Loại cảm xúc kỳ lạ này liền biến mất sau khi đứng một bên xem.
Tạ Vấn Hàn lúc đầu chỉ lởn vởn, vây quanh Tiết Từ, giữ một khoảng cách nhất định. Cậu ta hơi cụp mắt, dù đã đeo mặt nạ, cũng chỉ lộ ra nửa dưới khuôn mặt, nhưng vẫn có thể nhận ra phần dưới ấy đẹp trai đến mức khó tả, khóe miệng luôn mang theo một nụ cười ấm áp. Tạ Vấn Hàn cầm lấy bình rượu, ngón tay thon dài thong thả rót rượu một cách điêu luyện, rượu sánh đặc, hương thơm nồng nàn, đẹp mắt như một bông hoa rực rỡ, so với những bartender chuyên nghiệp ở quán bar cũng chẳng hề thua kém.
Ly rượu được đưa đến trước mặt Tiết Từ.
Cậu ta có vẻ như đang nói gì đó, còn cậu út Tiết cũng mỉm cười đáp lại.
Dù cố gắng giữ khoảng cách lịch sự, nhưng giữa hai người vẫn cứ có một bầu không khí ái muội nồng nàn như hương rượu bao trùm lấy cả không gian, cái không khí kỳ lạ này thật sự quá khác thường. Ánh đèn lung linh của quán bar tập trung vào hai người họ, đôi mắt của cả hai đều chứa đựng những cảm xúc sâu xa.
Cô gái trẻ đứng cạnh họ có vẻ nhạy cảm hơn, cũng nhận ra bầu không khí khác thường này, ánh mắt liên tục đảo quanh một cách không tự nhiên.
Họ đứng bên cạnh một lúc, thỉnh thoảng có người đến hỏi về loại rượu mình đang uống, thế là lại bắt đầu giới thiệu. Sau đó Tạ Vấn Hàn bảo hai người họ về, bo cho một số tiền khá lớn, khiến cậu thanh niên kia có vẻ hơi choáng ngợp.
Hắn chợt có một cảm giác, cảm giác rằng...
Mối quan hệ giữa hai người kia, chắc chắn không bình thường phải không?
Ít nhất là vị khách đeo mặt nạ màu vàng kim, đối với vị khách đeo mặt nạ màu bạc kia... Hắn chợt nghĩ đến đôi mắt đen láy, sâu thẳm của Tạ Vấn Hàn, đôi mắt ấy luôn bình tĩnh nhưng đôi khi lại lóe lên những cảm xúc đáng sợ, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Hắn tự cảm giác được rằng, mình không nên quan tâm đến chuyện này.
Người phục vụ rót rượu đi khỏi, cuối cùng Tạ Vấn Hàn cũng có thể nói chuyện riêng với Tiết Từ.
Thực ra cũng chẳng có gì để nói riêng cả.
Tạ Vấn Hàn cũng uống rượu, chủ yếu là cậu ta nói, so với trước đây nói nhiều hơn hẳn. Tạ Vấn Hàn kể về cuộc sống của mình mấy năm nay, về những người bạn, về việc thi đậu đại học Hoa... Tất nhiên, cả chuyện cậu ta lấy lại được tài sản từ người cha kế và những khoản bồi thường khác, dùng số tiền đó để làm gì.
Thậm chí còn nhắc đến mẹ mình.
Mấy năm nay Tạ Vấn Hàn ít khi đến thăm mẹ, bà được bác sĩ và y tá chăm sóc rất tốt, dường như đã buông bỏ mọi thứ. Bà tin vào Chúa, cuối tuần nào cũng đi nhà thờ, sáng sớm cũng cầu nguyện, cứ như vậy mà tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn. Khi gặp lại Tạ Vấn Hàn, những áp lực và dằn vặt trước đây của bà dường như đã tan biến rất nhiều.
Tạ Vấn Hàn nói về tất cả những điều đó với vẻ mặt bình thản.
Có lẽ như vậy cũng tốt.
Mẹ của cậu ta đã buông bỏ quá khứ. Cậu ta cũng vậy.
Tiết Từ chỉ im lặng lắng nghe.
