Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 1291

Thân là Hội chủ của Anh Hùng Hội. Tất cả mọi thứ của Nhậm Bình Sinh lại có vẻ vô cùng bình thường, quần áo của hắn mộc mạc, trên người chỉ có mấy bộ áo đay vải thô.

Ngay cả kiếm trong tay hắn cũng cực kỳ mộc mạc, mép vỏ kiếm làm bằng da cá mập màu chì đã bị ma sát đến tróc da, có vẻ rất là bình thường.

Nhưng khi Nhậm Bình Sinh rút thanh kiếm sắt có tạo hình hơi bình thường này của hắn ra, trong nháy mắt hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, ánh sáng chói mắt cả mười bốn châu!

Kiếm kêu tận trời cao, đây là thiên binh đang hưng phấn gào thét.

Kiếm trong tay Nhậm Bình Sinh tên là Chỉ Qua, dĩ võ chỉ qua, dĩ sát chỉ qua (mang ý hòa bình, có thể ngăn lại chiến tranh chém giết thì mới là võ), chính là bội kiếm truyền qua các đời Hội chủ của Anh Hùng Hội, là thiên binh cực phẩm hàng thật giá thật.

Nhưng mà tuy thanh kiếm này tên là Chỉ Qua (ngừng chiến), nhưng lại đếm không hết số máu tươi đã lây dính trên cuộc đời này của nó.

Lúc trước khi Mạc Thanh Hồi tiến về Kim Trướng Hãn Quốc, có lẽ hắn đã cảm giác được bản thân hắn không về được nữa, cho nên hắn để thanh kiếm Chỉ Qua này lại trong Anh Hùng Hội, cũng tiện để lại một khối lệnh bài Hội chủ khác trong Anh Hùng Hội.

Bây giờ Nhậm Bình Sinh cầm thanh kiếm này trong tay, cũng như là ra tay vì chủ nhân lúc trước của nó, thiên binh có linh, tiếng kiếm kêu của kiếm Chỉ Qua mang theo một mùi vị khác.

Nắm đấm của Tả Vô Cương đã đến, thần âm giáng xuống, tỏa ra cảm giác có một luồng hơi thở mạnh mẽ to lớn.

Nhậm Bình Sinh cầm kiếm Chỉ Qua bên tay trái, kiếm ra, núi sông bị cắt đứt!

Toàn bộ trời đất như bị xé rách dưới một kiếm này của Nhậm Bình Sinh, núi sông vô tận nứt toác, dưới kiếm ý trào dâng to lớn, thần linh tám tay sau lưng Tả Vô Cương vỡ vụn ầm ầm!

Sơn Hà Kiếm Quyết!

Đây cũng là công pháp Sơn Hà Kiếm Quyết truyền thừa của Anh Hùng Hội, lòng đầy dũng cảm, kiếm chém núi sông!

Nói chính xác một chút, thật ra Sơn Hà Kiếm Quyết này cũng không phải là công pháp truyền lưu ban đầu của Anh Hùng Hội bọn họ.

Lúc đầu Anh Hùng Hội cũng giống như bảy bang khác trong thiên hạ, đều nổi dậy từ chốn dân gian, cho nên thật ra Tổ sư mở phái Anh Hùng Hội chỉ có sức mạnh cảnh giới Dương Thần, mãi đến tận khi Mạc Thanh Hồi vùng lên, thăng cấp thành Chân Võ, đây mới là khoảng thời gian mà Anh Hùng Hội thật sự mạnh mẽ.

Mà Sơn Hà Kiếm Quyết này là công pháp mạnh mẽ mà Mạc Thanh Hồi sáng chế khi trước, bây giờ được Nhậm Bình Sinh sử dụng thì lại có thêm một mùi vị khác.

Nhất thoa yên vũ, một kiếm núi sông.

Sơn Hà Kiếm Quyết của Nhậm Bình Sinh cũng mang theo sự tang thương nhè nhẹ khi có khi không, cứng rắn và mềm mại hợp lại với nhau, có lẽ không có sự đáng sợ như kiếm khí vô hình phá vỡ thân thể bẩm sinh của Tô Tín, nhưng lại hết sức hoàn mỹ, không có ưu điểm quá lớn, nhưng chỗ đáng sợ nhất cũng là không có nhược điểm, có lẽ là có, nhưng mọi người ở đây, bao gồm cả tả Vô Cương cũng có cảnh giới Dương Thần, không ai tìm thấy nhược điểm của Nhậm Bình Sinh.

