Sau khi trình diễn vài bài hát, khán giả dưới sân khấu càng trở nên cuồng nhiệt, có người không chút khách khí ném những bó tiền mặt lên sân khấu, thậm chí còn có người ném hoa và đá quý, có một cậu ấm nhà giàu còn ném cả chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay lên sân khấu, khiến bảo vệ phải theo sát, ngăn cậu ta tiếp tục làm những hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Lâm Bạch Họa liếc mắt một cái, chẳng buồn để ý đến những viên đá quý hay chiếc đồng hồ nọ, chỉ là khi xuống sân khấu nghỉ ngơi, có người đến thu gom những món quà mà khán giả đã tặng kia.
Trong không gian yên tĩnh của quán bar, Tạ Vấn Hàn lại gần Tiết Từ hơn.
Một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi cậu ta, nhưng sâu trong đôi mắt lại là bóng tối sâu thẳm, chỉ là ánh đèn quán bar hơi ảm đạm, nên không ai phát hiện ra sự khác thường trong ánh mắt đó.
"Tiết Từ." Tạ Vấn Hàn lên tiếng: " Cậu thích anh ta lắm à?"
Giọng điệu như thể hai người bạn tri kỉ đang trò chuyện, Tạ Vấn Hàn nói: "Đợi anh ta biểu diễn xong, chúng ta có thể mời anh ta một ly."
Tiết Từ rời mắt đi, giọng điệu bình tĩnh nhưng rất quyết đoán.
"Không."
Ngập ngừng một lát, Tiết Từ lại thản nhiên bổ sung, "Hát cũng tạm được."
Ý cười bên môi Tạ Vấn Hàn càng sâu, nhưng đôi mắt lại ẩn chứa tia sáng lạnh, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày. Cậu ta khẽ nói: "Vậy sao..." Ánh mắt lại dõi theo Lâm Bạch Họa đang biểu diễn trên sân khấu.
Tiết Từ không thích anh ấy, nhưng có rất nhiều người khác... lại rất "thích" Lâm Bạch Họa.
Ví dụ như cậu thiếu gia vừa ném chiếc đồng hồ lên sân khấu kia, bây giờ đã được người phục vụ đưa Lâm Bạch Họa đến ngồi cạnh, cả hai đang nói cười rất vui vẻ.
Lâm Bạch Họa không biểu lộ cảm xúc gì, mặt mày ủ rũ, chỉ hờ hững đáp lại vài tiếng. Dù không thể nói là không hợp tác, nhưng thái độ của anh ấy khiến người khác cảm thấy như đang miễn cưỡng làm theo lệ. Cậu thiếu gia kia có lẽ chưa từng gặp phải ai không biết nịnh nọt lấy lòng mình như vậy, đặc biệt là sau khi vừa tặng một món quà đắt tiền như vậy, nói được vài câu thì nụ cười liền tắt ngấm, ngôn từ cũng không còn khách khí như ban đầu.
"Này," cậu thiếu gia gõ nhẹ vào mặt bàn, "Anh kia, cho chút thiện cảm đi?"
Cậu ta đã nói đến vậy, Lâm Bạch Họa đương nhiên phải cho người ta chút mặt mũi rồi. Cậu thiếu gia rót một ly, anh ấy liền uống một ly, cứ liên tục mấy ly liên tiếp như vậy, sắc mặt cậu thiếu gia có phần thay đổi, vừa định từ bi nói anh ấy dừng lại, nhưng khi thấy cổ họng của Lâm Bạch Họa hơi lăn, tay đặt bên miệng ly, "Uống không nổi nữa à."
Sắc mặt của cậu thiếu gia tối sầm lại.
"Hát ở quán bar, chỉ mấy ly rượu, cũng không uống được à?" Cậu ta chế giễu, "Tôi đâu có bắt anh uống đến say xỉn, làm như mình trong trắng lắm ấy."
Câu nói này thực sự không dễ nghe chút nào, mặt Lâm Bạch Họa tái nhợt hẳn, giọng khàn khàn nói: "Uống nhiều, sẽ ảnh hưởng đến giọng, không hát được."
