Lâm Phàm không ngờ tới chuyện này sẽ thành ra như vậy.
Tương thân tương ái ở nơi nào, làm sao một lời không hợp liền dạy dỗ đồng môn.
Thiên Vân không phải là nói một câu bênh vực mình thôi sao, vậy mà lại bị trừng phạt, thật quá bá đạo đi.
Ngụy Thiên đưa tay lên phát ra khí thế mạnh mẽ, chộp về phía Thiên Vân.
- Ngụy sư huynh, dừng tay.
Hồng Vân thấy Ngụy Thiên ra tay không chút lưu tình, sắc mặt cũng biến đổi.
"Liệt Không Trảo" cho dù là hư không cũng đều có thể bị phá tan chứ không cần phải nói tới thân thể máu thịt của Thiên Vân.
Thiên Vân thấy cảnh này, nội tâm rung động, hắn biết đây là sư huynh đang thị uy với mình thế nhưng quy định Vân Tông sâm nghiêm vô cùng, hắn căn bản không dám đánh trả.
Cho dù đánh trả cũng không phải đối thủ của Ngụy sư huynh.
Ngay trong nháy mắt này, Thiên Vân đột nhiên phát hiện một bóng người đứng chắn trước mặt mình.
Mà Ngụy Thiên nhìn thấy tên Nhân tộc chặn trước Thiên Vân, trong lòng cũng liên tục cười lạnh, sức mạnh không khỏi gia tăng, năm ngón tay tản ra một đạo ánh sáng sắc bén, hướng về phía vai Lâm Phàm chộp tới, như muốn bóp nát hắn.
Xoạt xoạt!
Một trận tiếng vang giòn giã vang lên, thế nhưng đây không phải là tiếng bả vai Lâm Phàm vỡ vụn, mà là ngón tay của Ngụy Thiên đang muốn túm lấy bả vai Lâm Phàm, trong chớp mắt năm ngón tay phảng phất như bị sức mạnh nào ngăn chặn đau đớn.
Một đạo kiếm ý xuyên qua từ bả vai, rơi xuống cánh tay Ngụy Thiên.
Máu tươi rớt xuống, bay lả tả trong bầu trời.
A!
Một trận tiếng kêu thảm thiết vang lên, thân thể Ngụy Thiên không ngừng lùi lại, tay phải như bị vạn kiếm xuyên qua, xuất hiện lỗ máu chằng chịt, trong lỗ máu này, còn có máu tươi ồ ạt chảy ra ngoài.
- Ngươi....
Ngụy Thiên tức giận nhìn về phía Lâm Phàm, thế nhưng cảm giác đau đớn chỉ đủ để cho hắn hí lên một tiếng, kiếm ý chưa tiêu trừ vẫn ở trên cánh tay.
- Thiên Vân huynh là sư đệ ngươi, ngươi thân là sư huynh giáo huấn hắn không có gì đáng trách, thế nhưng Thiên Vân huynh là bằng hữu của ta, ở trước mặt ta bắt nạt bằng hữu của ta, đó chính là không đem Lâm Phàm ta để ở trong mắt, lần này chỉ là một lần dạy dỗ nho nhỏ cho ngươi, nếu như ngươi còn dám làm càn, cánh tay này của ngươi ta sẽ chém đứt.
Lâm Phàm vô cùng khí thế nói.
Lửa giận trong lòng Ngụy Thiên cháy hừng hực, hắn không nghĩ tới tên này lại dám động thủ, hơn nữa còn dám đả thương cánh tay mình.
Thế nhưng Ngụy Thiên biết mình cùng người này có sự chênh lệch rõ ràng.
Nhưng hôm nay có nhiều đồng môn ở đây như vậy, Ngụy Thiên làm sao có thể để bị mất mặt.
- Nhân tộc ngươi lai lịch không rõ, trà trộn vào Vân Tông chúng ta nhất định có ý đồ khác, mọi người xông lên bắt lấy hắn cho ta.
Ngụy Thiên giận dữ hét.
- Dừng tay.
Hồng Vân ngăn ở giữa hai người:
- Ngụy sư huynh, hiện tại chúng ta đang ở trong Thủy Hỏa bí cảnh, phát sinh nội đấu không phải là điều sáng suốt.
- Hồng Vân sư muội, ngươi đây là muốn đứng về phía Nhân tộc?
Ngụy Thiên tức giận chưa nguôi, làm sao đồng ý dừng tay như vậy:
- Cho dù Đại sư huynh Liễu Ngân thích ngươi nhưng nếu như ngươi không lùi lại, đừng trách Ngụy Thiên ta không niệm tình đồng môn.
- Ngụy Thiên, ta với Liễu sư huynh không có quan hệ gì, nếu như ngươi không phân rõ cho đúng sai bị trưởng lão biết, họ tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi.
Hồng Vân nói.
- Ngụy sư đệ, lui ra.
Đang lúc này, Phương Vĩ Phong bước lên trước, khí tức lẫm liệt như núi Ngũ Nhạc mênh mông cuồn cuộn.
- Sư huynh, ta...
Trong lòng Ngụy Thiên không phục, muốn tìm chỗ dựa.
- Lui ra.
Ngữ khí Phương Vĩ Phong vẫn bình thường như nước, thế nhưng Ngụy Thiên biết nếu như mình không lùi xuống, chỉ sợ cũng sẽ chọc cho sư huynh tức giận.