Tả Vô Cương quát một tiếng chói tai, hai tay kết ấn, sức mạnh thần đạo ngưng tụ ở trong ấn tay của hắn, đánh một ấn ra, có ánh sáng thần thông vô biên bùng nổ, nhưng lại trực tiếp biến mất dưới một kiếm phá vỡ núi sông kia của Nhậm Bình Sinh.

Kiếm Chỉ Qua đảo ngược lại, lập tức Tả Vô Cương cảm giác được một luồng sát khí sắc bé mạnh mẽ đánh về phía hắn, trước một kiếm kia, núi Thái Sơn không thể ngăn nổi, sông lớn không thể cản. Thế là trong lòng Tả Vô Cương lại dâng lên một cảm giác tim đập nhanh, hắn không ngăn được một kiếm này!

Lúc này ở Thần Đạo Minh, các võ giả còn lại của Anh Hùng Hội và bảy Bang trong thiên hạ đều trầm mặc không nói gì, thậm chí hai bên đều thả chậm tần suất tấn công của bản thân, đều đặt tinh thần ở trên người Tả Vô Cương và Nhậm Bình Sinh, nói đúng ra là đặt trên người Nhậm Bình Sinh.

Nói thật, chẳng ai ngờ tới Nhậm Bình Sinh lại mạnh như thế, Sơn Hà Kiếm Quyết của Mạc Thanh Hồi trước kia được Nhậm Bình Sinh sử dụng có thêm một mùi vị khác, đây cũng không phải là Sơn Hà Kiếm Quyết của Mạc Thanh Hồi, mà là Sơn Hà Kiếm Quyết thuộc của riêng Nhậm Bình Sinh.

Trần Vạn Tam của Niên Bang, Viên Vô Lượng của Thất Hùng Hội, còn có Tưởng Thiên Phóng của Bích Huyết Thanh Sơn Đường đều nhìn Nhậm Bình Sinh không chớp mắt, trong lòng đều có chút cảm giác phức tạp.

Bọn họ đều là nhân vật có quyền lực thật sự trong ba phái này, đương nhiên biết sức mạnh của bang chủ các nhà như thế nào, kém xa bao nhiêu so với vị ‘Nhất Thoa Yên Vũ’ Nhậm Bình Sinh trước mắt.

Trước đây Nhậm Bình Sinh rất ít khi ra tay, sức mạnh của riêng hắn cũng bị vầng sáng của Anh Hùng Hội bao phủ, danh tiếng thân phận Hội chủ Anh Hùng Hội lớn hơn rất nhiều so với ‘Nhất Thoa Yên Vũ’ Nhậm Bình Sinh.

Đặc biệt là những võ giả thuộc về bảy bang của thiên hạ, trong suy nghĩ của bọn họ sức mạnh của Nhậm Bình Sinh chỉ được xếp ở mức trung bình cao trong các võ giả cảnh giới Dương Thần, vẫn còn không đủ để bước đến trình độ đáng sợ trên Địa Bảng.

Nhưng bây giờ khi thấy Nhậm Bình Sinh ra tay thì bọn họ cảm thấy mình sai rồi, sai hoàn toàn.

Vẻ mặt Trần Vạn Tam khi nhìn Nhậm Bình Sinh có chút phức tạp, bang chủ ‘Đoạn Long Thủ’ Kim Cửu Nguyệt của Niên Bang bọn họ chưa bao giờ dùng sức mạnh để nổi danh, hắn không thể không thừa nhận, ít nhất về mặt sức mạnh, Nhậm Bình Sinh còn mạnh hơn Kim Cửu Nguyệt rất nhiều.

Mà Tưởng Thiên Phóng cũng nghĩ giống như vậy, dù sao vị ‘Cửu Biến Thần Quân’ Hàn Thiên Sơn của Bích Huyết Thanh Sơn Đường bọn họ năm đó chẳng khác gì là trò cười cho giang hồ.

Lúc trước ‘Thiết Huyết Kiếm Cuồng’ Sở Bất Phàm của Dịch Kiếm Môn còn trẻ thì ngông cuồng, trực tiếp đắc tội vào chỗ chết của Bích Huyết Thanh Sơn Đường, nhưng mà lúc đó Dịch Kiếm Môn đang ở đỉnh cao, cho nên Bích Huyết Thanh Sơn Đường đành phải nhịn chuyện đó xuống.