Có lẽ rượu khiến con người ta cởi mở hơn, dễ dàng chia sẻ những điều thầm kín trong lòng. Dù đây không phải là nơi lý tưởng để tâm sự, nhưng lại là một nơi an toàn để giữ bí mật.
Ánh đèn chói lóa, ngồi ghế lô vẫn có thể nghe thấy tiếng người nói cười rộn rã. Ngay cạnh đó là một sàn nhảy LED, có không ít các cặp đôi đang say sưa nhảy múa, mồ hôi và tiếng reo hò hòa quyện tạo nên một không khí cuồng nhiệt của buổi đêm. Trong khi đó Tiết Từ và Tạ Vấn Hàn lại ngồi yên lặng ở một góc, dường như không hợp với không khí náo nhiệt của quán bar này. Tuy nhiên họ vẫn có thể thoải mái trò chuyện, chia sẻ những bí mật mà không sợ bị người khác nghe thấy.
Tiết Từ liên tục uống rượu, dù là rượu có độ cồn thấp, cũng khiến khuôn mặt dưới chiếc mặt nạ của cậu dần ửng hồng lên.
Vì làn da cậu quá trắng, nên tác dụng của rượu nhanh chóng hiện rõ trên mặt, đó là một màu đỏ ửng rất đẹp, nổi bật dưới ánh đèn mờ ảo.
"Cậu rất giỏi," Tiết Từ thành thật khen ngợi.
Số phận chưa bao giờ công bằng với cậu, nhưng dù Tiết Từ trải qua nhiều đau khổ, vẫn chưa rơi vào hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy, chưa bao giờ phải đối mặt với một người cha kế tàn ác đến thế... Dù cha ruột của cậu, kiếp trước cũng không hề tốt với cậu.
Gặp gỡ lại Tạ Vấn Hàn một người từng có quá khứ đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên được.
Cậu ta đã thay đổi cuộc đời mình, có một tương lai tươi sáng, có những mục tiêu sự nghiệp rõ ràng, thậm chí còn thể hiện tài năng xuất chúng trong lĩnh vực Chip. Tiết Từ hơi nhíu mày, suy nghĩ chốc lát, rượu không làm cậu say, chỉ khiến tư duy chậm chạp hơn một chút. "Nếu tôi ở trong hoàn cảnh của cậu, có lẽ còn tệ hơn."
Tiết Từ cười nhạt một cách mỉa mai, "Nếu tôi không phải là cậu ấm nhà họ Tiết, có lẽ tôi chẳng làm được gì..." Câu nói của cậu còn dang dở, Tạ Vấn Hàn đột ngột nắm lấy tay Tiết Từ.
Tạ Vấn Hàn vốn là người có thể nhiệt cơ thể thấp, nhưng ngay lúc này, cậu ta cảm thấy ngón tay của Tiết Từ còn lạnh hơn cả mình, cái lạnh đó lan truyền từ chỗ hai bàn tay chạm nhau, khiến cả bàn tay của Tạ Vấn Hàn cũng trở nên lạnh cóng. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc khi Tạ Vấn Hàn nắm chặt lấy lòng bàn tay mềm mại kia, lông mi bỗng run lên, lắp bắp nói: "Không, không phải."
"Không phải như vậy."
"Kể cả cậu không phải là cậu ấm nhà họ Tiết, thì cũng vậy..." Tạ Vấn Hàn nghĩ, cậu đã cứu tôi.
Không chỉ cứu cậu ta khỏi tên cha kế độc ác đã từng tra tấn cậu ta đến mức tàn tệ, kéo cậu ta ra khỏi vực sâu của tuyệt vọng, mà cùng với linh hồn đã dần rơi vào ngục tối của Tạ Vấn Hàn, đều được cứu vớt.
Bởi vì có Tiết Từ, Tạ Vấn Hàn mới không biến thành một kẻ máu lạnh coi thường pháp luật, một con quái vật tay dính máu. Con quái vật trong cậu ta tự nguyện chui vào nhà giam, nguyện ở đây bất kể ngày đêm, giao chìa khóa xiềng xích của bản thân cho người kia.
