Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sát khí cuộn trào mãnh liệt mênh mông tự trong thân thể Lăng Tu tràn ngập ra, tựa như gió xoáy lan ra khắp không gian. đám người Trương Nhất chỉ cảm thấy một cổ uy áp cường đại không thể tưởng tượng nổi đang bao phủ bọn họ, bọn họ trợn to hai mắt, khiếp sợ nhìn Lăng Tu.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?
Nội tâm Lăng Tu sợ hãi một trận, càng đối kháng cổ ý niệm giết choc này, hắn càng cảm thấy thống khổ, khóe mắt như sắp nứt ra, con ngươi yêu dị càng phát trở nên đỏ tươi chói mắt.
"Ách a ~ "
Hắn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng giống như dã thú, hai tay cầm khảm đao, điên cuồng chặt thi thể tên to con, mỗi một đao đều giống như là mang theo hận ý sâu tận xương tủy, mỗi một đao đều là lửa giận tột đỉnh, thi thể tên to con rất nhanh biến thành một đống thịt nát.
Nhìn Lăng Tu giống như một dã thú phát cuồng, Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt, Trương Nhược Lan đều run sợ.
"Không, đừng, đừng..."
Đường Tiểu Mạt chảy lệ, không ngừng lắc đầu, Lăng Tu như vậy làm cho nàng cảm thấy sợ hãi, thế nhưng, nàng lại như cảm nhận được Lăng Tu thống khổ, nàng lập tức muốn chạy tới, ngăn ma quỷ đang phụ thân Lăng Tu.
"Biểu muội quay lại, hiện tại Lão Lăng không bình thường!"
Trương Nhất lập tức giữ nàng lại, người sáng suốt vừa nhìn liền biết Lăng Tu rất không bình thường, sát khí lượn lờ, khí tức còn muốn kinh khủng hơn so với một đầu S3.
"Buông!"
Đường Tiểu Mạt không biết lấy khí lực từ đâu, đã tránh thoát tay hắn, sau đó liều lĩnh chạy vội qua.
Thời gian hình như dừng lại, Sở Ly Nguyệt, Trương Nhược Lan khẩn trương đến cực hạn, mâu quang kịch liệt rung động, các nàng đã có thể dự liệu được một giây kế tiếp sẽ phát sinh chuyện đáng sợ gì, hai người đều theo bản năng nhắm hai mắt lại.
"Biểu muội!"
Trương Nhất lớn tiếng kêu lên, đây là một loại lạc giọng hô hoán sinh ly tử biệt.
Lăng Tu đang điên cuồng phát tiết ý niệm giết chóc trong thân thể, bỗng dưng cảm giác được một thân thể mềm mại ôm hắn từ phía sau, thật ấm áp, rất chân thực, tựa như một bàn tay to ôn như, trấn an tâm thần trong nháy mắt.
"Món ăn tình yêu xin lỗi, xin lỗi, ô ô ô..."
Đường Tiểu Mạt mặt dính sát vào sau lưng Lăng Tu, lê rơi như mưa, trên trán còn có máu tươi, làm cho nàng thoạt nhìn thê mỹ không gì sánh được, "Là ta thiếu thành thục, là ta quá tùy hứng, đều là ta không tốt, Món ăn tình yêu, ngươi đừng tức giận có được hay không, ta rất sợ hãi, ta thực sự rất sợ hãi!"
Lăng Tu kinh ngạc sửng sốt, ý niệm giết chóc rút lui giống như thủy triều, ám ban tà ác trên mặt cũng đang chậm rãi lùi về, cuối cùng biến mất.
Trương Nhất, Sở Ly Nguyệt, Trương Nhược Lan ba người đều sợ ngây người, trước một khắc còn như ma vương sát khí lành lạnh, một giây kế tiếp liền bình tĩnh lại, biến trở về khí tức bọn họ quen thuộc, bọn họ vừa mới còn tưởng rằng Đường Tiểu Mạt xông lên sẽ bị Lăng Tu đánh bị thương, kết quả lại ngoài dự liệu.
Kết quả như vậy, để cho bọn họ thở dài một hơi thật dài!
Nội tâm Trương Nhược Lan sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, nguyên bản nàng còn có một tia hy vọng xa vời, chính là đoạt lại Lăng Tu một lần nữa, nhưng bây giờ, nàng cảm thấy căn bản chính là chuyện không thể nào, cái Đường Tiểu Mạt này, vì Lăng Tu mà ngay cả chết còn không sợ.
So cùng Đường Tiểu Mạt, nàng chênh lệch cách xa vạn dặm, vừa rồi, Lăng Tu cần nhất chính là một cái ôm sao?, mà nàng lại không chút do dự lựa chọn lùi bước.
Trong mắt nàng đầy nước mắt, đúng vậy, nàng lại một lần nữa lựa chọn buông tay, giống như ba năm trước đây. Nàng sớm đã mất đi tư cách đoạt lại hắn, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là chúc phúc cho hắn.
Khi màu đỏ tươi trong mắt lui đi, Lăng Tu tựa như mệt lả té xuống đất.
