Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Khi Phùng Thủy còn đang sững sờ, Lăng Tu vươn tay phải ảm đạm không có chút huyết sắc nào, bắt xúc tua quấn cổ hắn.
Trong nháy mắt bàn tay đụng tới xúc tua, liền vang lên âm hưởng "Xuy xuy xuy" đồng thời bốc lên khói trắng, xúc tua của Phùng Thủy trong khoảng nửa khắc như kim loại bị nóng chảy hóa thành giọt mủ máu rơi trên mặt đất.
Hàn Phong cùng Triệu Nhất Mạc thấy được một màn này thì hai mắt không dám nháy một cái, thật sự là không thể tưởng tượng nổi, bọn họ càng không nghĩ ra, vì sao Lăng Tu sẽ biến thành dáng vẻ đáng sợ này, hơi thở kia, quả thực như là Ác Ma đến từ Địa Ngục vậy.
"Hắn cổ lực lượng kia lại... Xuất hiện!"
Cái miệng nhỏ nhắn của Sở Ly Nguyệt khẽ nhếch, ánh mắt rung động, nội tâm thấp thỏm lo âu, bởi vì nàng rất rõ ràng, cái trạng thái này làm Lăng Tu cực kỳ nguy hiểm, sau khi đánh chết Phùng Thủy, có thể sẽ lập tức phong tỏa bọn họ.
Vừa nghĩ, nàng tận lực không làm ra động tĩnh thối lui ra bên ngoài, nhất thiết phải đem Đường Tiểu Mạt vào, bằng không không ai có thể ngăn cản Lăng Tu giết chóc.
...
Năm xúc tua bên phải bị nhiệt độ bàn tay Lăng Tu cắt đưt, Phùng Thủy kinh hãi phát hiện, năng lực tái sinh của nó đã mất đi hiệu dụng, xúc tua không cách nào dài ra nữa, điều này làm cho nó vô cùng kinh khủng. Khi khóe miệng Lăng Tu lộ ra một cái nụ cười nhạt thì, nó sợ hãi rời khỏi bốn năm Mét, trong ánh mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.
Lăng Tu đạm mạc nhìn nó, trong cặp màu đỏ tươi kia không hề có chút tình cảm nhân loại nào, có, là khí tức thâm trầm như hắc động vậy, dường như có thể thôn phệ tất cả.
Người kia... Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Phùng Thủy sợ hãi, vị trí như bị hoán đổi, bây giờ nó là con mồi, mà Lăng Tu lại thành thợ săn, loại cảm giác này để cho nó chậm rãi từ kinh hoàng chuyển thành phẫn nộ, rốt cục sau ba hơi thở thì điên cuồng hét lên một tiếng, năm xúc tua bên trái "Sưu sưu sưu" kéo dài hướng về phía Lăng Tu, đã không có bị bất kỳ cách trở, dễ dàng liền đâm vào trong ngực Lăng Tu.
Nhất thời, máu tươi bắn toé ra!
"Kiệt kiệt..."
Phùng Thủy mừng rỡ nhe răng cười, thế nhưng một giây kế tiếp nó liền cứng đờ, nó cảm giác năm xúc tua của mình giống như đang bị nấu chảy thành dịch thể, cảm giác thống khổ khó có thể khó chịu nổi ập tới, định nhãn vừa nhìn, xúc tua bản thân quả nhiên "Xuy xuy xuy" bị nóng chảy, bốc lên khói trắng.
"Sưu ~ "
Cấp tốc lùi về xúc tua, bộ phận mũi nhọn xúc tua đã bị nấu chảy thành mủ máu, cũng không cách nào dài ra nữa.
Tại sao có thể như vậy?
Phùng Thủy hoảng sợ nhìn Lăng Tu, xuất hiện một màn để cho nó rợn cả tóc gáy, nơi ngực Lăng Tu bị năm xúc tua tạo vết thương đang nhanh chóng khép lại, cho đến khi bằng phẳng như lúc ban đầu.
Mà xa xa Hàn Phong cùng Triệu Nhất Mạc cũng chính mắt thấy quá trình này thì sắc mặt trở nên ảm đạm không gì sánh được, vẫn không nhúc nhích co quắp ngồi dưới đất, trong lòng lộ vẻ khiếp sợ không cách nào nói nên lời, thầm nghĩ: Tên kia cư nhiên cũng thay đổi thành một con quái vật tang thi đáng sợ!
Lúc này Phùng Thủy rốt cuộc hiểu rõ, nó tuyệt đối không có năng lực ăn Lăng Tu, xoay người liền chạy trốn.
Lăng Tu làm sao bỏ qua nó, con ngươi màu đỏ tươi kịch liệt lóe lên một cái, thân thể liền hóa thành một đạo huyễn ảnh đuổi theo, tay phải không có chút huyết sắc nào, đi vào từ phía sau lưng Phùng Thủy, lại xuyên ra từ ngực, thị hư thối màu đen, còn trái tim đang đập bị nắm ở trong tay.