Chính bản thân cậu ta hiểu rõ hơn ai hết, cậu út Tiết kiêu ngạo đến vậy, lại có một mặt mềm yếu đến thế, khiến cho quái vật thèm khát không thôi.
Lúc đó Tạ Vấn Hàn đã nghĩ, nhất định phải giết tên khốn nạn kia.
Xé xác ông ta ra từng mảnh, khiến ông ta phải trải qua nỗi đau đớn tột cùng trước khi chết, để ông ta hối hận vì đã tồn tại trên đời này.
Nhưng Tạ Vấn Hàn đã không làm vậy.
May mắn cậu ta đã không vì một kẻ như thế, mà biến mình thành một con quái vật.
Tạ Vấn Hàn từng nghĩ rằng tình cảm của mình dành cho Tiết Từ chỉ là sự biết ơn, nhưng trên đời này không có loại tình cảm nào lại trói buộc cậu ta, và cả thế giới như vậy, trở thành một chiếc xiềng xích.
Uống rượu lúc này không phải là một ý kiến hay, bởi vì Tiết Từ đã cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ.
Cậu nhìn Tạ Vấn Hàn. Đôi mắt hơi ửng đỏ, ánh mắt mơ màng, mang theo một vẻ đẹp quyến rũ. Tạ Vấn Hàn khựng lại một chút, im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Tiết Từ.
Tiết Từ biết bây giờ không phải lúc, cậu đến đây là để bầu bạn với Tạ Vấn Hàn, chứ không phải để thể hiện sự yếu đuối.
Nhưng tính cách của Tiết Từ vốn đã không phải kiểu người kìm nén cảm xúc.
Tiết Từ chẳng hề quan tâm đến việc người khác có biết cậu đã rời khỏi nhà họ Tiết hay không, sự im lặng không phải để che giấu điều gì, chỉ đơn giản là không ai yêu cầu cậu phải báo cáo. Lúc này cậu nhìn Tạ Vấn Hàn bằng đôi mắt đỏ hoe, giọng nói khàn khàn: "Tôi rời khỏi nhà họ Tiết rồi."
"Từ giờ tôi không còn là cậu ấm nhà họ Tiết nữa." Đôi mắt của Tiết Từ vẫn bình tĩnh, không hề có chút gợn sóng nào, cậu hơi mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại không chạm đến đáy mắt. "Tôi không thể giúp gì cho cậu. Cũng chẳng làm được gì cả, Tạ Vấn Hàn."
Tiết Từ không phải kiểu người thích phán đoán người khác.
Nhưng những gì cậu trải qua trong kiếp trước... Dù người khác có tỏ ra thân thiện bên ngoài, cũng sẽ luôn nghi ngờ.
Bởi vì cậu là con thứ trong nhà họ Tiết, lại không được sủng ái, thậm chí còn bị ghẻ lạnh, một chút lợi ích nào trên người cậu cũng sẽ bị lợi dụng đến cạn kiệt. Bản năng sinh tồn của con người là luôn đề phòng cảnh giác, kiếp trước khi cậu làm loạn với cha Tiết đến cùng, lúc nằm trong ICU, dù Tiết Chính Cảnh không xóa tên cậu khỏi gia phả, nhưng trước cửa phòng cũng chẳng ai đến thăm.
Bởi vì từ giờ cậu chẳng còn là cậu ấm nhà họ Tiết nữa, cũng chẳng mang lại lợi ích gì cho họ.
Trong mắt Tiết Từ, những người khác tỏ ra tốt với cậu... ngoại trừ thầy dạy của mình, thì đều có mục đích riêng.
Tạ Vấn Hàn đã thành lập công ty, đang bận rộn với các dự án đầu tư, cậu lại chẳng thể giúp được gì cho cậu ta, thậm chí còn trở thành gánh nặng. Đột nhiên cậu rất cố chấp muốn nói với Tạ Vấn Hàn, ít nhất hãy để cậu ta hiểu rằng, cậu không thể đáp ứng bất cứ kỳ vọng nào của cậu ta cả... Tiết Từ thấy Tạ Vấn Hàn mím chặt môi, hầu kết hơi lăn, đôi mắt xinh đẹp một mảnh đen sâu thẳm.
Cậu ta nói: "Tôi biết."