Nhưng sau đó bởi vì Dịch Kiếm Môn đánh một trận với Cản Thi Phái mà suy sụp, Bích Huyết Thanh Sơn Đường cũng bắt đầu bỏ đá xuống giếng, chĩa mũi nhọn vào Dịch Kiếm Môn khắp nơi, đây cũng là quyết định cũa vị ‘Cửu Biến Thần Quân’ Hàn Thiên Sơn này.

Kết quả chuyện đó đã khiến Mạnh Kinh Tiên ra tay, một người một kiếm đi một chuyến đến Bích Huyết Thanh Sơn Đường, làm cho Hàn Thiên Sơn trực tiếp chịu thua, không dám làm bậy nữa.

Đương nhiên đó chỉ là những phiên bản được lưu truyền trên giang hồ mà thôi, thật ra phiên bản thật sự thì còn khó mà chịu nổi hơn.

Lúc trước Tưởng Thiên Phóng là người chứng kiến chuyện đó, đều là cảnh giới Dương Thần, sức mạnh của Mạnh Kinh Tiên mạnh mẽ đáng sợ đến mức biến thái, mà vị Đường chủ Hàn Thiên Sơn này của bọn họ, chậc chậc, không nói cũng được.

Trong ba người ở đây thì cũng chỉ có Viên Vô Lượng mới có chút lòng tin.

Vị ‘Bình Thiên Vương’ Trầm Vô Danh của Thất Hùng Hội bọn họ cũng là nhân vật đáng sợ trong giang hồ, tuyệt đối được coi như là cường giả trong những người cùng cấp bậc, nếu thay Trầm Vô Danh vào vị trí bây giờ của Tả Vô Cương, thì cũng chưa biết là ai thắng ai bại.

Thanh đao kim loại trong tay Trần Độ đang giết một võ giả Thần Đạo Minh, khi nhìn thấy tư thế oai hùng lúc này của Nhậm Bình Sinh, hắn không khỏi mỉm cười.

Làm người của Anh Hùng Hội, hắn biết thực lực của Nhậm Bình Sinh hơn bất cứ kẻ nào.

Chẳng qua cuộc đời vốn bất đắc dĩ như thế, rõ ràng có một sức mạnh mạnh mẽ nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà che dấu đi, không cách nào bày ra.

Đây cũng chính là do tính cách không màng danh lợi của Nhậm Bình Sinh, nếu như đổi thành những võ giả khác, chắc chắn dù có chủ động gây chuyện thì cũng phải tìm cơ hội để vang danh thiên hạ.

Mà lúc này Tô Tín và Vương Ngọc đang âm thầm quan sát cũng giật mình.

Thật ra hai người bọn họ đều là một loại người tin tưởng tin tình báo, một người có tình báo của Lục Phiến Môn chống lưng, một người lại nắm giữ tiêu cục Thiên Hạ trải rộng bốn mươi chín đạo Đại Chu.

Nhưng mà bất kể tình báo của Lục Phiến Môn hay là tình báo của tiêu cục Thiên Hạ thì cũng không phát hiện Nhậm Bình Sinh lại đáng sộ đến mức này, sức mạnh của người này có thể đứng trong 30 vị trí đầu của Địa Bảng, là võ giả có thể sánh vai với người có cấp bậc như thủ tọa Huyền Minh của La Hán Đường Thiếu Lâm Tự.

Đối với võ giả mà nói, thứ như cảnh giới là chủ yếu, thế nhưng thật sự không phải là chủ yếu nhất.

Nếu thật có thể dùng cảnh giới để xác định sức chiến đấu cao hay thấp thì cũng sẽ không có ba loại bảng Thiên Địa Nhân.

Mà lúc này trong sân, khi đối mặt một kiếm đáng sợ này của Nhậm Bình Sinh, trong mắt Tả Vô Cương lóe lên một tia dữ tợn, hắn không cam lòng, thực sự không cam lòng.

Tả Vô Cương là một người rất có dã tâm, nếu không hắn cũng sẽ không bắt tay thành lập Thần Đạo Minh sau khi có được kỳ ngộ, dựa vào khẩu hiệu mà bản thân tạo ra cố gắng phát triển Thần Đạo Minh đến trình độ từ không tới bây giờ.

