- Xem ra Thủy Hỏa bí cảnh e rằng không dễ chơi.
Lâm Phàm nhìn chăm chú ở phương xa, ở xa như vậy mà vẫn cảm nhận được khí tức, có một hơi thở Đạo khí xung thiên phóng thẳng vào đám mây trên trời.
Hơn nữa còn không chỉ một nơi, xem ra khắp tứ phía đều có tranh đấu.
"Thủy Hỏa bí cảnh" là một bí cảnh chưa bao giờ bị khai phá, hiển nhiên đã rơi vào mắt rất nhiều người.
Nơi cất giữ bảo bối này, coi như bảo bối có nhiều hơn nữa cũng là sói nhiều thịt ít, không đủ chia sẻ, hơn nữa nguy cơ từ tứ phía, xem ra cần phải cẩn trọng một chút mới được.
Sau đó Lâm Phàm đuổi theo phương hướng mấy người Hồng Vân tiên tử rời đi.
Sau khi Lâm Phàm rời đi, hư không rung động, tại chỗ đó xuất hiện mấy người đàn ông, một người nam tử trong đó hơi nhướng mày, một ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái.
- Vạn Bức lão tổ bị giết chết, rốt cuộc là có ai bản lãnh này?
Sắc mặt nam tử hơi đổi, hơi nghi hoặc một chút, thực lực Vạn Bức lão tổ mặc dù không phải quá mạnh, thế nhưng động thiên lại ảo diệu, vô cùng quái dị rất khó giết chết được.
- La huynh, Thủy Hỏa bí cảnh này của cải nhiều kinh người, loại người như Vạn Bức lão tổ tham lam vô độ, đá vào tấm sắt bị giết cũng là bình thường.
Một người đàn ông khác có tướng mạo lạnh lùng, hai con mắt một âm một dương, trong đó có Âm Dương Chi Khí lưu chuyển, phảng phất có thể điên đảo càn khôn, chuyển đổi vạn giới.
- Thủy Hỏa Đại Đế chính là cường giả vạn cổ, một đời tích lũy của cải nhiều vô kể, đặc biệt là chân đế Thủy Hỏa quý giá nhất, nếu như có được chân đế Thủy Hỏa thì có thể lấy được truyền thừa của Thủy Hỏa Đại Đế, chúng ta không thể để người khác đoạt đi được.
Một tên nam tử trong tay cầm quạt giấy nói, tên nam tử này hào hoa phong nhã, thế nhưng trên người thời khắc đều tản ra một cỗ sát ý, cổ sát ý này mịt mờ vô thường.
Thế nhưng tia sát ý ấy lại lúc ẩn lúc hiện chấn động tâm thần, khiến người ta trầm luân trong giết chóc vô tận.
- Đoạt Mệnh Thư Sinh, ba người chúng ta đã nói rất rõ ràng, kết bạn mà đi, kì ngộ nhìn duyên phận, nếu như ai đâm sau lưng thì đừng trách ta trở mặt vô tình.
La Nghị lạnh lùng nói.
- Đây là chuyện đương nhiên, được rồi, chúng ta đi thôi, lần này trưởng lão Vân Tông đến không ít, thực lực đúng là rất mạnh, có chút vướng tay chân, cẩn thận mới được.
Nam tử có cặp mắt trắng đen rõ ràng hờ hững cười nói.
....
Giờ khắc này Lâm Phàm nhìn tình huống bên trong Thủy Hỏa bí cảnh, càng thâm nhập sâu càng cảm giác Thủy Hỏa Đại Đế không hề đơn giản, mở ra bí cảnh thứ nguyên, linh khí thiên địa dày đặc vô cùng.
Đặc biệt là khắp nơi đều có linh thảo, tuy cấp bậc các loại linh thảo không cao nhưng đối với Lâm Phàm thì lại có chút tác dụng.
Một đường phi hành mà đến, linh thảo khắp nơi cũng bị Lâm Phàm thu gặt.
Có lọt nổi vào mắt xanh người khác hay không thì chẳng biết, nhưng đối với Lâm Phàm thì bất kì thứ gì kể cả cỏ dại đi chăng nữa khi bỏ vào hệ thống vẫn đều có thể luyện ra thần đan.
Lúc này, Lâm Phàm nhìn về phía trước, ba người Hồng Vân tiên tử, Thiên Vân, Mộc Thanh đều đứng tại nơi đó, mà xung quanh cũng có một đám người, đều dừng lại nghỉ ngơi.
- Mọi người chú ý, có người đến.
Lúc này, trong đám người có một người đàn ông cảm giác được gợn sóng hư không, nhất thời biến sắc lập tức đề phòng.
Hắn không nghĩ tới có người có thể tránh né tra xét của hắn, mãi đến tận thời điểm người đó tới tận nơi hắn mới phát hiện trong hư không rung động.
Sắc mặt các đệ tử Vân Tông ngưng lại, vô cùng cảnh giác.
Sau khi bọn họ đi vào lại bị mất dấu các trưởng lão, ở bên trong Thủy Hỏa bí cảnh bọn họ cẩn thận từng li từng tí một, chỉ sợ gặp phải cường giả.
Hồng Vân tiên tử nhìn người tới, sắc mặt nhất thời vui vẻ, vội vã tiến lên:
- Mọi người không cần kinh hoảng, hắn là bằng hữu của ta.
Mọi người nghe được lời Hồng Vân tiên tử, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thiên Vân và Mộc Thanh nhìn thấy Lâm Phàm, trong lòng cũng vui vẻ, đối với Thiên Vân mà nói cái tên này tuy rằng rất thân thiết với Hồng Vân sư muội thế nhưng làm người không tệ lắm, cũng không có chán ghét như lúc trước, vì lẽ đó Thiên Vân đối với Lâm Phàm cũng chỉ là lúc trước có chút khúc mắc, hiện tại sớm đã không còn.