"Đây đều là những loại rượu rất ngon, sao mà ảnh hưởng được đến giọng hát?" Cậu thiếu gia tỏ vẻ thờ ơ, "Hay là các người bán rượu giả? Muốn kiếm chuyện với tôi à." Những vệ sĩ đằng sau cậu ta lập tức đứng dậy, thân hình cao lớn, dáng vẻ không dễ đụng.
Cảnh tượng bên này khá thu hút sự chú ý, lại còn có cả ca sĩ vừa được tung hô ở đấy, không ít người nhìn sang. Ngay cả ông chủ của LM cũng chú ý.
Tạ Vấn Hàn cười nhạt: "Ca sĩ kia có vẻ gặp phiền phức."
Tiết Từ định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi. Cậu chỉ nói gì đó với chàng trai trẻ kia, khiến cậu ta rời đi với vẻ mặt tiếc nuối.
Ông chủ LM mặc vest, đeo kính gọng vàng, nhìn vô cùng tao nhã. Trông không giống một ông chủ quán bar bình thường, mà giống một doanh nhân thành đạt.
Hắn ta tiến đến, hỏi vài câu cho rõ sự tình, sau đó vô cùng xin lỗi với vị thiếu gia kia.
"Xin lỗi cậu Ngôn vì sự bất lịch sự của nhân viên của tôi." Ông chủ hơi khom lưng, rồi quay sang nhìn Lâm Bạch Họa: "Còn không biết điều, mau xin lỗi cậu Ngôn đi?"
Lâm Bạch Họa mím chặt môi, không nói gì, chỉ chăm chú uống rượu liên tục, giữ chừng cũng không hề ăn bất cứ thứ gì khác, khiến người ta còn nghi ngờ anh ấy có thể bị ngộ độc hay không, cuối cùng ông chủ đành phải lên tiếng can thiệp, yêu cầu anh ấy rời khỏi, lại quay qua xin lỗi cậu thiếu gia: "Cậu ta chỉ biết hát, không hiểu những quy tắc xã giao, cậu Ngôn đừng chấp với cậu ta làm gì."
Cậu thiếu gia không chịu im lặng, nhưng vẫn cho chút mặt mũi, cười nhạo nói: "Tôi so đo với anh ta làm gì chứ... Hừ, đợi lát nữa anh ta hát tiếp đi, tôi muốn nghe xem giọng hát của anh ta có bị hỏng thật không."
Lâm Bạch Họa trở lại hậu trường, nhíu chặt mày, sắc mặt tái nhợt dọa người. Các thành viên trong ban nhạc lo lắng đến mức phải giục anh ấy đến nhà vệ sinh nôn ra, đợi đến khi mặt Lâm Bạch Họa tươi tỉnh hơn một chút, lại đưa một cốc nước cho anh ấy súc miệng.
"Thỉnh thoảng sẽ gặp phải những khách hàng khó nhằn như vậy," một thành viên trong ban nhạc an ủi anh ấy, "Cậu thiếu gia kia cũng không đến nỗi quá đáng, ít nhất còn cho tiền boa khá hậu hĩnh mà?"
Lâm Bạch Họa không nói gì, các thành viên cũng đã quen với tính trầm lặng của anh ấy, một người lên tiếng: "Cậu bây giờ cứ nghỉ ngơi giữ giọng đi, một lát để bọn Hiên Tử lên sân khấu trước, dù sao hôm nay hát cũng đủ rồi." Câu nói còn chưa dứt, đã có nhân viên của LM đến thông báo, bảo Lâm Bạch Họa lên sân khấu tiếp theo.
"Trời." Thành viên trong đội nghẹn họng, mãi mới thốt lên.
Lâm Bạch Họa im lặng một lúc, rồi lấy một viên kẹo nhuận họng ngậm vào miệng, đè dưới lưỡi, không nói một lời tiếp tục lên sân khấu biểu diễn.
Là một ca sĩ, cồn sẽ khiến đầu óc Lâm Bạch Họa trì trệ, uống rượu dồn một lúc, lại còn vội vã nôn ra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến việc phát huy. Giọng hát lúc này cũng hơi khàn, mặc dù nhịp điệu và giai điệu vẫn ổn định, tuy nhiên so với những phần trình diễn trước đó thì không được hoàn hảo bằng.
