Đây là một khoản đầu tư khá lớn.
Tiết Từ vẫn giữ thái độ bình tĩnh.
Dù sao thì số liệu cuối cùng cũng có thể thay đổi đôi chút.
"Thưa thầy." Tiết Từ gọi điện cho giáo sư Phương, "Trước đó em đã trình bày về công nghệ chip mới tại IAM, không biết khi nào sẽ có kết quả đánh giá thử nghiệm ạ?"
Mặc dù đã khuya, nhưng những người làm trong ngành sản xuất chip luôn làm việc quên ngày quên đêm, giáo sư Phương tất nhiên vẫn chưa ngủ, nghe tiếng gọi của học trò lập tức tỉnh táo hẳn, "Đối với những con chip ứng dụng trong ngành công nghiệp hàng không vũ trụ việc phê duyệt công nghệ mới thường mất khoảng nửa năm đến một năm, vì đây là một công nghệ hoàn toàn mới, cần phải trải qua quá trình kiểm tra rất kỹ lưỡng. Tuy nhiên loại chip công nghiệp nhỏ hơn thì đã qua kiểm tra, sẽ được tung ra thị trường trong vòng một tháng tới, quyền sở hữu trí tuệ đã được bảo đảm..."
Tiết Từ trầm ngâm một lát, hỏi: "Có thể đẩy nhanh tiến độ được không thầy?"
Giáo sư Phương suy ngẫm một hồi, thầm nghĩ: "Có thể đẩy nhanh được... Để thầy đi giục, tầm mười ngày nữa sẽ có kết quả. Nhưng Từ này, sao em lại đột ngột muốn đẩy nhanh kết quả thế?"
Đệ tử này của ông quả thực rất "Phật hệ", gửi bài lên IAM lâu như vậy mà không hề hỏi han gì về tiến độ, khiến giáo sư Phương không khỏi lo lắng cho Tiết Từ.
"Có chút việc cần dùng đến." Tiết Từ không kể những chuyện rắc rối gần đây của mình, mà đi thẳng vào vấn đề chính: "Nếu mua đứt độc quyền, thì loại chip công nghiệp nhỏ này sẽ khoảng bao nhiêu?"
Vì trước đây Tiết Từ không bao giờ bận tâm đến chuyện tiền bạc, nên giáo sư Phương đùa: "Sao thế, em mà lại thiếu tiền à?"
Tiết Từ vậy mà nhẹ đáp lại.
Giáo sư Phương hơi ngạc nhiên, ông nhận Tiết Từ làm đồ đệ, vẫn biết chút về gia thế của cậu, con trai của gia đình giàu có nhất Châu thành – nhưng Tiết Từ lại có vẻ trầm lặng, không hề có dáng vẻ của một người h*m m**n vật chất, cũng không hề có ý nghĩ đó, vì thế tôn trọng quyền riêng tư của đồ đệ, chỉ trả lời: "Nếu bán nhanh, chắc tầm khoảng 3000 vạn. Còn nếu tìm được đối tác thích hợp, có thể lên đến 5000 vạn..."
3000 vạn.
Tiết Từ âm thầm tính toán con số này trong lòng.
Cộng thêm việc sắp có được độc quyền chip hàng không trong vòng một năm nữa, nếu tính như vậy thì không cách biệt mấy, còn có thể để lại dùng làm nghiên cứu chính sau này, về sau cũng sẽ không đến mức túng thiếu.
Cảm giác rõ ràng hơn về tương lai, ánh mắt Tiết Từ trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, "Cảm ơn thầy."
Giáo sư Phương nghiêm túc nói: "Cảm ơn cái gì? Em là học trò của thầy mà! Tuy nhiên..."
Giáo sư Phương dừng lại một chút, lẩm bẩm: "Có chuyện gì, nếu em muốn, chẳng lẽ còn ngại làm phiền thầy à? Thầy đã đến cái tuổi này rồi, cũng chẳng còn gì để ý nữa." Nghĩ đến đây, ông lại cảm thấy hơi bức bối, học trò của mấy ông bạn, ngày nào cũng thầy ơi thầy à. Tiết Từ tuy rằng hay bị ông khoe khoang rất nhiều thứ, khiến những lão già khác ghen tị. Nhưng khi ở riêng, lại rất nhút nhát, ngoài những vấn đề nghiên cứu cơ bản chẳng bao giờ nhờ ông giúp đỡ gì cả. Điều này khiến giáo sư Phương vừa bực mình, lại vừa ngưỡng mộ những cậu học trò khác biết cách làm nũng với thầy.
Tiết Từ bật cười.