Tạ Vấn Hàn biết?
Tiết Từ có chút nghẹn họng. Muốn giải thích ý nghĩa câu "Tôi biết" kia.
Tư duy hỗn loạn khiến cậu không thể phân tích được câu nói này theo hướng nào... Ví dụ như liệu Tạ Vấn Hàn biết tin cậu rời đi rời mới trở về hay không.
Tiết Từ nhắm mắt lại, uống hết một ly rượu, vị cay nồng được làm dịu đi phần nào bởi những viên đá lạnh, đầu lưỡi của cậu hơi tê dại, không còn cảm nhận được độ cồn cao đằng sau vị cay nồng đó, chỉ cảm thấy mí mắt mình nặng trĩu, mệt mỏi đến mức không muốn mở ra: "Cậu không tò mò sao?"
Nếu là Tiết Từ bình thường, cậu sẽ không hỏi câu này.
Bởi vì đây là câu hỏi mà cậu biết không có câu trả lời, vậy mà lại vô ý hỏi ra, dường như dùng giọng điệu dụ dỗ, để xem đối phương sẽ phản ứng như thế nào.
Ánh mắt của Tạ Vấn Hàn vẫn luôn dừng trên người Tiết Từ.
Cậu ta nói: "......Tôi không muốn biết."
"Tiết Từ," giọng nói của Tạ Vấn Hàn trầm ấm, quyến rũ như lời thì thầm của Siren đến từ biển sâu, "Tôi chỉ muốn cậu... làm những gì cậu muốn."
Không có lý do.
Cũng không có lời khuyên.
Chỉ cần là người có chút lý trí, cũng biết nên an ủi Tiết Từ trước đã rồi mới nói cho cậu. Cậu nên quay về nhà họ Tiết, về bên người thân, chứ không phải cứ mãi sống trong quá khứ, thời gian sẽ giúp mọi thứ tốt đẹp hơn.
Nhưng Tạ Vấn Hàn lại như một con quỷ dữ, dụ dỗ một linh hồn vô tội xuống biển sâu, cậu tanói với Tiết Từ, làm bất cứ điều gì cậu muốn.
Ngoài ra, cậu ta sẽ giúp cậu giải quyết mọi vấn đề.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Tạ Vấn Hàn bỗng lóe lên một ánh sáng kỳ lạ, chói mắt và hấp dẫn, khiến lòng người xao xuyến. Tiết Từ cảm thấy như bị ánh mắt đó đốt cháy, cậu cố gắng tránh đi, nhưng những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu vẫn không thể dập tắt.
Ánh mắt của cậu dõi theo về phía xa, nơi đó trống rỗng, lý trí dần trở lại sau cơn say, khiến đầu óc Tiết Từ đau nhói.
"Thực xin lỗi," giọng Tiết Từ khàn đặc, mang theo một chút hối lỗi, "Tôi thất lễ rồi."
Tạ Vấn Hàn khẽ cúi đầu, ánh mắt dịu đi.
Cậu ta biết rõ bản thân đang bị k*ch th*ch bởi rượu, nên không muốn nhân cơ hội này để làm gì quá đáng, thay vào đó dịu dàng nói: "Uống rượu nhiều quá sẽ đau đầu. Để tôi mang cho cậu một cốc mật ong pha nước... Tiết Từ, cậu chắc là sẽ cần."
Tiết Từ bật cười, "Quán bar nào có mật ong pha nước chứ?"
Tạ Vấn Hàn đáp: "Kiểu gì cũng có."
Chỉ cần có tiền là được.
Phục vụ nhanh chóng mang đến một cốc mật ong ấm, hai chàng trai trẻ trong quán bar náo nhiệt này lại có khoảnh khắc tĩnh lặng như những người già đang dưỡng sinh.
Tiết Từ có một chút mật ong dính trên môi, cậu uống khá vội. Màu đỏ ửng trên mặt do uống đồ có cồn vẫn chưa kịp tan hết, trái lại càng làm nổi bật làn da trắng bệch như tuyết của cậu. Sự tương phản giữa làn da trắng và đôi môi đỏ tạo nên một vẻ đẹp quyến rũ đến lạ thường như một đóa hồng tươi rói.