Điều này khiến cậu thiếu gia càng thêm tức giận.
Cậu ta chỉ chuốc rượu, cũng có phải rót axit đâu, mới nói giọng bị thương, là có thể nhanh chóng bị đến vậy à? Đây rõ ràng là lên sân khấu mà không cho cậu ta tí mặt mũi nào.
Mấy người bạn của cậu thiếu gia, vừa nhìn thấy sắc mặt của cậu Ngôn đã biết ngay là cậu đang không vui, liền nhao nhao đến gần đưa ý kiến bày trò.
Ví dụ như khi cậu Ngôn không kêu dừng, tên ca sĩ này sẽ không được nghỉ, phải hát liên tục cả đêm. Hoặc bây giờ kêu tên đó xuống đây, không cần hát nữa, tiếp tục rót rượu cho cậu Ngôn.
Có người còn thẳng thắn hơn, đứng dưới sân khấu bắt đầu chế giễu.
Lâm Bạch Họa vốn có chất giọng rất tốt, không phải tự nhiên mà anh ấy lại có nhiều fan hâm mộ đến vậy. Từ khi anh ấy lên sân khấu biểu diễn tới nay, có lẽ chưa bao giờ bị chê bai thảm hại như vậy, liên tục hát sai nhịp, giọng lại ngày càng khàn hơn.
Anh ấy cũng không phải là một "ngôi sao lớn" sau này với những màn trình diễn đỉnh cao, bấp chấp mọi quy tắc, có thể đối phó với mọi tình huống. Càng mắc lỗi, anh ấy càng trở nên hoảng loạn, gương mặt tái nhợt hơn cả lúc bị ép uống rượu.
Lâm Bạch Họa để ý, thấy có những người nghe nhạc đang bị làm phiền bởi những lời bình luận khiếm nhã của đám người kia, ánh mắt của những người đó tỏ rõ sự không hài lòng khi nhìn về phía nhóm người đang gây rối, thậm chí có người còn thiếu kiên nhẫn, đi đến chỗ bartender để phàn nàn.
Ông chủ LM lại phải đến can thiệp một lần nữa.
Hắn ta với vẻ ngoài lịch lãm vẫn giữ thái độ hòa nhã, lúc nghe được mấy người nồng mùi rượu bên cạnh cậu thiếu gia phàn nàn "Hát cái gì mà dở ẹc, muốn điếc tai đến nơi rồi", lông mày hơi nhướn lên một chút. Rồi lại cười nói: "Anh nói rất đúng, tôi sẽ thay người hát ngay, hôm nay nhất định sẽ trừ tiền lương của cậu ta... anh muốn nghe thể loại nhạc gì? Muốn nhạc dance hay vẫn là rock and roll, chúng tôi đều có thể đáp ứng, tùy anh chọn." Hắn ta nói rất khéo léo, nịnh nọt gãi đúng chỗ ngứa. Tay ăn chơi kia nghe mà lâng lâng, định đáp lời, chợt nghe cậu Ngôn lười biếng nói: "Không cần ai cả, tôi chỉ muốn nghe anh ta hát tiếp." Lúc này mới bừng tỉnh, im mồm.
Cậu Ngôn này quả thật khó chiều, làm nụ cười trên mặt ông chủ LM cứng đờ, đang suy nghĩ cách giải quyết tình hình, đúng lúc có tiếng ồn ào từ phía khán giả nào đó, mọi người bắt đầu chen lấn, đến gần sân khấu hơn. Cậu Ngôn quay ra nhìn, mới phát hiện ra người đang biểu diễn trên sân khấu đã đổi, một bài hát đã kết thúc, một ca sĩ khác lên thay thế, để Lâm Bạch Họa đi xuống. Ngay lập tức liền giận đến nỗi mặt đỏ bừng, cảm thấy như ông chủ thừa dịp nói chuyện cùng mình mà thừa nước đục thả câu... đây là bằng mặt mà không bằng lòng, không nể mặt của cậu ta? Cậu ta tức giận đứng dậy, định gây chuyện.
