Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1290

So với Trần Vạn Tam và Viên Vô Lượng, thực lực của Tưởng Thiên Phóng yếu hơn một chút.

Dù sao thì hắn cũng là võ giả xuất thân từ Bích Huyết Thanh Sơn Đường, không thể coi thường thực lực, lấy một địch ba võ giả cùng cảnh giới, tuy không chỉ dùng mấy chiêu đã đánh bại đối phương giống Trần Vạn Tam và Viên Vô Lượng nhưng cũng hoàn toàn bị hắn áp chế.

Người làm Tô Tín kinh ngạc chính là hội phó Anh Hùng Hội, Liễu Nguyệt Kim Đao, Trần Độ, thực lực của vị này đã vượt qua tưởng tượng của Tô Tín.

Khi Trần Độ còn trẻ, đã được mệnh danh hào hoa, cũng chính là công tử Thiên Giai trên giang hồ, phóng khoáng đứng đầu thế hệ cùng lứa.

Nhưng sau khi hắn gia nhập Anh Hùng Hội, Trần Độ đã trầm ổn lại, thậm chí đến khi hắn đạt đến cảnh giới Dung Thần cũng chưa từng xuất thủ quá tay, người bên ngoài vừa nghe đến danh Trần Độ đều sẽ tự động nghĩ đến con người khéo léo, đến giọt nước cũng không để lọt.

Có một hội phó như hắn hỗ trợ Nhậm Bình Sinh quản lý cả một Anh Hùng Hội lớn như vậy một cách ngay ngắn rõ ràng, nhưng thực lực hắn ra sao, không có nhiều người biết.

Bây giờ, xem ra thực lực của Trần Độ rất đáng sợ, đao pháp khiến người ta sợ hãi, tốc độ đao pháp rất nhanh.

Đao vàng trong tay Trần Độ vô cùng đẹp đẽ, thân đao óng ánh như mạ vạng, trên chuôi đao có khắc một bộ Bàn Long Đồ tinh xảo, mắt rồng dùng hồng ngọc tô điểm.

Vỏ đao cũng hết sức lộng lẫy, phía trên khảm đủ loại bảo thạch tinh xảo để trang trí.

Một thanh đao hoa lệ như thế với một Trần Độ phóng khoáng lúc thiếu thời thì vô cùng xứng đôi, nhưng đến bây giờ Trần Độ vẫn dùng thanh đao này bỗng lại khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục.

Đao chính là vũ khí lợi hại để giết người, càng đơn giản càng nguy hiểm, nhưng thanh đao vừa vẽ hoa vừa khắc lá này mới khiến người khác xem nhẹ.

Nhưng đợi đến khi Trần Độ rút đao ra khỏi vỏ, lại không có kẻ nào dám kinh thường hắn nữa.

Đao vàng ánh lên sắc cầu vồng trong không trung, đánh ra sát khí mãnh liệt, Trần Độ bị võ giả cảnh giới Dung Thần ngăn lại, nhưng sao cản được hắn?

Trong mắt hắn chỉ hiện lên sắc vàng của đao, sát khí đã hạ xuống, thậm chí hắn còn không cảm nhận được sát khí kia từ đâu đến.

Võ giả này rơi vào đường cùng, chỉ có thể bị động, bắt đầu dùng chân khí phòng ngự xung quan cơ thể, nhưng không đợi hắn hành động thì đầu hắn đã bay lên không trung, một đao chặt đầu!

Người xung quanh Trần Độ hoàn toàn yên tĩnh.

Không ai có thể ngờ, người không lấy thực lực để nổi danh như hội phó Anh Hùng Hội lại có thực lực đến thế, cùng là võ giả cảnh giới Dung Thần lại không để đỡ được một đao của hắn.

Tuy thực lực của Trần Vạn Tam và Viên Vô Lượng rất mạnh, mấy chiêu mới giải quyết được một người, nhưng bọn họ cũng chỉ làm trọng thương, không giống với Trần Độ bây giờ, một chiêu giết chết kẻ địch.

Loại đao sắc bén này chú trọng tu luyện tốc độ, nhưng phải nói tốc độ rất nhanh, nhanh đến cực điểm, giống như đã đạt đến trình độ kinh người, đao pháp của Trần Độ cũng đã vô cùng kinh hãi.

Tô Tín núp trong bóng tối quan sát trận chiến, híp mắt lại.

Trên giang hồ, hắn chỉ mới nhìn thấy hai võ giả có tốc độ nhanh như thế, tất nhiên người đầu tiên chính là khoái kiếm Lý Hư.

Khiến tốc đột đạt đến mức cao nhất, đúng là một việc rất đáng sợ.

Dưới sự dẫn dắt của bốn người, Anh Hùng Hội đã hoàn toàn nghiền nát Thần Đạo Minh, t r u y e n f u l l . v n ngay cả khi bọn họ dùng thông đạo như mê cung đánh lén thành công, khiến Anh Hùng Hội thương vong không ít, nhưng đợi đến khi đám người Trần Độ tụ họp lại thì đã đánh tan hết, trực tiếp khiến từng kẻ Thần Đạo Minh lui bước về phía sau.

