Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 173 - Chương 174: Ỳ Niệm Giết Chóc

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 174: Ỳ niệm giết chóc

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Bốn gã tên kia quần áo tả tơi, trên người toàn là mùi thúi, gương mặt bẩn không chịu nổi, trong tay mỗi người bọn họ đều cầm một thanh khảm đao sắc bén.

Không cần suy nghĩ, vừa rồi ô tô sở dĩ bị nổ bánh xe, tất nhiên là bốn người này động tay chân. Mà bốn người này vì tránh né tang thi, vẫn núp ở mảnh rừng núi này, chuyên môn đánh cướp người qua đường.

Vừa mới quát mắng chính là một người có vóc người to con mập mạp, trên mặt tuy rằng rất dơ, hai mắt hầu như sắp híp lại thành một đường may.

"Mụ nó có nghe hay không, đem hết thảy thực vật trên ngườigiao ra đây." Tên to con lại lần nữa quát lên.

"Còn... Còn có nữ... Nữ nhân!" Một gã khác khô gầy như cá khố nói bổ sung, nói chuyện cà lăm.

"Cho các ngươi năm giây biến mất ở trước mặt ta, bằng không, ta giết toàn bộ các ngươi!" nhãn thần Lăng Tu âm lãnh.

Được nghe lời ấy, bốn người đầu tiên là ngẩn người, chợt đều cảm thấy hoang đường cười ha hả.

"Nhỏ... Tiểu tử, ngươi... Ngươi không có não... Đầu hư a, ngươi... Các ngươi hai... Hai người nam, còn dám nói... mạnh miệng?" Tên cà lăm khinh bỉ cười nhạo nói.

Lăng Tu đạm mạc quét mắt nhìn hắn một cái, bình tĩnh vài giây.

"Năm..."

"Bốn..."

Con ngươi bắt đầu hiện ra sát ý.

Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt đám người lấy lại bình tĩnh, lập tức lui về phía sau chút.

"Ha ha ha... Quả nhiên là kẻ ngu si, hơn nữa còn ngu không nhẹ!" Tên to con cười to nói.

Còn lại ba người cũng cười to theo.

Lăng Tu mặt không chút thay đổi, tiếp tục đếm giây.

"Ba..."

"Hai..."

"Một, mẹ nó ~ lão tử đếm thay ngươi!"

Một tên khuôn mặt dữ tợn bạo rống một tiếng xông tới hướng Lăng Tu, bổ xuống gáy Lăng Tu, ý đồ một đao liền muốn đưa Lăng Tu đi gặp diêm vương.

Lăng Tu nhìn, tay trái như điện, bắt được cổ tay tên cầm đao, trở tay một cái đánh rớt đại đao xuống đất.

Đại hán kia cả kinh, nỗ lực hất tay Lăng Tu ra, lại phát hiện không cách nào giãy ra được, tay trái của đối phương tựa như kiềm thép kẹp gắt gao tay hắn, nắm làm cổ tay hắn cảm thấy áp bách.

"Thả... Buông ra!" Đại hán hoảng hồn, ngạc nhiên quát lớn.

Trên mặt Lăng Tu lộ ra một cái cười nhạt, năm ngón tay sờ, đầu khớp xương cổ tay đại hán nhất thời "Răng rắc" một tiếng vỡ vụn, đau đớn kịch liệt để cho hắn kêu rên thê lương, ngay cả khảm đao cũng không cách nào cầm được, rớt xuống đất, lại bị tay phải Lăng Tu bắt được, sau đó hung hăng đâm vào lồng ngực của hắn.

"PHỐC "

Kảm đao dễ dàng đâm vào trong ngực đại hán, sau đó xuyên ra sau lưng, máu tươi điên cuồng tuôn ra. Khi Lăng Tu rút khảm đao ra, lại buông ra cổ tay của hắn thì, thân thể của hắn liền lui về phía sau ngã sập trên mặt đất, kêu rên, co quắp, giãy dụa trước khi chết đi.

Tê...

Nhìn thấy một màn này, ba người đều bị hít một hơi khí lạnh, tất cả đều kinh hãi ngây ngẩn cả người.

"Cho các ngươi cơ hội sống, các ngươi hết lần này tới lần khác không quý trọng, vậy thì đều đi tìm chết hết đi!"

Lăng Tu vẻ mặt đạm mạc, trong con ngươi đã không còn chút tình cảm nào, ngược lại tán lộ ra một cổ hít thở không thông.

Trên người hắn phát ra sát khí, như thực chất hóa vậy, để cho nhiệt độ không gian hạ thấp trong nháy mắt.

Sát khí như vậy thật sự là cường đại đến kinh khủng, ba gã tên kia chỉ cảm thấy trước mặt không phải là người, mà là một đầu dã thú tỉnh lại từ trong ngủ mê, bọn họ đổ mồ hôi lạnh, lông tơ dựng thẳng lên.