Một chút màu đỏ tươi.
Ánh mắt của Tạ Vấn Hàn lướt qua đôi môi của Tiết Từ một cách nhanh chóng.
Đó chỉ là một cái nhìn thoáng qua, nhưng đủ để cậu ta ghi nhớ rõ nét hình dáng và màu sắc, cảm giác đó khiến đầu ngón tay cậu ta nóng ran lên. Cậu ta hơi lơ đãng, cứ thế mà để lỡ mất một chàng trai trẻ tiếp cận, không kịp dùng ánh mắt ngăn cản. Khi cậu ta ngẩng đầu lên, thì đã thấy đối phương đứng trước mặt, vẻ mặt hơi bối rối.
Người thanh niên đó đeo tai nghe trên cổ, trông rất thoải mái và điển trai, sau lưng anh ta là một nhóm bạn đang ồn ào.
"Tôi đã đứng nhìn các anh từ nãy giờ rồi," anh ta nhỏ giọng nói.
Thực tế không chỉ có anh ta, có tới hai chàng trai vô cùng điển trai xuất hiện tại LM, họ còn không hề có bạn đồng hành, cả hai đều không hề có những hành động thân mật như hôn hay ôm, trông không giống một cặp đôi, tất nhiên sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn.
Dù vậy hai chàng trai này lại tỏ ra khá lạnh lùng, không hề có ý định kết bạn với người khác, họ đeo mặt nạ, biểu hiệu rằng họ không muốn giao tiếp, chỉ im lặng uống rượu và trò chuyện với nhau, trong hoàn cảnh tại LM này... người khác làm vậy là nhàm chán, họ làm vậy lại thể hiện sự lạnh lùng. Điều này khiến nhiều người động tâm, nhưng lại không dám đến gần. Cũng là do chàng trai thấy bọn họ đã uống rượu xong, nhịn không được nhìn nhiều thêm một chút, lại vừa lúc thất thần nên thua trò chơi, bị nhóm bạn xúi tới đây mời.
Đối tượng anh ta mời là Tiết Từ.
Thấy Tiết Từ hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ khó hiểu với lời anh ta nói, chàng trai vội vàng giải thích: "Tôi không có ý gì xấu đâu, cũng không có nhìn cậu quá lâu đâu... à không, chỉ là." Anh ta thiếu chút nữa đã cắn trúng lưỡi, "Cũng có nhìn một chút thôi. Chủ yếu, chủ yếu là tò mò thôi."
"Tôi muốn mời cậu nhảy cùng."
Trên sàn nhảy tập trung rất nhiều người, mọi người đang nhún nhảy theo điệu nhạc, chàng trai chỉ tay vào sàn nhảy, thấy Tiết Từ vẫn ngồi yên một chỗ, cũng không có ý định đứng dậy, hiểu rằng lời mời của mình có phần hơi đột ngột và không phù hợp, buồn bã nhếch môi, mặt ửng đỏ vì xấu hổ, "Xin lỗi nhé."
Tiết Từ nói: "Không sao."
Cậu cũng cần một khoảng thời gian bình tĩnh.
Tiết Từ đứng lên: "Chúng ta..."
Tạ Vấn Hàn nhận ra Tiết Từ đang muốn đồng ý, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng đứng dậy còn nhanh hơn Tiết Từ một bước, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ, rồi nói trước: "Tôi cũng đi cùng."
Nhưng ngay khi cậu ta vừa nói xong, cả quán bar bỗng ồn ào hẳn lên, chủ quán vừa tuyên bố miễn phí đồ uống cho tất cả mọi người.
Mặc dù vậy nếu để ý kỹ, sẽ thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người họ. Mọi người đều đứng dậy vỗ tay nhiệt tình, chỉ còn thấy những cánh tay vẫy qua vẫy lại.
Nơi bọn họ đang đứng giống như một sân khấu vậy.
Một ban nhạc rock vừa biểu diễn xong, đi lên tiếp theo là một ban nhạc mới. Nhân viên đang điều chỉnh âm thanh, chuẩn bị cho màn trình diễn tiếp theo, mặc dù chưa bắt đầu biểu diễn, nhưng không khí đã rất náo nhiệt.
