Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Mọi âm thanh im ắng, buổi tối vô cùng nặng nề, phảng phất ngay cả không khí cũng trở nên dị thường đặc lại.
Đối mặt Đường Tiểu Mạt hỏi, Sở Ly Nguyệt không biết trả lời như thế nào.
"Lăng Tu hắn... Lăng Tu hắn..."
Môi đỏ mọng khẽ mở, nói hồi lâu ngay cả một câu đầy đủ cũng không nói ra được, con ngươi ửng đỏ, bao một tầng hơi nước.
"Món ăn tình yêu hắn tới cùng đã làm sao vậy? Ly Nguyệt tỷ, ngươi nói mau a!" Đường Tiểu Mạt gấp đến độ lớn tiếng kêu la, trong lòng đã là có dự cảm không tốt mãnh liệt.
Lúc này, Trương Nhất ngừng tay, ngẩng đầu lên trầm thống nói: "Lão Lăng hắn chưa có trở về!"
Chưa có trở về?
Nghe nói nói thế, thân thể Đường Tiểu Mạt run lên, lập tức mở miệng hỏi: "Chưa có trở về là có ý gì? Món ăn tình yêu đi đâu?"
Trương Nhất thở thật dài một tiếng, lắc đầu đứng lên, hướng nàng đi đến.
Đường Tiểu Mạt lại lui về phía sau, nước mắt tuôn xuống, mang theo một tia oán hận cùng đau xót nhìn Trương Nhất.
Bất đắc dĩ, Trương Nhất chỉ phải dừng lại, an ủi: "Biểu muội, ngươi đừng như vậy, ngươi phải kiên cường một chút!"
Tuy đã đoán được kết quả như vậy, mà khi xác định được thì, phảng phất như linh hồn bị hút ra khỏi thân thể trong nháy mắt, Đường Tiểu Mạt cả người co quắp ngồi trên mặt đất. Một lát sau, liền gào thét khóc lớn lên, trên gương mặt chảy đầy nước mắt.
Nàng khóc, để cho Sở Ly Nguyệt cũng không cầm được mà rơi lệ.
Trương Nhất thì đi tới trước mặt Đường Tiểu Mạt, vỗ nhẹ bả vai của nàng, sau đó ngồi trên mặt đất.
Tâm thần ba người rất là thương tâm, Lăng Tu là người dẫn đội của bọn hắn, là tín niệm của bọn hắn, mà khi hắn tự thiêu trong rừng thì thế giới nội tâm của ba người như sụp đổ.
Đặc biệt khi cầm theo đèn pha tiến vào trong rừng tràn đầy tro tàn cháy đen, thấy thi thể Kiến biến dị tụ tập thành núi, nhưng ngay cả bóng dáng Lăng Tu cũng không tìm được, Trương Nhất cảm giác màu sắc thế giới chỉ còn màu xám tro.
Lăng Tu không có ở đây, bọn họ nên đi nơi nào?
Cho dù đi đến Huyễn Thành, hết thảy đều còn có ý nghĩa sao?
"Đăng... Đăng... Đăng..."
Nhưng vào lúc này, một trận tiếng bước chân đột nhiên vang lên ở bên ngoài hành lang, tần suất rất chậm, nhưng ở trong đêm khuya lại có vẻ dị thường chói tai, để cho người ta nghe thấy không khỏi liên tưởng đến một lão nhân tập tễnh đi lại.
Chỉ chốc lát sau, một cái bóng đen liền xuất hiện ở cửa vào, mặc dù có ánh nến, cũng hoàn toàn không rõ thấy mặt mũi của đối phương, giống như một người ở trong bóng tối, bầu không khí âm trầm quỷ dị.
"Ca ca ~ "
Sở Ly Nguyệt nâng súng nhắm vào bóng người, mở chốt an toàn, động tác liền mạch lưu loát, hầu như trong chớp mắt.
Nàng cảnh giác lớn tiếng chất vấn: "Ngươi là ai?"
Bóng người yên lặng chỉ chốc lát, hồi đáp: "Là ta!"
Thanh âm mặc dù có chút khàn giọng, thế nhưng đối với ba người Sở Ly Nguyệt mà nói, cũng quen thuộc không thể quen thuộc hơn nữa.
Lăng Tu!
"Ngươi... Ngươi là Lão Lăng?"
Trương Nhất biến mất khóe mắt gần tràn ra tới nước mắt đứng lên, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi hỏi.
Đường Tiểu Mạt cũng ngừng thút thít, không nháy mắt nhìn bóng người ngoài cửa.
Bóng người cũng không nói nữa, đi vào buồng vệ sinh tắm rửa toàn bộ tro bụi trên người, lộ ra ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt anh tuấn.
"Lão Lăng, thật là ngươi!"
Trương Nhất trợn to hai mắt lộ vẻ hoảng sợ, trận hỏa hoạn này lớn bao nhiêu hắn đã tận mắt nhìn thấy, ngọn lửa bốc lên đến mấy chục thước, cả bầu trời bị thiêu cháy sinh ra vặn vẹo, thân thể huyết nhục làm sao có thể còn sống khi ở bên trong, sẽ hóa thành tro tàn trong khoảnh khắc, lui về phía sau một bước, sợ hãi hỏi, "Ngươi... Ngươi là người hay là quỷ a?"