Ông chủ thấy sắc mặt của cậu ta không vui, vội vàng giải thích, "Chúng tôi không cố ý thay người đâu. Người lên sân khấu kia... hình như là khách hàng."
"Đối với việc khách hàng ngẫu hứng muốn lên sân khấu biểu diễn, LM sẽ không ngăn cản, sẽ tạo điều kiện hết sức có thể, thậm chí còn miễn phí đồ uống để tạo không khí..."
Ông chủ quan sát sắc mặt của cậu thiếu gia một cách thận trọng, trong lòng cảm thấy khá lạ.
Khách hàng này đến đúng lúc quá, nếu không phải hắn ta chắc chắn rằng mình không hề sắp xếp chuyện này, còn tưởng là mình đã chủ động làm vậy để giải quyết tình huống.
Cậu Ngôn hiển nhiên cũng nghĩ vậy, nghi ngờ nhìn hắn ta, đang định ra lệnh cho người của mình làm gì đó, bất ngờ người mới lên sân khấu đã bắt đầu hát.
Dù sao thì để lên sân khấu trước bao nhiêu khán giả như vậy, người đó chắc chắn phải có chút bản lĩnh, nếu không chẳng ai dám liều lĩnh như vậy.
Vậy nên vị khách này có lẽ hát khá dễ nghe, nhưng mọi người lại không nghĩ tới, sẽ như vậy, như vậy...
15 phút trước, người hát bắt đầu hát sai nhịp, giọng run rẩy thậm chí còn hát lạc tông khiến nhiều khán giả cảm thấy khó chịu. Tiết Từ khẽ rũ mắt, vẻ mặt tỏ ra không mấy hứng thú.
Cậu khẽ mím môi, rồi đột ngột nói: "Khó nghe quá."
Tạ Vấn Hàn trầm ngâm nhìn cậu, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Những người đó quá ồn ào, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh ấy." Tất nhiên còn có những lý do khác nữa, chẳng hạn như những xung đột mà Lâm Bạch Họa vừa trải qua... Tạ Vấn Hàn cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, bình tĩnh nói: "Để tôi đi xử lý đám người đó."
"Không cần." Tiết Từ bất ngờ lên tiếng, "Cậu không cần phải giúp anh ấy."
Giúp?
Những lời này quả thật đáng để suy ngẫm, Tạ Vấn Hàn chợt nghĩ đến phản ứng ban đầu của Tiết Từ khi nghe những lời này, rồi thấy Tiết Từ đứng dậy, đôi mắt đen láy lại nhìn mình. Ánh mắt ấy vừa đẹp lại vừa mang một vẻ quyến rũ khó cưỡng, câu mất hồn Tạ Vấn Hàn, thoáng chốc quên mất mình đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy đôi môi đỏ mọng của Tiết Từ khẽ nhúc nhích.
Tạ Vấn Hàn không nghe rõ.
Cậu ta dừng lại một chút, rồi hỏi: "Cậu vừa nói gì vậy."
"Tôi muốn..." Tiết Từ vẫn giữ thái độ bình tĩnh, không hề dao động, hơi nghiêng đầu nhìn cậu ta, "Cậu có muốn nghe tôi hát không?"
Khi câu hỏi này được đặt ra, lại ở trong hoàn cảnh hiện tại.
Tạ Vấn Hàn ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Tiết Từ đang đứng trên sân khấu. Ánh đèn trắng sáng trên sân khấu chiếu xuống, rọi lên từng đường nét trên khuôn mặt cậu.
Đột nhiên cậu ta cảm thấy hối hận, hối hận vì câu trả lời vừa rồi...
Cậu ta không nên nói muốn.
Cậu ta muốn nghe, nhưng lại ích kỷ muốn Tiết Từ chỉ hát cho mình nghe.
Cậu ta không muốn chia sẻ kho báu này với bất kỳ ai khác, giống như một con rồng bị kéo ra khỏi hang sâu tối tăm, phơi bày trước ánh mắt của mọi người trong Đế Quốc, đó là một hình phạt quá đỗi đau khổ đối với con rồng ấy.