Hơn nữa theo Tô Tín thấy, trong những người này thực lực của Trần Độ và Trần Vạn Tam là đáng sợ nhất.

Thậm chí dựa vào võ giả cảnh giới Dung Thần Địa Phủ mà nói, hai người này hoàn toàn có tư cách gia nhập Địa Phủ.

Đến Viên Vô Lượng cũng có thực lực không kém, thậm chí đạt đến nửa bước Dương Thần, nhưng khi so với hai người này thì lại thiếu một phần tuyệt diệu, đa phần bình thường.

Nhưng bây giờ, quyết định thắng bại của cuộc chiến này không phải những võ giả cảnh giới Dung Thần bọn họ, mà là Tả Vô Cương và Nhậm Bình Sinh, hai vị cảnh giới Dương Thần.

Thật ra trong hai người này ai thắng ai bại ngay cả Tô Tín cũng không nhìn ra, vì hắn không biết thực lực cụ thể của hai người này, thậm chí cả tư liệu của Lục Phiến Môn cũng không tìm ra.

Lai lịch của Tả Vô Cương vô cùng thần bí, sau khi hắn từ bỏ việc làm môn khách, không ai biết hắn đi đâu.

Về việc sau khi hắn thành lập Thần Đạo Minh, hắn cũng chưa từng ra tay.

Dù sao thì lúc ấy hắn đã là cảnh giới Dương Thần, khi thành lập Thần Đạo Minh cũng không trấn áp bằng võ lực, mà hoàn toàn âm thầm phát triển.

Đến Nhậm Bình Sinh cũng không khác mấy, trong Lục Phiến Môn cũng không ghi lại chiến tích lúc hắn ra tay toàn lực, nếu không trên Địa bảng phải có tên của Nhậm Bình Sinh.

Thân là hội chủ của Anh Hùng Hội, nếu như Nhậm Bình Sinh có xung đột với người khác, thì mọi người cũng sẽ nể mặt hắn, chọn một cách làm hài lòng hai bên, giải quyết sự việc ổn thỏa.

Những võ giả Ma đạo cũng không dám trêu chọc Anh Hùng Hội.

Dù sao thì Ma đạo đã suy thoái, những võ giả Ma đạo rất ít khi xuất hiện ở Trung Nguyên, thời gian này nếu có Ma đạo cảnh giới Dương Thần kiêu căng đi tìm Nhậm Bình Sinh gây phiền phức, thì có thể không phải là việc giữa hai người bọn họ, mà chính là chuyện giữa hai phái.

Nhìn thấy đệ tử của Thần Đạo Minh bị người của Anh Hùng Hội giết từng kẻ một, Tả Vô Cương đen mặt, âm trầm đến mức có thể vắt ra nước.

Thật ra hắn cũng không ngờ lại thảm bại như vậy, không có cách nào đánh trả những người dưới trướng Anh Hùng Hội.

Cũng không thể trách Tả Vô Cương, từ khi hắn đạt được cảnh giới Dương Thần thì hắn chỉ tiếp xúc với võ giả Dung Thần bản địa Lương Châu. Hắn cũng không ngờ thực lực thật sự của Trần Vạn Tam lại lớn như thế, mạnh hơn cả võ giả cảnh giới Dung Thần cùng đẳng cấp, thực sự giống như hai cảnh giới khác nhau vậy.

Nhưng lúc này Tả Vô Cương lại ngẩng đầu kiên định, hắn chưa thua, hắn còn cơ hội!

Chỉ cần hắn có thể đánh bại Nhậm Bình Sinh, vậy hắn có thể đoạt được lệnh bài hội chủ còn lại của Anh Hùng Hội.

Trước đây, Tả Vô Cương và Nhậm Bình Sinh định ra trận cá cược vì sợ Nhậm Bình Sinh đánh không lại sẽ mang lệnh bài bỏ chạy, nhưng bây giờ Nhậm Bình Sinh không cần trốn, người nên trốn là hắn mới đúng.

Nhưng Tả Vô Cương sẽ không trốn, tâm huyết của hắn đều ở đây, để hắn có cơ hội thăng lên Chân Võ chính là tàn tích Chân Võ Pháp Tướng ở đây, nên hắn phải đánh một trận!

Nhậm Bình Sinh thản nhiên nhìn Tả Vô Cương, tâm lặng như nước.

Cho tới nay Nhậm Bình Sinh không giống những kẻ khác vì chút lợi lộc công danh trên giang hồ, hắn chỉ muốn bảo vệ Anh Hùng Hội thật tốt mà thôi.

Lần này, nếu không phải Tả Vô Cương làm việc quá đáng thì Nhậm Bình Sinh cũng không tuyệt tình đến thế.

Bây giờ thắng bại đã định, nếu Tả Vô Cương muốn chiến, vậy hắn sẽ chiến với Tả Vô Cương, không phải bởi vì điều khác, cũng chỉ vì tôn nghiêm cường giả cảnh giới Dương Thần mà thôi.