Trên mặt Lăng Tu xuất hiện màu đen, đang muốn trả lời, chỉ cảm thấy một làn gió thơm xông vào mũi, Đường Tiểu Mạt liều lĩnh nhào vào trong ngực của hắn. hiện tại thân thể hắn bị thiêu cháy hết sức lợi hại, suy yếu không chịu nổi, bị Đường Tiểu Mạt nhào về như vậy, nhất thời ngã trên mặt đất.
Tổn thương nghiêm trọng sau lưng tiếp xúc cùng mặt đất, đau đớn kịch liệt làm hắn cắn răng, cái trán toát ra mồ hôi hột chảy ròng ròng, thế nhưng rất nhanh, một mảnh lục quang nhu hòa liền bao bọc cả người hắn, như là một đôi bàn tay ôn nhu, vuốt lên trên người của hắn.
Đường Tiểu Mạt nằm ở trên người hắn, hai cánh tay ôm chặt cổ của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn dán trong lồng ngực của hắn, nghiễm nhiên khóc thành một lệ nhân.
"Món ăn tình yêu, ta cho rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi, ô ô ô..." Thân thể hơi rung động, tựa như một con nai con run lẩy bẩy.
Lăng Tu nhẹ nhàng vỗ sau lưng của nàng, lúng túng cười nói: "Được rồi, mau đứng lên, nếu không ta sẽ bị nha đầu ngươi đè chết!"
"Ta không đứng!"
Đường Tiểu Mạt ngang ngược kiêu ngạo cự tuyệt, đầu dưa ở trong ngực Lăng Tu vô cùng thân thiết.
Nhìn hình ảnh ấm áp này, Sở Ly Nguyệt mừng đến chảy nước mắt, trên mặt lộ ra dáng tươi cười vui sướng.
...
Thẳng đến khi trị hết tổn thương trên người Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt mới đứng lên.
Nhìn mặt của nàng dính tàn tro từ trên người mình, hòa cùng nước mắt lăn xuống, như con mèo nhỏ, Lăng Tu buồn cười nở nụ cười.
"Đáng ghét, lại chê cười ta!" Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn bất mãn nói.
Lăng Tu vẫn còn là nhẹ nhàng cười, lập tức hướng Trương Nhất ngoắc ngón tay, gọi hắn lại đây.
"Lão Lăng!"
Trương Nhất lệ rơi đầy mặt, xông lên muốn ôm Lăng Tu.
Nhưng ở lúc này, sắc mặt Lăng Tu trầm xuống, liền đạp một cước làm hắn bay đi ra ngoài.
"Trời ah, lại đạp ca làm gì? Ly Nguyệt mm, nhanh tiếp ta, nhanh tiếp ta a... Ai nha nha..."
Trương Nhất xẹt ra một đường vòng cung trên không trung, phương hướng vị trí rơi là chỗ Sở Ly Nguyệt, nhưng Sở Ly Nguyệt hoa lệ tránh né ra, hắn thì nặng nề nện ở trên đất, phát ra một tiếng kêu như lợn bị giết.
"DCM , Lão Lăng, hôm nay nếu ngươi không cho ta một lời giải thích, ca không chết không thôi với ngươi!" Trương Nhất đứng lên liền tức sùi bọt mép nói.
"Giải thích? Ngươi con mẹ nó cầm theo đèn pha vào trong núi rừng tìm ta, qua lại đạp hai lần trên người ta cũng không phát hiện, còn đạp ta hôn mê bất tỉnh, nếu không phải là ngươi, lão tử sớm đã về rồi, bây giờ ngươi còn muốn ta giải thích? Con mẹ nó lão tử thật muốn đạp bẻ cái mông ngươi!"
Trương Nhất phẫn nộ, Lăng Tu càng phát cáu hơn so với hắn, thanh âm gần như rít gào, trực tiếp là chấn nhiếp Trương Nhất rụt cổ lại, không tự chủ được ngồi chồm hổm xuống.
Sự thực đúng là như vậy, Lăng Tu vì sống, trước khi hỏa hoạn đốt tới trước hắn, hắn liền nằm xuống, nhưng vẫn thiếu chút nữa bị nướng chín, gần như ngất đi, thân thể còn bị từng tầng một tro tàn phủ lên.
Lúc đó hắn nghe được Trương Nhất gọi ầm ĩ, nhưng không phát ra được thanh âm nào để đáp lại, để cho hắn mừng rỡ là, Trương Nhất đi tới hướng hắn, mà để cho hắn buồn bực là, Trương Nhất cũng không có phát hiện hắn, còn trực tiếp đạp lên thân thể của hắn, sau đó thời điểm trở về lại đạp một lần.
Nghe Trương Nhất đạp lưng hắn lớn tiếng hô hoán "Lão Lăng ngươi ở đâu", Lăng Tu tức giận đến sắp thổ huyết, hắn là bị tươi sống tức đến ngất đi.