Kết quả bây giờ vừa ra trận chưa chiến đã chết, hơn nữa Anh Hùng Hội là kẻ địch đầu tiên hắn gặp phải, lẽ nào ngay cả cửa đầu tiên này mà hắn cũng không qua được sao?

Liều mạng đánh một trận!

Tả Vô Cương sẽ không trốn tránh, có lẽ bởi vì danh dự võ giả cảnh giới Dương Thần, có lẽ là bởi vì nửa đời trước của hắn ở Lương Châu Đạo đã nuôi thành tính tình đối mặt với cái chết một cách tàn nhẫn, ngấm sâu trong xương cốt của hắn.

Tả Vô Cương truyền thừa tất cả y bát của một vị cường giả cảnh giới Chân Võ của Tây Vực thời thượng cổ, truyền thừa đó cực kỳ hoàn chỉnh, cho nên hắn cũng có nhiều loại bí pháp liều mạng trên người.

Thật ra có rất nhiều tông môn sẽ dạy đệ tử một vài bí pháp liều mạng trong lúc dạy họ kỹ năng võ, đó cũng là một loại tinh thần bất khuất của võ giả.

Mặc dù vào những lúc này thì nên dạy bọn họ bí pháp chạy thoát thân là thực tế nhất, nhưng không có một tông môn nào lại làm như vậy.

Thân là võ giả, nếu như vừa đến thời khắc nguy hiểm mà lập tức bỏ, thứ ăn hại như thế thì có tư cách gì gọi là võ giả?

Cho nên đương nhiên thứ đầu tiên bọn họ dạy là loại bí pháp liều mạng có uy lực mạnh mẽ nhưng cũng gây tổn thương rất lớn cho bản thân, mục đích chính là vì giáo dục những võ giả này phải có quyết tâm quyết đánh đến cùng trong thời khắc mấu chốt nhất.

Đương nhiên bọn họ cũng có bí pháp chạy thoát thân, nhưng những tông môn đó sẽ không chủ động dạy cho ngươi, nếu ngươi tự mình phát hiện ra nó trong Tàng Kinh Các và học thì họ cũng không quan tâm.

Tả Vô Cương đạt được tất cả truyền thừa của vị cường giả cảnh giới Chân Võ, đương nhiên trong đó bao gồm bí pháp liều mạng, hơn nữa lại là một bí pháp liều mạng vô cùng tà dị.

Trong khoảnh khắc kiếm của Nhậm Bình Sinh giáng xuống, cuối cùng Tả Vô Cương ra tay.

Quanh người hắn có anh sáng thần thông lấp lánh, khí huyết của hắn không ngừng trào dâng, chân khí dồi dào không ngừng tuôn ra, Nguyên Thần của hắn gào thét, một cái bóng Ma Thần xuất hiện sau lưng hắn, dùng chân khí và khí huyết của bản thân dâng cúng cho nó, cái bóng Ma Thần hí một tiếng, bàn tay to lớn khuấy động trời đất, trực tiếp cầm lấy kiếm Chỉ Qua của Nhậm Bình Sinh

- Tà thuật!

Tô Tín phun ra hai chữ, Vương Ngọc ở bên gật đầu.

Tuy công pháp của Tây Vực không tính là ma đạo, thế nhưng cũng không được coi như là tà đạo.

Bây giờ bí pháp liều mạng mà Tả Vô Cương thi triển ra cũng giống vậy.

Cái bóng của Ma Thần chính là dựa vào Hóa Thần của hắn, hắn thiêu đốt chân khí và khí huyết làm vật cống dựa vào Hóa Thần của mình để thực chất hóa, trở thành người thật sự giống với Thần Ma, cố gắng đợi tiếp được một kiếm này của Nhậm Bình Sinh, phương pháp tự hiến tế chính mình được coi là ta thuật.

Nhưng cho dù là võ giả cảnh giới Dương Thần thì khí huyết và chân khí cũng có hạn, Tả Vô Cương chưa từng tu luyện bí pháp Nguyên Thần, sức mạnh tinh thần của hắn cũng không tính là mạnh, có thể chống đỡ được loại công kích này bao lâu?

Cho nên trong mắt Tô Tín và Vương Ngọc, Tả Vô Cương này đã là nỏ mạnh hết đà.
Bình Luận (0)
Comment