Cũng nhờ cậu ở lại đây tối nay, mới hiếm khi có thể cười như vậy. Dịu dàng nói với thầy mình: "Vâng ạ."
Nói thêm vài câu xã giao với người thầy đáng kính, lúc này mới cúp máy.
Bác sĩ gia đình bị cha Tiết kêu tới lên lầu, nhẹ nhàng gõ cửa, lễ phép đứng trước cửa phòng dò hỏi: "Cậu út Tiết, tôi đến khám cho cậu."
"Tôi không thấy chỗ nào khó chịu cả." Tiết Từ đáp. Nhưng thấy bác sĩ vẫn đứng ngoài cửa, cậu đành mở cửa, bảo bác sĩ về.
Bác sĩ gia đình nhà họ Tiết tất nhiên cũng sẽ biết quan sát, thấy cậu út Tiết mặc dù mặt mày tái nhợt, thân hình gầy yếu, nhưng nhìn chung không có biểu hiện bệnh tật gì, chỉ là trông có vẻ trầm tư. Vậy nên cẩn thận đề nghị, sau khi làm chút kiểm tra đơn giản, dặn dò Tiết Từ vài lời, rồi mới quay về báo cáo.
Ngay khi bác sĩ rời đi, Tiết Từ đóng cửa phòng lại tắt đèn.
Cậu nằm xuống giường, đệm mềm êm ôm lấy cơ thể ngày càng gầy gò, mang đến cảm giác lạnh lẽo.
Lông mi dài như cánh bướm khẽ rung, đôi mắt Tiết Từ mở ra, ánh mắt hướng về bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.
Thời gian trôi qua đến sáng.
Sớm tinh mơ.
Lúc chân trời còn vương sương sớm, khi hầu hết mọi người trong nhà họ Tiết còn đang ngủ say, Tiết Từ đã lặng lẽ rời khỏi nhà.
Dù sao cũng là cậu út của nhà họ Tiết, các nhân viên bảo vệ dù nhìn thấy, cũng chỉ cung kính chào và nhường đường, không hề hỏi han cậu út muốn đi đâu. Đến khi người hầu vào dọn phòng và quản gia Kỷ đang chuẩn bị lịch làm việc phát hiện cậu út không có trong phòng, thì Tiết Từ đã đi xa nhà họ Tiết hàng trăm cây số.
Ngày hôm qua cậu cả Tiết không về, nên bữa sáng chỉ có một mình Tiết Chính Cảnh. Dù ông cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không khỏi lơ đãng, nhìn về phía chỗ ngồi trống không.
Quả nhiên hôm qua Từ đã tức giận.
Nhưng Tiết Chính Cảnh vẫn không hiểu mình đã làm sai điều gì, khiến Tiết Từ giận dữ như vậy...
Chẳng lẽ vì ông đã xử lý đứa con riêng không chút nhân từ, đó không phải là điều Tiết Từ muốn sao?
Cảm thấy có chút áy náy và băn khoăn, dù Tiết Chính Cảnh rất tức giận vì Tiết Từ bỏ đi đột ngột, nhưng vẫn không gọi điện hỏi han, coi như người làm cha luôn yêu thương đứa con út này có được chút tâm tư, để thời gian cho Tiết Từ điều chỉnh cảm xúc của mình.
Việc Tiết Từ sẽ muốn rời bỏ gia đình hoàn toàn... khả năng này, là điều mà Tiết Chính Cảnh không thể ngờ tới.
Trong suy nghĩ của ông, cậu út Tiết và gia đình Tiết là một thể thống nhất, hơn nữa từ nhỏ đến lớn luôn ngoan ngoãn nghe lời, dù Tiết Từ có tức giận đến đâu, cũng không thể làm ra hành động bộc phát như "bỏ nhà ra đi", huống chi là muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Tiết.
Quá vớ vẩn.
Tiết Chính Cảnh bình tĩnh xử lý mọi việc, cuối cùng lại nhận được tin dữ từ con cả...
"Cha," giọng Tiết Phù khàn khàn, lộ rõ vẻ mệt mỏi, "Con không liên lạc được với Từ."
Câu nói này khiến trái tim Tiết Chính Cảnh thắt lại trong thoáng chốc, ông lập tức nghĩ đến những tình huống xấu nhất như Tiết Từ bị bắt cóc, hoặc gặp phải nguy hiểm, nhưng lời tiếp theo của Tiết Phù lại khiến ông phần nào yên tâm hơn.
Thật ra lời này đối với Tiết Phù lại có chút khó nói, giọng anh nghẹn ngào: "Từ chặn liên lạc của con..."