- Ngươi không sao chứ?
Hồng Vân tiên tử không nghĩ tới Lâm Phàm tới nhanh như vậy, các nàng cũng vừa mới gặp lại đồng môn.
- Không có chuyện gì, Vạn Bức lão tổ này có chút vướng tay chân, có điều đã xong rồi.
Lâm Phàm nói, sau đó nhìn về phía những người xung quanh.
Khí tức những người này khác nhau, chủng tộc cũng khác nhau, có điều thực lực lại không tệ, có cảnh giới Thần Thiên Vị, cũng có cảnh giới Hoang Thiên Vị.
Có điều tu vi những người này nếu như gặp phải Vạn Bức lão tổ chỉ sợ không chống đỡ nổi mấy chiêu.
- Vạn Bức lão tổ chết rồi?
Hồng Vân cả kinh, có chút không dám tin tưởng.
- Đúng vậy, đã bị ta giết, Vạn Bức lão tổ thủ đoạn tuy rằng quái dị, nhưng lại đụng phải ta là số hắn tận rồi.
Lâm Phàm lạnh nhạt nói, Vạn Bức lão tổ này mặc dù là Động Thiên cảnh nhưng thực lực cũng không phải rất mạnh, cái mạnh chỉ là thủ đoạn hồi sinh vô hạn.
Thế nhưng sau khi bị Lâm Phàm nhìn thấu bí mật này, Vạn Bức lão tổ vẫn phải chết mà thôi.
Trong lòng Hồng Vân tiên tử vô cùng khiếp sợ, trưởng lão tông môn chưa từng có thể giết Vạn Bức lão tổ, mà hắn lại giết được, thủ đoạn này, thực lực này, đúng là kinh người a.
Lâm Phàm và những trưởng lão Vân Tông bây giờ không có khả năng so sánh với nhau, những trưởng lão kia chỉ là không có nhìn thấu bí mật động thiên của Vạn Bức lão tổ, bởi vậy sau khi giết Vạn Bức lão tổ xong cũng không biết hắn có thể dựa vào Hắc Thiên Bức Vương để phục sinh.
Có điều lần đó cũng đã làm cho Vạn Bức lão tổ bị thương nặng.
Hắc Thiên Bức Vương trong động thiên bị trưởng lão Vân Tông giết không còn một mống chỉ có một con Hắc Thiên Bức Vương trốn thoát.
Cuối cùng mất thời gian mấy năm, mới chậm rãi khôi phục như cũ.
- Hồng Vân, bằng hữu này của ngươi là ai?
Dẫn dắt đội ngũ này là một sư huynh Vân Tông, giờ khắc này nhìn thấy Lâm Phàm, trong ánh mắt lấp lóe một tia ánh sáng khinh thường.
- Vị này là Nhân tộc thiên kiêu, Lâm Phàm, khi ta bị Tà Minh đuổi giết, chính hắn đã cứu ta, mà khi gặp phải Vạn Bức lão tổ cũng là hắn đã mở ra một con đường để cho ta cùng các sư huynh sư tỷ đi trước, lần này mở Thủy Hỏa bí cảnh ta liền mời hắn cùng đi vào.
Hồng Vân tiên tử giải thích.
- Lâm Phàm, vị này chính là sư huynh của ta, Phương Vĩ Phong, Phương sư huynh.
Hồng Vân tiên tử cũng giới thiệu cho Lâm Phàm.
- Ngưỡng mộ đã lâu.
Đây là sư huynh đồng môn của Hồng Vân tiên tử, Lâm Phàm vẫn có chút lễ nghi, khách khí nói.
Phương Vĩ Phong nhìn Lâm Phàm một chút, sau đó đem ánh mắt nhìn về phía Hồng Vân tiên tử:
- Thủy Hỏa bí cảnh vô cùng quan trọng, không biết rõ ràng, làm sao có thể mang vào, người tốt và người xấu, không phải mắt thường là có khả năng nhìn thấu được.
Lâm Phàm khẽ nhíu mày, có chút không vui, cái tên này đầu óc có phải bị bệnh hay không, tiểu gia chưa từng đắc tội hắn, vừa thấy mặt đã muốn gây sự rồi à.
- Sư huynh, Lâm huynh hắn đã cứu mạng chúng ta, hơn nữa còn giết Vạn Bức lão tổ, có Lâm huynh ở đây, chúng ta cũng có thể có bảo đảm.
Thiên Vân đứng dậy nói.
- Khẩu khí thật lớn, có hắn ở đây thì chúng ta có thể bảo đảm? Thiên Vân ngươi bây giờ cánh cứng cáp rồi, không đem Phương sư huynh đặt ở trong mắt.
Một tên đệ tử ở cạnh Phương Vĩ Phong đứng dậy khiển trách.
- Ngụy Thiên sư huynh, ý ta không phải như vậy.
Thiên Vân nói.
- Được rồi, nhóm trưởng lão đều không giết được Vạn Bức lão tổ, hắn có bản lãnh này sao? Ai biết hắn để cho các ngươi rời đi trước, có thể cùng Vạn Bức lão tổ mưu đồ bí mật gì hay không?
Ngụy Thiên cả vú lấp miệng em nói.
- Ngụy sư huynh, ngươi làm sao có thể ngậm máu phun người như vậy.
Thiên Vân phản bác.
- Làm càn, không biết lớn nhỏ.
Ngụy Thiên trong nháy mắt đã ra tay.
Mà Phương Vĩ Phong đứng ở nơi đó, sắc mặt bình thường, không có ý ngăn cản, hiển nhiên cũng là hướng về Lâm Phàm thị uy.