Cậu thanh niên vừa rồi đến gần Tiết Từ, có vẻ hơi kích động, khóe mắt sáng lên, hào hứng nói: "Là Lâm Thần biểu diễn đấy! Hôm nay không phải chủ nhật, cứ tưởng anh ấy sẽ không đến. Vậy mà vẫn có thể gặp được anh ấy ở đây, đúng là may mắn mà..."
Tiết Từ hơi ngẩn người.
Ánh mắt cậu hướng về phía trung tâm LM, sân khấu có chút nhỏ, một cái tên chợt lóe lên trong đầu.
Tiết Từ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu hỏi người bên cạnh: "Lâm Thần? Lâm Bạch Họa?"
"Dạ..." Có thể nói chuyện cùng với Tiết Từ, người kia có vẻ hơi lúng túng. Nhưng vấn đề này chàng trai lại không trả lời được, do dự nói, "Chỉ biết anh ấy họ Lâm thôi, không biết tên đầy đủ."
Những người ở quán bar này đều là fans, đều gọi anh ta là Lâm Thần.
Thái độ của Tiết Từ vẫn vậy không có gì thay đổi, nhưng Tạ Vấn Hàn lại để ý đến khoảnh khắc Tiết Từ ngẩn ngơ và do dự, gần như chắc chắn rằng Tiết Từ biết người này... Ít nhất là đã để ý đến, đáy mắt liền hơi tối lại.
Trong quán bar này, có người Tiết Từ để ý đến.
Ánh mắt cậu ta cũng hướng về phía sân khấu.
Tiết Từ nhanh chóng xác nhận được điều mình nghi ngờ, bởi vì giữa những tiếng reo hò không ngừng, người mà mọi người đang gọi là "Lâm thần" đã lên sân khấu.
Khác với những thành viên khác trong ban nhạc có ngoại hình khá khoa trương, "Lâm thần" không nhuộm tóc, không bấm khuyên tai, không xăm mình, tóc đen dài che một phần khuôn mặt, trên người là một chiếc áo phông in hình thần chết.
Lên sân khấu, không hề nói những lời cợt nhả, hay cố gắng tạo bầu không khí sôi động như những ca sĩ khác, thay vào đó cầm micro lên và bắt đầu hát...
Chỉ với câu hát đầu tiên, cả quán bar đang ồn ào bỗng chốc trở nên tĩnh lặng, tiếng hát vang vọng khắp không gian LM, tạo nên một bầu không khí yên tĩnh không giống như một quán bar nữa.
Ca khúc này chưa từng được nghe thấy bao giờ, nhưng lại vô cùng dễ nghe, khiến người ta tò mò không biết đây là tác phẩm của ai.
Chỉ có Tiết Từ biết, đây là một ca khúc do chính Lâm Bạch Họa sáng tác.
Trong một chương trình talkshow nổi tiếng, MC đã hỏi Lâm Bạch Họa về quá khứ, anh ấy chia sẻ rằng trước khi nổi tiếng, anh từng hát ở các quán bar nhỏ.
Những ngày tháng đó, Lâm Bạch Họa sống rất chật vật, thậm chí còn phải lo từng bữa ăn, anh ấy ký hợp đồng làm việc tại một quán bar nhỏ, hát cả đêm chỉ được trả 80 đồng, phải mất hai năm trời làm việc cật lực như vậy mới có thể thoát khỏi cuộc sống khó khăn đó. Sau này khi đã nổi tiếng, cũng vì hát hay, từ quán bar nhỏ đổi thành quán bar lớn hơn. Nhưng vẫn giữ được phong cách âm nhạc chân thật của mình.
Quá khứ bị anh ấy miêu tả bâng quơ qua vài câu, khiến nhiều fan hâm mộ cảm động.
Lúc đó Lâm Bạch Họa đã trở thành một ngôi sao hạng A, nhưng danh tiếng của anh ấy cũng bị ảnh hưởng bởi những tin đồn tiêu cực khiến sa sút phong độ trong âm nhạc. Mặc dù tài năng của anh ấy là không thể phủ nhận, vậy nên fan dựa vào thực lực của thần tượng, không coi ai ra gì mà ngang ngược, gần như xung đột với hơn nửa giới giải trí. Cuối cùng danh tiếng đều là những lời khen chê lẫn lộn, có thể nói là người có thể chất "Làm mưa làm gió" nhất trong giới giải trí.