Tên to con phát giác đã đá phải cái thớt gỗ, cũng không kịp đoái hoài, mang theo tên cà lăm cùng một gã khác xoay người liền chạy.

"Muốn chạy?"

Khóe miệng Lăng Tu cười khinh miệt, giống một đạo huyễn ảnh xông tới, chớp mắt liền tới phía sau tên cà lăm, đâm một đao từ sau vào, lại xuyên ra từ trong ngực, trong nháy mắt khiến cho tên cà lăm thổ huyết mất mạng.

Lập tức chém ngang một đao, xẹt qua yết hầu một tên khác.

"PHỐC "

Tên kia kia vứt khảm đao, hai tay che cổ té trên mặt đất, máu tươi tuôn ra từ trong thân thể hắn nhiễm đỏ mặt đất xung quanh.

Khi thấy một thanh khảm đao đằng đằng sát khí hướng tới bản thân thì, Tên to con sợ đến đũng quần ướt nhẹp, thoáng cái tè ngã xuống đất, lật vài cái mới ổn định than hình. Hắn vội vàng ném khảm đao trong tay xuống, ngược lại quỳ trên mặt đất, càng không ngừng dập đầu với Lăng Tu: "Huynh đệ tha mạng, huynh đệ tha mạng a!"

Mồ hôi lạnh ùa ra, thân thể run run, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, ở trong khoảnh khắc liền chém giết ba gã đồng bạn của hắn, hắn hoàn toàn không còn bất kỳ chút dũng khí kháng cự nào, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới sẽ đụng phải một người tàn nhẫn như vậy.

Lăng Tu mang theo khảm đao nhuốm máu đi từng bước một đi tới trước mặt hắn, thần tình cao ngạo, từ trên cao nhìn xuống hắn. Mùi máu tươi kích thích hắn, một cổ ý niệm giết chóc đang rục rịch, con ngươi đỏ thắm yêu dị hiện lên, vệt đen tà ác đen sẫm từ nơi cổ đang bò lên trên khuôn mặt.

Không cần nói Tên to con, ngay cả Trương Nhất cũng đã nhận ra một cổ khí tức kinh khủng tự trên người Lăng Tu tản ra.

Là máu, tàn nhẫn, điên cuồng!

Bọn họ chỉ có thể nhìn bóng lưng Lăng Tu, nhưng bóng lưng này lại làm cho bọn họ cảm thấy vô cùng xa lạ, phảng phất như có một đầu ma Vương tà ác đang sống lại trong thân thể Lăng Tu. Bây giờ, Lăng Tu để cho bọn họ run sợ phát ra từ linh hồn.

Khi tên kia to cầu xin tha thứ, khảm đao nhuốm máu trong tay Lăng Tu nhẹ nhàng khoác lên đầu vai hắn, mùi máu tươi nồng nặc tiến vào trong mũi hắn, hắn giống như là tiếp nhận giấy thông báo từ tử thần ngẩng đầu lên.

Đón nhận con ngươi đỏ thắm của Lăng Tu, lại nhìn khuôn mặt Lăng Tu phủ đầy ám ban, cả người hắn đều ngây người, sợ đến nước mắt cùng nước mũi cũng tuôn ra, đây không phải người, đây rõ ràng chính là một đầu quái vật a.

"Cầu... Van cầu ngươi, đừng... Đừng giết ta..." Thân thể không kềm chế được mà run lên.

Lăng Tu không nói được lời nào, chậm rãi giơ đao lên, hung hãn bổ xuống.

"Bá "

Đầu Tên to con bị bổ xuống, rơi xuống đất, lại lăn trên mặt đất như quả cầu da, hai mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt.

Đau Lăng Tu đầu muốn nứt ra, lảo đảo lui về phía sau mấy bước dùng khảm đao chống xuống mặt đất mới khó khăn ổn định lại thân hình.

Ý niệm giết chóc đang ăn mòn ý thức của hắn, để cho hắn thống khổ vạn phần, giống như bị đặt ở trong lò lửa, mỗi một thốn cơ thể, mỗi một thốn da dẻ đều đau đau nhức khó nhịn, trong cổ họng hắn không ngừng phát ra tiếng thét.

"Lão Lăng, ngươi... Ngươi làm sao vậy?"

Trương Nhất trợn to hai mắt, ngạc nhiên hỏi.

Lăng Tu đưa lưng về phía bọn họ, khảm đao nhuốm máu cũng "Bá" một tiếng chỉ hướng bọn họ, gần như rít gào quát: "Các ngươi đều đừng tới đây!"

Cổ ý niệm giết chóc Cường liệt này để cho hắn chậm rãi đánh mất lý trí, để cho hắn khát vọng được giết chóc, thậm chí muốn tàn sát sạch sẽ hết thảy vật còn sống, bọn Trương Nhất nếu là tới gần, hắn không dám bảo đảm sẽ không làm thương tổn bọn họ.

 

 

Bình Luận (0)
Comment