, ông nói: "Về cơ bản, Tiết Phù đã kể cho con nghe rồi. Nhưng còn một số điều mà nó chưa điều tra ra, cha sẽ nói cho con biết."

 

Tiết Từ im lặng lắng nghe cha Tiết nói. Lúc này cậu hơi nheo mắt, đôi mắt đen láy, ánh lên một tia cảm xúc nào đó, nhưng cha Tiết dường như không để ý.

 

Tiết Chính Cảnh bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ.

 

Chuyện đó thực chất là một vết nhơ trong quá khứ của ông, lúc ấy Tiết Chính Cảnh còn trẻ, coi đó là một sự sỉ nhục, là một điều cấm kỵ, tuyệt đối không cho phép ai nhắc đến. Nhưng sau nhiều năm, tâm trạng ông đã thay đổi, muốn kể cho cậu con út mình nghe về chuyện này, cũng không phải là điều gì quá khó nói, chỉ cần Tiết Từ không vì thế mà xa cách ông là được.

 

Giọng ông trầm thấp: "Nhiều năm trước cha đã từng có quan hệ với một người phụ nữ khác, là vì lúc đó cha bị hạ thuốc. Sau đó cha đã trả thù kẻ gây ra chuyện đó, nhưng đã nhân từ với người phụ nữ kia."

 

"Không ngờ, cô ta lại cho cha một... 'bất ngờ lớn'."

 

Nói đến đây, giọng của Tiết Chính Cảnh trở nên lạnh lùng. Rõ ràng việc mẹ của Tiết Vị Huyền có thể qua mắt được người của ông, không uống thuốc tránh thai, đối với ông là một sự sỉ nhục lần thứ hai.

 

"Sự sỉ nhục này, cha coi như chưa từng tồn tại. Tiết Từ, con cũng đừng để tâm." Tiết Chính Cảnh cố gắng kìm nén sự tức giận trước mặt Tiết Từ, không muốn biểu lộ ra vẻ hung dữ. Nhưng hôm nay ông thực sự tức giận, vẫn để lộ ra một phần bản tính của mình, "Nếu đứa con riêng đó dám làm hại con, cha sẽ khiến nó "yên tĩnh" mãi mãi."

 

Tiết Từ không lạ gì một Tiết Chính Cảnh như vậy.

 

Cũng không hề cảm thấy vui mừng khi được "quan tâm".

 

Từ kiếp trước cậu đã hiểu rõ, cha mình có một mặt như thế.

 

Thân sinh cốt nhục có nghĩa gì?

 

Cậu cũng là con ruột của Tiết Chính Cảnh, là anh em cùng cha cùng mẹ với anh cả, chỉ cần bị Tiết Chính Cảnh chán ghét, là có thể bị vứt bỏ bất cứ lúc nào.

 

Nhìn lại, có vẻ như kiếp trước cậu không làm Tiết Chính Cảnh tức giận nhiều lắm, nên chưa từng trải qua sự tàn nhẫn thực sự của ông... Có lẽ cậu còn chút may mắn, khi Tiết Chính Cảnh vẫn còn nhẹ tay với mình.

 

Bị những suy nghĩ chua chát này xâm chiếm, khóe môi Tiết Từ khẽ nhếch lên một cách chế giễu. Nhưng trên thực tế vẻ ngoài của cậu vẫn vô cùng bình tĩnh, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, chỉ có đôi mắt sáng ngời như những ngôi sao lấp lánh trong màn đêm.

 

"Cha." Giọng Tiết Từ nhẹ nhàng, là kiểu giọng thanh tao. Cậu đột ngột hỏi: "... Lúc trước mẹ của Tiết Vị Huyền bệnh nặng, chính cha là người sắp xếp ca phẫu thuật tim cho bà ấy phải không?"

 

Tiết Chính Cảnh thoáng chốc lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng kìm nén lại. Sau đó Tiết Chính Cảnh nhíu mày hỏi: "Là Tiết Phù nói cho con biết à?"

 

Tiết Từ yên lặng nhìn thẳng vào ông. Tiết Chính Cảnh chậm rãi nói: "Đó là nhân từ cuối cùng cha làm cho bà ấy."

 

Ca phẫu thuật tim không chỉ tốn kém, mà còn phụ thuộc vào việc tìm được trái tim hiến tặng phù hợp, đòi hỏi rất nhiều may mắn và mối quan hệ.

 

Việc mẹ của Tiết Vị Huyền có thể sống sót, quả thực là một phép màu.