Đối với một người anh trai luôn thân thiết với em trai mình, đây quả là một cú sốc lớn.
Tiết Chính Cảnh không biết nghĩ gì, ông dừng lại một chút, vẻ mặt căng thẳng bấm số của Tiết Từ, thử gọi qua, nhận được một dấu tích đỏ tươi.
Ông cũng bị chặn.
Tiết Chính Cảnh: "..."
Có vẻ như lần này Tiết Từ thật sự đang giận dỗi.
Ông đã nghĩ vậy.
.
Tiết Từ không phải kiểu người thích làm ầm ĩ, nên ngoài hai người nắm quyền nahf họ Tiết đang vô cùng lo lắng, thì những người khác đều không hề hay biết việc Tiết Từ đã lặng lẽ rời khỏi nhà.
Không giống như những lần trước, lần này không chỉ đơn thuần là không ở nhà họ Tiết. Mà mọi mối quan hệ với nhà họ Tiết đều bị cắt đứt, nhà họ Tiết nhiều nhân viên và đối tác làm ăn như vậy nhưng đều không ai liên lạc được. Ăn, mặc, ở, đi lại, tất cả đều được phân rõ. Tài sản ở Châu thành trên danh nghĩa mình lúc trước, đều được luật sư chuyển giao cho Tiết Chính Cảnh, còn Tiết Từ thì thuê một căn hộ loft ở trung tâm thành phố, trang bị đầy đủ tiện nghi, chỉ cần thuê người dọn dẹp là có thể vào ở ngay.
Đối với cậu việc này chẳng có gì khó khăn.
Tuy kiếp này cậu út Tiết luôn có người hầu hạ tận tình từ bé, dù có ở xa Bắc Kinh, bên người luôn có quản gia, đầu bếp, trợ lý, nhưng những năm tháng trong kiếp trước, Tiết Từ đã trải qua một mình rất nhiều năm.
Tính cách cậu lập dị,ít giao tiếp với người khác, cũng không có bạn bè, càng không thích sống chung với người khác, hầu như cũng ít khi thuê giúp việc.
Năng lực tự lập cũng không hề bị mài mòn vì mấy năm được chăm sóc chu đáo, Tiết Từ tự mình mua sắm những đồ dùng cần thiết, ngủ thiếp đi trên sofa mấy tiếng liền, rồi tỉnh dậy khi trời đã xẩm tối.
Tiết Từ mắt còn ngái ngủ đứng dậy, nấu một bát cháo, rồi nhìn vào tài khoản ngân hàng.
Số dư vẫn còn nhiều.
Số tiền này không phải tiền tiêu vặt hay tiền hoa hồng mà nhà họ Tiết cho cậu, mà là tiền thưởng từ các cuộc thi nghiên cứu và bản quyền phát minh mà Tiết Từ đã tham gia trong những năm qua. Tiết Từ không quá đòi hỏi về vật chất, chỉ thích đồ ăn ngon một chút, dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, các thiết bị cao cấp trong phòng thí nghiệm đều được tài trợ bởi nhà nước hoặc các nhà nghiên cứu cộng sự, nên không cần phải tiêu tiền cá nhân vào những thứ đó, cứ như vậy, qua nhiều năm tích lũy số tiền có được khá lớn.
Tiết Từ bình tĩnh lập kế hoạch chi tiêu cho số tiền này, cậu không thể chắc chắn về thu nhập trong tương lai, nhưng ít nhất số tiền hiện tại cũng đủ để cậu sống thoải mái trong ba năm, thậm chí còn có thể đầu tư vào một số lĩnh vực khác, và... còn thừa nữa.
Tiết Từ gọi điện cho Tiết Vị Huyền.
Đây là do hôm qua lúc chuyển tiền cậu liền nhớ số, điện thoại đổ chuông rất lâu vẫn không ai bắt máy.
Tiết Từ kiên nhẫn gọi lại thêm hai lần nữa, cuối cùng vào lần thứ ba cũng liên lạc được, giọng thiếu niên lạnh lùng, hơi hung dữ, không chút e dè nói: "Ai đấy?"
Không đợi Tiết Từ trả lời, cậu ta nhanh chóng nói tiếp: "Bất kể mày là ai, tao đang cần tiền, hoặc mày cho tao việc làm, hoặc là đừng làm phiền."
Tiết Từ nghe cậu ta nói xong, mới đáp lại: "Tôi là Tiết Từ."
Bên kia điện thoại im lặng một lát.
Giọng Tiết Vị Huyền vẫn còn chút giận dữ, hung hăng nói: "Sao cậu có số điện thoại của tôi? Nói đi... cậu tìm tôi làm gì."