Nói đến cũng khéo, Tiết Từ lúc thiếu niên chưa từng trải qua những mối quan hệ bạn bè bình thường, sau khi trưởng thành trải qua nhiều đau khổ, lại tìm thấy niềm an ủi trong việc theo đuổi thần tượng.
Lúc đó cậu rất thích cả âm nhạc lẫn con người của Lâm Bạch Họa.
Nhưng thực ra loại tình cảm này không quá sâu đậm, mà chỉ đơn thuần là chi khá nhiều tiền cho Lâm Bạch Họa. Cũng không dựa vào quyền thế của nhà họ Tiết để gặp mặt Lâm Bạch Họa... nếu nói thẳng ra, đến cả buổi biểu diễn của anh ấy, Tiết Từ cũng chưa từng tham gia, theo đuổi thần tượng giống những người khác.
Nhưng không hiểu sao điểm yếu này lại bị người khác biết được, Tiết Từ khó mà từ chối tham gia tiệc rượu, ở đây ngoại trừ người hợp tác với cậu, còn có ông chủ của giải trí Tinh Diệu... Mà nghệ sĩ nổi tiếng nhất của giải trí Tinh Diệu chính là Lâm Bạch Họa.
Lâm Bạch Họa ít nói, mặt lạnh lùng, lạnh nhạt vô cùng.
Rõ ràng là không muốn đến đây.
Tiết Từ giữ vẻ mặt vô cảm suốt cả buổi, thậm chí còn lạnh lùng hơn cả Lâm Bạch Họa, không ai có thể đoán được cậu là fan của Lâm Bạch Họa, điều này khiến ông chủ công ty giải trí Tinh Diệu cảm thấy lo lắng.
Người đàn ông này vốn nổi tiếng tàn nhẫn và sẵn sàng lợi dụng mọi thứ để đạt được mục đích. Việc sắp xếp cho Lâm Bạch Họa gặp Tiết Từ không chỉ đơn thuần là một bữa ăn để nhận mặt, mà còn muốn đưa lên giường Tiết Từ. Thấy Tiết Từ không hứng thú, ông ta đã nghĩ đến việc dùng những thủ đoạn khác, chẳng hạn như hạ thuốc.
Thực chất Tiết Từ vẫn luôn tôn trọng thần tượng của mình, cậu không phải là loại người lợi dụng tình cảm để đạt được mục đích cá nhân, như việc ép buộc Lâm Bạch Họa đến những buổi tiệc như vậy. Ngược lại, còn âm thầm lo lắng cho sức khỏe của Lâm Bạch Họa, thậm chí còn mời bác sĩ riêng đến khám, thả người về không tổn thương đến một ngón tay.
Tuy nhiên sự việc này đã bị phóng đại và xuyên tạc, Lâm Bạch Họa quyết định trả thù công ty giải trí Tinh Diệu và những công ty liên quan, bằng cách tung ra những bằng chứng về việc họ mua chuộc các nghệ sĩ và dàn xếp các mối quan hệ bất chính. Trong vụ việc này Tiết Từ cũng bị kéo vào và trở thành một trong những nạn nhân, mặc dù thông tin về cậu không được công khai, người ta chỉ biết rằng có một người tên "cậu Tiết" là fan cuồng, đã hợp tác với ông chủ của Tinh Diệu để thực hiện những âm mưu mờ ám.
Mặc dù không thể kết tội cậu, nhưng những người hâm mộ lại liên tục chửi rủa cậu thậm tệ, thậm chí còn muốn cậu biến mất khỏi thế giới này.
Tiết Từ đợi cho mọi chuyện lắng xuống, nhưng không chờ được bất kỳ lời xin lỗi hay lời giải thích nào.
Đây là lần đầu tiên cậu theo đuổi thần tượng, kết thúc một cách thảm hại như vậy.
Làm việc tốt, mà không được ghi nhận, đã trở nên quen thuộc với Tiết Từ.