 

Hóa ra tất cả là nhờ sự sắp xếp của Tiết Chính Cảnh.

 

Nhưng Tiết Từ lại nói: "Đó không phải là nhân từ."

 

Ánh mắt Tiết Chính Cảnh dừng lại trên người cậu con út, khóe môi hơi căng cứng.

 

"Mẹ của con vẫn còn sống, nhưng bệnh tật quanh năm, đau khổ mệt mỏi, so với cái chết, cuộc sống như vậy có lẽ còn đau đớn hơn." Tiết Từ khẽ cong môi, nhưng đáy mắt lại không hề có chút ý cười nào, "Đặc biệt là, mẹ con đã giấu cha sinh ra con, đến lúc qua đời cũng không thể thoát khỏi những món nợ chồng chất vì tiền thuốc men... Cha, đây có thể coi là sự trừng phạt không?"

 

Đây rõ ràng là một âm mưu của Tiết Chính Cảnh.

 

Ông không làm gì trái pháp luật, thậm chí sau khi Tiết Vị Huyền và mẹ cậu ta biết chuyện, còn có thể cảm ơn ông. Ngay cả đến lúc đó, họ vẫn sẽ cầu xin Tiết Chính Cảnh giúp đỡ để thực hiện ca phẫu thuật tim.

 

Nhưng ông cũng ý thức được rằng, cả đời này mẹ con họ sẽ phải sống trong đau khổ, không thể thoát khỏi tình cảnh này. Đó cũng là lý do tại sao Tiết Phù có thể trực tiếp cho Tiết Vị Huyền một khoản tiền để không phải lo lắng về cơm áo gạo tiền, khiến Tiết Vị Huyền không cần vì tiền thuốc men cho mẹ mà phải làm những việc liều lĩnh. Không phải anh nghĩ rằng em trai cùng cha khác mẹ không đáng để mình tiêu một khoản tiền như vậy, mà là vì bị hạn chế bởi cha. So sánh ra, so với một đứa em trai cùng cha khác mẹ, Tiết Phù sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cha không vui, đó là sự cân nhắc của ông.

 

Tiết Chính Cảnh hơi cau mày, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào: "Từ à, con nghĩ nhiều quá rồi. Chỉ là họ không may mắn thôi."

 

Đúng vậy, chỉ là do số mệnh không may mắn thôi.

 

Tiết Từ cảm thấy trong kiếp trước, có lẽ mình cũng chỉ là một trong những "kẻ không may mắn" trong mắt Tiết Chính Cảnh... Vậy nên kiếp này liệu có gì thay đổi, hay là cậu phải sống trong lo sợ, chờ đợi ngày Tiết Chính Cảnh tỉnh ngộ, rồi lại thu hồi lại những "yêu thương" đã ban cho cậu?

 

Hôm nay Tiết Từ đã làm điều mà Tiết Chính Cảnh không ngờ tới.

 

Đó là tự mình chăm sóc những đứa trẻ nhỏ, bảo vệ chúng một cách chu đáo. Tiết Chính Cảnh cũng không nghĩ rằng Tiết Từ sẽ nghĩ nhiều đến vậy – nhưng đó chỉ là suy đoán của ông mà thôi.

 

Tiết Phù chắc chắn sẽ không dám điều tra những chuyện này, cũng biết rõ điều gì nên nói với Từ.

 

Vì vậy ông chỉ cần giấu kín quá khứ là được, nếu sự việc bị phơi bày, coi như là ông đã bí mật làm một chuyện tốt.

 

Cha Tiết đứng dậy, muốn đặt tay lên trán của A Từ, dặn dò cậu đừng nghĩ ngợi vẩn vơ.

 

Tiết Chính Cảnh là người rất ít khi biểu lộ tình cảm, hồi nhỏ ông thường ôm ấp, sờ trán các con để thể hiện sự thân mật, nhưng kể từ khi Tiết Từ rời khỏi Châu Thành, bắt đầu trưởng thành, những cử chỉ âu yếm đó đã giảm đi rất nhiều. Lần này cũng khó khăn lắm mới biểu lộ được chút tình cảm an ủi.

 

Tiết Từ trong mắt ông, vẫn chỉ là một đứa trẻ.

 

Chắc chắn là vì cha có con riêng bên ngoài, một người xa lạ có thể vào sống trong gia đình nên mới có cảm giác lo được lo mất.