Năm ngón tay đột nhiên co rút, trái tim liền "Ba" một tiếng vỡ ra, máu loãng tanh hôi đen thùi bắn ra. Phùng Thủy kêu lên một tiếng bén nhọn thảm thiết, một chân nhện như cương thứ, "PHỐC" một tiếng đâm vào bắp đùi Lăng Tu, ý đồ để cho Lăng Tu buông nó ra.
Thế nhưng nó tính toán thất bại, chân nhện đâm vào bắp đùi Lăng Tu, liền như là dính vào a- xít sun-phu-rit đậm đặc bắt đầu nóng chảy, đau nhức khó nhịn.
Lăng Tu cảm thấy đau đớn, đột nhiên giống như sói đói nhô ra răng nanh, tay kia cũng đi vào từ phía sau lưng Phùng Thủy, sau đó hai tay khẽ tách ra, Phùng Thủy liền bị cứng rắn tách thành hai nửa trên dưới.
"Rầm ~ "
Nội tạng cùng ruột tanh hôi hư thối tán lạc đầy đất, trong không khí tràn ngập một mùi hôi làm người ta buồn nôn.
Tê ~
Hàn Phong cùng Triệu Nhất Mạc cũng hít một hơi khí lạnh, mồ hôi lạnh từ thiên thiên vạn vạn cái lỗ chân lông tuôn ra, thủ đoạn hung tàn bực này, thật sự làm cho bọn hắn bị trùng kích cường liệt.
Thân thể Phùng Thủy không chịu nổi té trên mặt đất, đầu của nó nằm ở trong vũng máu, còn kéo dài hơi tàn. Nhãn thần sợ hãi nhìn Lăng Tu đang chạy tới phụ cận nó, từ trên cao nhìn xuống nó.
Khi thấy Lăng Tu chậm rãi nâng chân phải lên thì, con ngươi nó kịch liệt rung động thu nhỏ lại thành hai cái điểm đen, trong cổ họng phát sinh tiếng kêu rên ô minh trận trận, nhưng Lăng Tu vẫn không lưu tình chút nào đạp xuống.
"PHỐC ~ "
Đầu Phùng Thủy vỡ tan ra, tương hồ trạng dịch não tiên đầy đất.
"Rầm "
Hàn Phong chật vật nuốt một ngụm nước bọt, thân thể không nhịn được run rẩy, Triệu Nhất Mạc cũng như vậy.
Khi con ngươi Lăng Tu màu đỏ tươi nhìn sang hướng bọn họ thì, bọn họ cảm giác huyết dịch trong thân thể đều đọng lại, trái tim như là bị một bàn tay vô hình nắm lấy, hít thở không thông, cả người giống cây khô giữa gió thu, trong đầu nói cho bọn hắn biết phải rời nơi này thật nhanh, nhưng tứ chi run rẩy lại như cắm rễ ở tại chỗ, không nghe sai sử.
Lăng Tu bước chân, đi từng bước một hướng bọn họ, khắp không gian tĩnh lặng một cách kỳ, chỉ có tiếng bước chân hắn thanh thúy vang vọng nơi này. Nơi này vốn đã bị đè nén, dưới tiếng bước chân liền trở nên càng âm trầm và đáng sợ hơn.
Hàn Phong cùng Triệu Nhất Mạc như đặt mình trong ác mộng, ý nghĩ ảm đạm, cảm giác không gian chung quanh trở nên vặn vẹo.
Thẳng đến khi tiếng bước chân dừng lại, bọn họ mới như tỉnh lại từ trong mộng.
Hàn Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ đón nhận con ngươi Lăng Tu màu đỏ tươi, mồ hôi lạnh trong nháy mắt làm ướt cả cái lưng. tay Lăng Tu tràn đầy máu đen, bắt cổ áo của hắn, giơ hắn lên giữa không trung.
Trong cổ họng phát sinh một tiếng gầm nhẹ như dã thú, hai cái răng nanh xuất hiện.
Hàn Phong mặt xám như tro tàn, cả người lâm vào trong tuyệt vọng vô tận, khi đối mặt với Lăng Tu, ngay cả một tia dũng khí phản kháng hắn cùng không có, hắn biết, chính bản thân sắp bị biến thành quái vật.
"Buông thiếu tá ra!"
Nhìn ân sư mình đang nguy hiểm, Triệu Nhất Mạc giùng giằng bò dậy từ dưới đất, hét lớn một tiếng vọt tới, hung hăng nện ở trên mặt Lăng Tu, lại kinh hoàng phát hiện, Lăng Tu cũng không có việc gì, ngược lại tay nàng, bị một cổ phản chấn làm hộ khẩu đau đớn.
Lăng Tu lạnh lùng trừng nàng, đá một cước vào bụng.
"A ~ "
Kèm theo một tiếng hét thảm, Triệu Nhất Mạc giống như diều đứt giây bay về phía sau, rơi trên mặt đất cách sáu bảy thước, há mồm phun ra một ngụm đỏ tươi liền bất tỉnh.
Hàn Phong cho rằng Triệu Nhất Mạc chết, dưới tâm tình đang tức giận, hắn từ sau thắt lưng móc ra một thanh dao găm sắc bén .
"Ngươi Ác Ma này, ta liều mạng với ngươi!"
Cắn răng hét lớn một tiếng, hung hăng đâm vào ngực Lăng Tu.