Tiết Từ muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu ta, cũng không tiện nói qua điện thoại: "Gặp mặt nói."
Lần này địa điểm hẹn không phải là một nhà hàng sang trọng nào đó, Tiết Vị Huyền nhớ lại những chuyện đã xảy ra hôm qua liền khó chịu, không muốn đi, nhưng Tiết Từ nhất định muốn gặp, liền bảo cậu tới tìm mình. Thật ra cậu ta bận thật.
Địa điểm hẹn là một căn nhà trong một con hẻm mà Tiết Vị Huyền đang thuê.
Nghe đồn đây là một trong những "xóm nghèo" của Bắc Kinh, với những ngôi nhà nhỏ chen chúc nhau, xây dựng trái phép, tất nhiên cũng chẳng có số nhà rõ ràng, đường cũng lộn xộn, đi được trong này chắc phải là nhân tài.
Tiết Vị Huyền mới vừa lấy tiền của Tiết Từ hôm qua, nên thái độ cũng không quá khó chịu, dù cũng không hiểu nổi tại sao Tiết Từ lại nhất quyết muốn gặp mình.
Một cậu ấm nhà họ Tiết, lại đồng ý đến khu ổ chuột thế này... Có lẽ cậu chủ nhỏ nhà họ Tiết tò mò, muốn xem một người nghèo như cậu ta sống ra sao, hoặc đơn giản chỉ là tò mò về cuộc sống của những người như mình. Dù sao thì với cậu ta cũng chẳng sao cả.
Tiết Vị Huyền nghĩ rằng một cậu ấm như Tiết Từ, chắc chắn sẽ có vài vệ sĩ đi theo, rồi sẽ lái một chiếc siêu xe đắt tiền đến đây, đoán Tiết Từ sẽ đợi mình trong xe ở đầu hẻm.
Nhưng khi nhận được điện thoại của Tiết Từ, nhìn thấy cậu út Tiết đang đứng một mình ở đầu hẻm tối tăm, xung quanh còn có một đám người lưu manh lảng vảng nhìn chằm chằm, thoáng chốc không khỏi rùng mình.
Tiết Từ vẫn đang đeo khẩu trang, đứng ở đầu hẻm. Xung quanh toàn là rác thải sinh hoạt vứt bừa bãi, bao nilon đủ loại chất liệu vứt lung tung, giấy quảng cáo dán đầy trên cột đèn, chủ yếu là các loại thuốc chữa bệnh nam khoa, chỉ có mỗi Tiết Từ đứng đó, dáng người thon dài, làn da trắng sáng, quần áo lịch sự. Dù không nói năng gì, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy đây là một cậu ấm rất dễ lừa, đối lập hoàn toàn với hẻm nhỏ bần cùng này, chiếu rõ khoảng cách giữa hai thế giới.
Con hẻm này không chỉ nghèo, mà còn rất phức tạp, chính vì thế mà giá thuê nhà ở đây rẻ đến bất ngờ, nhiều gia đình có con cái, thường không dám thuê nhà ở khu vực này.
Các loại lưu manh, trộm cắp, thậm chí cả những kẻ buôn bán chất cấm đều có mặt ở đây. Người qua lại cũng đủ loại, từ những kẻ giang hồ đến những người làm nghề nghiệp bất hợp pháp. Tiết Từ lại dám một mình đến đây, với vẻ ngoài trắng trẻo như cừu non, may mà không có chuyện gì xảy ra, chứ không thì Tiết Vị Huyền cũng không...
Chưa kể đến việc khác, gia đình Tiết chắc chắn sẽ không tha cho cậu ta.
Tiết Vị Huyền với vẻ mặt hung dữ xông đến, hù dọa những kẻ lưu manh đang lén lút nhìn trộm. Tuy cậu ta còn trẻ tuổi, nhưng vẻ mặt tàn nhẫn kia khiến người khác phải dè chừng, ai cũng biết cậu ta đánh rất mạnh, sức khỏe tốt, ở con hẻm này, chẳng ai dám đối đầu với cậu ta... dù sao việc một cậu thanh niên có thể sống một mình ở đây nhiều năm, đã đủ để chứng minh điều đó.
Sau khi dọa mấy tên đang lén lút nhìn trộm kia một trận, Tiết Vị Huyền quay sang nói với Tiết Từ bằng giọng điệu không mấy thân thiện: "Đi theo tôi."
--------------------------------
Lời của tác giả: Hiện tại cha tồi vẫn chưa nhận ra tình hình nghiêm trọng của vấn đề owo