Nhưng mọi thứ đã quá muộn rồi.
Ánh đèn sân khấu quá sáng, chiếu vào gương mặt, cảm giác có chút chói. Tiết Từ hơi nheo mắt lại, điều chỉnh micro, chạm vào vị trí vẫn còn hơi ấm mà người ca sĩ trước đó vừa đặt tay vào.
Vì là người ngẫu nhiên lên sân khấu, ban nhạc phía sau không có sự chuẩn bị nào, hậu trường cũng không thể tìm ra được bản nhạc nền phù hợp nào, trong một quán bar, Tiết Từ lại hát dòng nhạc không thích hợp nhất.
Làn điệu rất chậm, giai điệu du dương và buồn man mác, là ca khúc vẫn chưa được ai cover lại "Diệp Vẫn"
Người soạn nhạc là một nhạc sĩ nổi tiếng, đây là tác phẩm ông đã sáng tác trước khi qua đời, thể hiện nỗi nhớ da diết của một bệnh ngận bệnh nặng nhưng không thể trở về cố hương, cùng với thời gian 50 năm, xa cách với người bạn đời.
Lời ca tràn đầy sự luyến tiếc, dịu dàng, thậm chí là cả hy vọng và niềm vui.
"Trên phiến lá cam vàng những đường gân.
Mỗi đường, so với cầu Kiều còn rộng hơn, so với nỗi nhớ nhung lại hẹp hơn.
Anh hôn lên lá, chôn chúng dưới gốc cây, năm sau lại thấy cây đâm chồi nảy lộc.
Em đến nơi đây, những chiếc lá v**t v* má em.
Là anh đang hôn em đấy."
Thế nhưng những ca từ ấy lại mang một cảm giác ấm áp lạ thường, khi được cất lên, lại trở nên vô cùng da diết và bi thương... thậm chí là tuyệt vọng. Cảm xúc ấy cứ quấn quýt, dày đặc như những dây leo bao trùm lấy không gian, khiến người ta nghẹt thở, khó lòng rời mắt.
Cảm xúc ấy quá mãnh liệt, quá đỗi chân thật, khiến người nghe không khỏi rơi nước mắt.
Vô tri vô giác, vô thanh vô tức, chỉ là trong lòng vô cùng buồn khổ. Không phải là nỗi bi thương, chỉ là từ không biết khi nào, như bị dao đâm nát tim.
Lâm Bạch Họa không chỉ sở hữu một giọng hát trời phú, mà còn có một tài năng thiên bẩm về âm nhạc, anh ấy nắm bắt được âm thanh, kỹ thuật một cách tự nhiên, không cần phải học hỏi nhiều.
So sánh qua thì, Tiết Từ không có nhiều kỹ thuật như vậy. Giọng của cậu dễ nghe... cả khi nói chuyện, hay cả khi hát cũng vậy, không quá khó nghe. Tuy nhiên so với tài năng thiên bẩm của Lâm Bạch Họa, chỉ là dễ nghe mà thôi, vẫn còn thiếu một chút hoàn hảo.
Cố tình vào ngay lúc này, chí ít là bây giờ. Chẳng ai còn nhớ đến phần trình diễn của Lâm Bạch Họa nữa, càng không ai bàn tán, mọi người thậm chí còn phàn nàn vì phải nghe khách hàng hát quá lâu, muốn Lâm thần trở về áp chế.
Lâm Bạch Họa đang nghỉ ngơi ở hậu trường.
Anh ấy cảm thấy vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn quên cả việc mình đã xuống sân khấu như thế nào. Chỉ uống một ngụm nước đá, để viên đá chạm vào cổ họng làm dịu cơn khát. Nhưng khi nghe tiếng hát từ sân khấu vọng lại, bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, viên đá tan chảy trên đầu ngón tay, nước chảy từ hầu kết xuống cổ áo, lạnh lẽo và ướt át, cảm giác đó cũng không hề làm anh ấy tỉnh táo lại.
Viên đá lạnh cứ thế tan chảy trong miệng mà chẳng hề hay biết.