 

Ánh mắt của Tiết Chính Cảnh bỗng trở nên dịu dàng, nhưng Tiết Từ lại lùi về phía sau một bước. Ngón tay của ông chạm vào không khí, Tiết Chính Cảnh hơi dừng lại một chút, rồi tự nhiên thu về, "Tiết Từ..."

 

"Cha," Tiết Từ nói, "Con còn một chuyện muốn hỏi."

 

Cậu hơi cúi đầu, Tiết Chính Cảnh không nhìn rõ nét mặt của cậu, chỉ thấy mái tóc đen mượt của Tiết Từ rũ xuống bên tai, có vẻ hơi dài.

 

"Con tin tưởng cha, chắc chắn không thích Tiết Vị Huyền." Tiết Từ khẽ khép đôi mắt đen láy, che đi ánh nhìn sâu thẳm bên trong, "Chỉ là vì tình cảm máu mủ ruột thịt, cha hẳn biết cậu ta đã từng trải qua những gì. Nhìn thấy cậu ta nghèo khổ, chật vật, suýt chút nữa mất mạng, cha có chút... đồng cảm thương hại không?"

 

Tiết Từ không thể nói ra bí mật mà mình đang mang, cũng không thể kể cho cha Tiết nghe về những chuyện đã xảy ra trong kiếp trước. Cậu chỉ có thể mượn câu hỏi về Tiết Vị Huyền để hỏi ông...

 

Nhìn thấy đứa con trai không được yêu thương lại gặp nhiều bất hạnh, thậm chí suýt chết, liệu Tiết Chính Cảnh có từng thở dài, có chút đồng cảm, hối hận...

 

"Không có."

 

Vẻ mặt Tiết Chính Cảnh lạnh nhạt, ông hơi nhíu mày, thật sự nghi ngờ vì sao Tiết Từ lại hỏi một câu như vậy.

 

"Tiết Từ," Tiết Chính Cảnh nói, "Nó căn bản không thể coi là con trai cha."

 

Tiết Từ nghe vậy trong lòng chợt tĩnh lặng lại, cảm giác như một bông tuyết tan chảy dưới ánh nắng mặt trời, yên lặng đến mức không nghe thấy tiếng động.

 

Tiết Từ ngoài ý muốn phát hiện ra mình không hề cảm thấy đau khổ.

 

Trong kiếp trước trước khi cậu chết, đã sớm biết Tiết Chính Cảnh là kiểu cha như vậy, chỉ là lần này lại được khẳng định thêm một lần nữa.

 

"Con biết rồi."

 

Tiết Từ nói.

 

"Con hơi mệt, đi nghỉ trước đây." Cậu út Tiết không đợi cha Tiết trả lời, đã tự mình quay người lên lầu. Tiết Chính Cảnh khẽ nhíu mày, nhìn theo bóng lưng của Tiết Từ, một lúc sau mới gọi điện cho bác sĩ gia đình đến, bản thân lại không lên theo.

 

Có lẽ hôm nay là một ngày đầy biến động đối với Tiết Từ.

 

Tiết Từ trở về phòng mình, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, thấy cả bầu trời đêm đầy sao. Vườn hoa dưới ánh đèn mờ ảo, những bông hồng lớn không nhìn rõ.

 

Tiết Từ lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh bầu trời đêm.

 

Cậu nghĩ xem mình nên mang theo những gì, sách vở có thể mua lại, tài liệu có thể sao chép, USB chứa dữ liệu về chip có thể phục hồi, đồ dùng cá nhân Tiết Từ cũng không cần quá nhiều, nhìn quanh căn phòng, những thứ cậu có thể mang theo cũng không nhiều, giống như cả bầu trời đêm rộng lớn này.

 

Dư lại, thì còn có những năm tháng nhà họ Tiết nuôi dưỡng và cung cấp cho cậu.

 

Trong đó có tình cảm, có công ơn, rất khó phân biệt rõ ràng.

 

Nhưng về phần chi phí nuôi dưỡng cậu... thì có thể tính toán được một con số tương đối chính xác.

 

Nhà họ Tiết cũng không hề bạc đãi cậu về mặt sinh hoạt, dù sau khi trưởng thành Tiết Từ đã sử dụng thẻ tín dụng riêng để chi tiêu, nhưng trước đó, cậu vẫn được hưởng mọi đãi ngộ của một cậu ấm nhà họ Tiết.

 

------------------------

 

Tác giả có lời muốn nói: Sợ cha ghét con riêng, lại càng sợ cha quá yêu con riêng.

 

Cha tồi: Ta quá lý trí.

Bình Luận (0)
Comment