"Món ăn tình yêu!"
Đường Tiểu Mạt lập tức nâng hắn.
Lăng Tu nặng nề đặt cánh tay ở trên vai của nàng, hầu như làm cho nàng thừa nhận trọng lượng nửa người.
Nhìn sắc mặt nàng đỏ bừng, lại cắn chặt răng sử xuất lực khí toàn thân chống đỡ chính bản thân, Lăng Tu liền không nhịn được bật cười.
Đường Tiểu Mạt cũng cười, khuôn mặt nhỏ nhắn còn chảy xuống nước mắt, điềm đạm đáng yêu, dáng vẻ như con mèo nhỏ có thể hòa tan cả một khối băng.
"Đường Tiểu Mạt, ngươi là kẻ ngu si sao?" Lăng Tu thu liễm vẻ tươi cười, mang theo một tia trách cứ quát khẽ.
"Cái gì..."
Đường Tiểu Mạt trừng mắt nhìn, vẻ mặt vô tội cùng mờ mịt nói.
"Còn cái gì, ta vừa rồi gọi các ngươi đừng tới đây ngươi không nghe sao?" Lăng Tu tức giận.
"Người ta lo lắng cho ngươi nha." Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Lại quên ước định của chúng ta trước đây rồi phải không?"
Lăng Tu khiển trách, sau đó không chút khách khí gõ Đường Tiểu Mạt một cái.
Động tác nhìn như rất nặng, thế nhưng khi gõ xuống lại không có mang bao nhiêu lực đạo, bởi vì hắn thấy cái trán Đường Tiểu Mạt còn chảy máu, trong lòng không khỏi có chút áy náy cùng xấu hổ, Đường Tiểu Mạt này quả thực không đùa giỡn bản thân, lúc trước thật là ngất đi.
Đường Tiểu Mạt từ từ nhắm hai mắt, nhíu chặt lông mi chờ đợi, lại phát hiện lúc này không đau, liền mở mắt ra lo lắng nhìn Lăng Tu, hỏi: "Món ăn tình yêu, ngươi bây giờ là không phải là ngay cả khí lực gõ đầu ta cũng không có chứ? Ngươi nặng lắm nha?"
Lăng Tu không nói gì, thấy Trương Nhất tới rồi, nhân tiện nói: "Ta không có chuyện gì, ngươi nhanh đi gọi Sở Ly Nguyệt giúp ngươi băng bó một chút, cho biểu ca ngươi nâng ta là được."
Đường Tiểu Mạt lần này rất nghe lời, gật đầu, xoay người chạy đi tìm Sở Ly Nguyệt.
"Xem, nữ hài thật tốt, vừa mới rồi ngay cả ta cũng không dám xông lên, nàng lại có dũng khí này, nếu mà không phải là biểu muội ta, ca nhất định tranh với ngươi." Trương Nhất đỡ Lăng Tu, nhìn bóng lưng Đường Tiểu Mạt tán thưởng nói.
Lăng Tu dùng dư quang liếc hắn, tức giận: "Đúng vậy, người nào đó còn không bằng một thiếu nữ mười bảy tuổi, chẳng những không có đi lên ngăn ta lại, còn lẫn rất xa!"
"Đúng đúng đúng, Lão Lăng ngươi lnói rất đúng, ngươi xem Trương Nhược Lan một chút, còn con mẹ nó nói là mối tình đầu của ngươi, vừa thấy ngươi không bình thường liền lập tức thối lui, căn bản không có so được với biểu muội ta, còn Ly Nguyệt cũng là, ai..."
Trương Nhất lắc đầu thở dài nói, dáng vẻ thành thật này, hình như một chút giác ngộ cũng không có.
Lăng Tu thở dài bất đắc dĩ một tiếng, hắn rốt cục lĩnh giáo đến cái gì là da mặt còn dày hơn so với thành tường.
Bất quá nhớ tới vừa rồi, hắn liền sợ hãi, trước đây thời điểm đối phó Lão Miêu, hắn chính là ở trạng thái vừa rồi, thân thể hoàn toàn không bị chính bản thân khống chế, ý niệm giết chóc nổ tung ở trong người, làm hắn muốn tàn sát hết thảy vật còn sống.
Ngày hôm nay có chuyện gì xảy ra?
Bị Đường Tiểu Mạt tức giận?
Vừa nghĩ, Lăng Tu nhìn lại hướng Đường Tiểu Mạt, Sở Ly Nguyệt đang dùng băng vải màu trắng băng bó vết thương trên trán giúp nàng, nàng một mực nhìn bên này, thấy hắn trông lại, liền thè lưỡi nở nụ cười, mắt híp lại, thoạt nhìn đặc biệt hồn nhiên, đáng yêu.
Chẳng biết thế nào, Lăng Tu chỉ cảm thấy nét mặt già nua đỏ lên, tim đập có chút nhanh, đến cuối cùng, hắn không phải không thừa nhận một sự thật, đó chính là tim hắn, hình như bị Đường Tiểu Mạt bắt đi rồi.