- Phương sư huynh, chuyện này hi vọng ngươi làm chủ, hy vọng có thể bài trừ tất cả, đồng tâm hiệp lực, sống thật hòa thuận trong Thủy Hỏa bí cảnh.
Hồng Vân tiên tử nói.
Sắc mặt Phương Vĩ Phong âm trầm bất định:
- Hồng Vân sư muội, ngươi cũng lui ra.
- Sư huynh....
Hồng Vân tiên tử nhìn thấy biểu hiện của Phương sư huynh thời khắc này, trong lòng cũng cảm thấy không ổn.
- Lui ra.
Phương Vĩ Phong chợt quát một tiếng, sóng âm vô hình khiến Hồng Vân tiên tử chấn động, loại thủ đoạn này cũng cực kỳ cường hãn.
Lâm Phàm nhìn một màn trước mắt, biết chuyện này không thể hòa giải bằng mồm được rồi, chỉ là Lâm Phàm có chút bất đắc dĩ, rõ ràng không có chuyện gì, lại bị người khác ức hiếp.
Xem ra người hiền bị bắt nạt quả nhiên là sự thật.
Nếu như vừa nãy chính mình lấy tư thế hung hăng tuyệt đỉnh ra sân thì bây giờ lại là một kết quả khác.
- Lâm huynh, ngươi cẩn trọng một chút, Phương sư huynh rất mạnh.
Thiên Vân đứng sau lưng Lâm Phàm nhỏ giọng nói.
Đồng thời trong lòng vô cùng tức giận bất bình, cho dù là đồng môn, sao lại có thể lấy thực lực ra để nói chuyện.
Lâm Phàm gật gật đầu, sau đó bước lên trước, nhìn thẳng Phương Vĩ Phong:
- Ngươi muốn đấu một trận, vậy thì đấu một trận, Lâm Phàm ta chưa bao giờ sợ bất cứ ai.
- Hừ, có can đảm, Ngụy sư đệ tài nghệ không bằng ngươi không oán trách ai được, thế nhưng Ngụy sư đệ giáo huấn tiểu bối, ngươi là người ngoài lại dám can thiệp, như vậy là không đem Vân Tông để vào trong mắt, hôm nay ta muốn nhìn một chút ngươi có bản lãnh gì, dám ra tay với người Vân Tông chúng ta.
Phương Vĩ Phong lạnh lùng nói.
- Lâm Phàm, ngươi không nên vọng động.
Hồng Vân tiên tử ngăn ở Lâm Phàm trước mặt nói.
Lâm Phàm phóng kình khí ra ngoài, đẩy Hồng Vân tiên tử ra một bên.
- Chuyện này đã không liên quan đến cô nương, cô đứng một bên nhìn là được rồi, vừa vặn ta cũng ngứa tay, muốn xem thực lực đệ tử Vân Tông làm sao, có tư cách ở trong Thủy Hỏa bí cảnh sống tiếp hay không?
Lâm Phàm không sợ trời không sợ đất làm sao lại sợ loại phế vật này, lời hay ý đẹp không muốn lại cứ ép người khác ra tay mới chịu, nhất định chính là thành phần bẩm sinh thèm đòn.
Những đệ tử khác ở xung quanh giờ khắc này cũng rất bất ngờ, bọn họ không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như vậy.
Chẳng qua hiện nay là Phương sư huynh đã ra mặt, bọn họ tự nhiên không có tư cách can thiệp.
Chuyện tới nước này, Hồng Vân tiên tử cũng đã không còn bất kỳ biện pháp nào, không khỏi lui về phía sau vài bước, trong lòng lo lắng không ngớt.
Động thủ ở nơi như này, bất kể là ai bị thương, đều là tổn thất cho Vân tông.
- Lâm Phàm, xin công tử hạ thủ lưu tình.
Hồng Vân tiên tử biết Lâm Phàm lợi hại, nếu như giết chết Phương sư huynh như vậy chuyện này thật có thể làm lớn lên, cho dù có nàng nói giúp, tông môn cũng sẽ không buông tha cho Lâm Phàm.
- Yên tâm, ta tự có chừng mực, tên rác rưởi này mà cũng dám khiêu khích uy nghiêm của ta, nếu như không cho hắn chịu khổ một chút, còn thật không biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lâm Phàm khinh thường nói.
- Nói khoác không biết ngượng, ngươi lại dám nói ta rác rưởi, hôm nay cho dù là ai tới, cũng không thể nào cứu được mạng chó của ngươi.
Trong mắt Phương Vĩ Phong bốc lên lệ khí chuẩn bị hạ sát thủ.
Khóe miệng Lâm Phàm lộ ra một nụ cười lạnh lùng, tu vi của mình là Thần Thiên Vị tầng hai Lĩnh Vực cảnh, đến Vạn Bức lão tổ tu vi Động Thiên Cảnh cũng không địch lại mình, tên nhãi nhép này dám làm càn trước mặt tiểu gia, nhất định phải đánh cho má ngươi nhìn không ra.
- Chết cho ta.
Phương Vĩ Phong chợt quát một tiếng, pháp lực toàn thân phun trào, áo bào phất phới giống như cờ trong gió vậy.
Trong lúc xuất thủ, thân hình hắn lấp loé, pháp lực như dòng lũ, tụ tập hợp trong lòng bàn tay, chưởng phong kinh hồn đánh về phía Lâm Phàm.