Những tiếng hò reo của khán giả đánh thức cậu ra khỏi dòng suy nghĩ, ca sĩ trên sân khấu người mà cậu từng hâm mộ đã kết thúc phần trình diễn đầu tiên, đang điều chỉnh microphone. Hiện tại Lâm Bạch Họa vẫn chưa ra mắt, vẫn còn là một ca sĩ hát rong ở các quán bar nhỏ, nhưng đã có một lượng fan hâm mộ nhất định.
Tiết Từ ngẩng đầu nhìn anh ấy, như thể đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt lại không hề biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ lắng nghe tiếng hát.
Tạ Vấn Hàn khẽ cụp mắt.
So với những khán giả khác đang say mê thưởng thức màn trình diễn, ánh mắt lạnh lùng của Tạ Vấn Hàn khiến cậu ta trở nên khác biệt.
-----------------------
Tác giả có lời muốn nói: Thực sự rất muốn đẩy nhanh cốt truyện! Nhưng vì nhịp độ viết của tôi quá chậm, xin lỗi mọi người một trăm lần, thực xin lỗi, thực xin lỗi orz. (Là do tôi rất thích miêu tả vẻ đẹp của nhân vật, nhưng sẽ cố gắng tiết chế lại!! Các bạn xem bây giờ tôi cũng chỉ miêu tả một hai đoạn ngẫu nhiên thôi, sẽ không viết nhiều đâu otz)
Thực ra cốt truyện chính của kiếp trước tập trung vào những diễn biến sau này, trải qua mấy giai đoạn biến đổi nữa, bao gồm cả những tình tiết quan trọng như lúc hai nhân vật chính nhận ra tình cảm của nhau (trọng điểm). Còn phần tôi đang viết này, chủ yếu tập trung vào việc miêu tả quá trình một kẻ bị mọi người ghét bỏ dần trở nên được yêu thích, bắt đầu biến thành một người được tất cả mọi người yêu thương thu được độ hảo cảm, rất chi là sảng văn... Cũng muốn thêm vào một yếu tố nữa, đó là mặc dù nhân vật chính được mọi người yêu quý nhưng lại không hoàn toàn tin tưởng vào tình cảm đó. Chính vì điều này mà không thể tiết lộ quá sớm về nguyên nhân gây ra kiếp trước, vì nếu làm thế thì câu chuyện sẽ trở nên nhàm chán và không có gì để khám phá nữa.
Thực sự muốn viết thật nhanh để mọi người được đọc những phần hay nhất trong kiếp trước, nhưng mà... tôi vẫn phải xây dựng cốt truyện một cách hợp lý đã.
Tôi biết nhiều bạn đọc đang rất mong chờ những diễn biến tiếp theo để xem chuyện kiếp trước, đặc biệt là những cảnh tương tác giữa các nhân vật chính. Tôi cũng hiểu rằng các bạn muốn tôi viết nhanh hơn nữa, nhưng thật sự là tôi không thể nào làm được điều đó. Tôi muốn mọi thứ được diễn ra một cách tự nhiên và hợp lý nhất. Tôi sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ để các bạn sớm được đọc những phần hay nhất nhé!
Cuối cùng là về truyện này, đây là truyện khiến tôi đau đầu nhất từ lúc viết truyện, từ khi bắt đầu đăng truyện đã nhận được rất nhiều ý kiến trái chiều, mỗi ngày mở máy tính lên viết truyện đều cảm thấy hơi chán nản orz.
Có thể là từ đầu tôi đã đi sai hướng rồi, cũng đã cố gắng thử nghiệm nhiều yếu tố mới, nhưng kết quả lại không được như mong đợi. Tình cảm của các nhân vật không được rõ ràng, mạch truyện cũng khá lộn xộn. Tôi thật sự xin lỗi vì điều này. (Các bạn đừng trách tôi nhé!) Tôi sẽ cố gắng cải thiện và hoàn thiện câu chuyện hơn nữa, sẽ viết nhiều hơn, nhanh hơn và tập trung vào những tình tiết mà các bạn mong đợi. Cảm ơn các bạn đã luôn ủng hộ!