Hơn nữa Nhậm Bình Sinh có tự tin, Tả Vô Cương không thắng được hắn.

Trong lòng nghĩ vậy, Tả Vô Cương cũng đã ra tay.

Đạp người về phía trước, toàn thân Tả Vô Cương đều bị một luồng hơi thở đáng sợ bao phủ.

Phía sau hắn xuất hiện một ảo ảnh thần vương, vẻ mặt mơ hồ nhưng có bốn đầu tám tay, Tả Vô Cương đánh một quyền ra, ảo ảnh thần vương phía sau lưng hắn cũng xuất hiện những rung động khác thường, không trung xung quanh bị xé nát, nguyên khí trời đất đều bị loại trừ sạch sẽ!

Tô Tín và Vương Ngọc đều đang chăm chú quan sát trận giao chiến, khi Tả Vô Cương ra tay bọn họ cũng nhận ra, tuyệt đối không phải công pháp hiện nay của võ lâm Trung Nguyên, ngược lại giống với công pháp truyền thừa thời tiểu quốc Tây Vực thượng cổ.

Thật ra Tô Tín và Vương Ngọc rất có mắt nhìn, truyền thừa của Tả Vô Cương chính là công pháp võ đạo Tây Vực thượng cổ.

Tả Vô Cương xuất thân từ Lương Châu, từ bé hắn đã vô ý có được một khối ngọc bội, bên trong có cất giấu đầu mối chôn cất một vị cường giả cảnh giới Chân Võ thượng cổ Tây Vực.

Nhưng bí mật đó Tả Vô Cương không hề phát hiện ra, đến tận khi hắn trở thành môn khách của các thế lực Trung Nguyên mới phát hiện ra, cho nên hắn mới đột ngột biến mất.

Vị cường giả Chân Võ Tây Vực này được chôn cất ở Trung Nguyên, cho nên Tả Vô Cương mất mấy năm để tiến vào thu nhặt công pháp và truyền thừa của cường giả cảnh giới Chân Võ.

Hình như vị cường giả cảnh giới Chân Võ này gặp phải biến cố gì đó, biết mình không còn sống được bao lâu, nhưng vì không ai thừa kế truyền thừa của mình, nên hắn để công pháp tu luyện tâm đắc nhất của bản thân, thậm chí một vài đan dược và cách tu luyện pháp môn cấp tốc lại, chính vì mong rằng có người có thể nhanh chóng kế thừa y bát của hắn, để những truyền thừa của hắn không bị thất truyền.

Lúc Tả Vô Cương đến đây lại may mắn kế thừa tất cả di sản của vị cường giả cảnh giới Chân Võ này để lại, mượn nơi cường giả để lại, tu luyện đến cảnh giới Dương Thần.

Tuy Tả Vô Cương tu luyện được tới Dương Thần thì không chính thức giao thủ với võ giả cùng cảnh giới bao giờ, kinh nghiệm chiến đấu rất khác so với lão tổ Tô gia. Nhưng truyền thừa của vị tiền bối kia có rất nhiều ghi chép chiến đấu tự tay hắn viết, cho nên tuy Tả Vô Cương không có kinh nghiệm thực chiến nhưng cũng không xa lạ gì.

Nhìn một quyền vô song của Tả Vô Cương, Nhậm Bình Sinh không biến sắc.

Cả đời hắn rất ít khi quyết đấu sinh tử với người khác, ngoài lúc trẻ từng quyết chiến với một số cường giả Ma đạo, đến khi hắn thăng cảnh giới Hóa Thần đã rất ít khi động thủ với người khác.

Bởi vì khi đó Nhậm Bình Sinh đã là cường giả thế hệ trẻ nhất vực dậy Anh Hùng Hội, tông môn Ma đạo cũng không dám tùy tiện xuống tay với hắn, sợ kinh động Anh Hùng Hội sẽ bị tất cả những tông môn chính đạo vây công.

Đến tông môn chính đạo còn phải nể mặt Anh Hùng Hội vài phần, xem như bảy bang thiên hạ xuất phát từ dân giang, khi đối mặt với Anh Hùng Hội cũng phải nhượng bộ, cũng bắt đầu từ đó, Nhậm Bình Sinh cũng không cần dùng kiếm trong tay mình xử lý vấn đề nữa.

Không động thủ không có nghĩa là hắn yếu, thân là võ giả, cho dù Nhậm Bình Sinh không hơn thua danh lợi nhưng thực ra hắn vẫn muốn đánh một trận sảng khoái, đây là bản tính trời sinh của võ giả, không cách nào bỏ được.

Cuối cùng kiếm trong tay Nhậm Bình Sinh run rẩy, đó không phải vì sợ hãi mà là run rẩy vì hưng phấn. Người cầm kiếm, sát khí ngút trời.

Binh khí vốn là vật xuất vỏ phải uống máu, thân này anh dũng trời sinh, kiếm trong tay Nhậm Bình Sinh đã không được uống máu người lâu rồi.
Bình Luận (0)
Comment