Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sau khi Lăng Tu tự thuật, Trương Nhất mới đột nhiên nhớ lại lúc đó đi qua một chỗ quả thật có chút là lạ, hắn còn tưởng rằng do cấu tạo và tính chất của đất, lại không nghĩ rằng phía dưới là Lăng Tu.
"Ta sát, ta sát, ta sát a!"
Trương Nhất ôm đầu như muốn điên, sau đó tựa như tiểu nữ nhân tiếp cận ôm cánh tay Lăng Tu, còn lấy giọng nữ hài tử nũng nịu ỏn ẻn nói, "Nga, bảo bối, ta không phải cố ý, ngươi tha thứ cho ta nha, sao sao đát..."
Phút cuối cùng, trừng mắt nhìn, cách không làm mấy cái tư thế hôn môi.
Lăng Tu nổi da gà lên, Đường Tiểu Mạt và Sở Ly Nguyệt cũng rùng mình một trận.
Mà Trương Nhất làm như thế lại biến thành người bay một lần nữa.
Nhìn bọn họ thân mật khăng khít đùa giỡn, Sở Ly Nguyệt "Xì" một tiếng cười khẽ, sau đó quay đầu, như có điều suy nghĩ nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cả đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau, Đường Tiểu Mạt liền kêu sợ hãi lấy chạy vào phòng Lăng Tu và Trương Nhất.
Nàng mặc một bộ màu hồng, ngực thêu một con gấu, chân thon dài cùng cánh tay trắng nõn đều lộ ở trong không khí, mắt trong suốt, da dẻ trắng nõn, cái miệng anh đào nhỏ nhắn.
"Món ăn tình yêu, biểu ca, việc lớn không tốt rồi!" Khuôn mặt xinh đẹp phủ đầy vẻ kinh hoảng.
"Làm sao vậy làm sao vậy, chẳng lẽ lại có kiến tấn công nữa sao?" Trương Nhất giật mình tỉnh giấc, từ nhảy dựng lên.
"Không phải là, là Ly Nguyệt tỷ nàng... Nàng..."
Bởi vì Đường Tiểu Mạt nói không được lưu loát.
"Ly Nguyệt làm sao, nàng ngã bệnh?" Trương Nhất cau mày hồ nghi nói.
"Không đúng không đúng, không nói với biểu ca thúi, Món ăn tình yêu đâu, ta nói với Món ăn tình yêu!" Đường Tiểu Mạt tìm kiếm thân ảnh Lăng Tu.
Trương Nhất đảo cặp mắt trắng dã, bỏ xuống Lang Nha bổng, chỉ vào một buồng vệ sinh nói: "Lão Lăng ở trong phòng vệ sinh."
Đạt được vị trí cụ thể của Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt không quan tâm, trực tiếp là chạy qua, khóa cửa phòng vệ sinh đã bị phá hư, cho nên nàng rất dễ liền đẩy cửa xông vào, ở trong nháy mắt xông vào nàng liền ngây ngẩn cả người, Lăng Tu quần cởi đến bắp chân, đang bình ngồi trên bồn cầu gương mặt âm trầm trừng mắt nhìn nàng.
Gương mặt Đường Tiểu Mạt đỏ lên, lúng túng cười hỏi: "Món ăn tình yêu, thì ra ... Thì ra ngươi ở trong WC?"
"Nếu biết, vậy ngươi còn chưa cút ra ngoài?" Lăng Tu ánh mắt lạnh đến cực điểm.
"Xin lỗi xin lỗi!"
Đường Tiểu Mạt tựa như con thỏ nhỏ chấn kinh sợ hại nhanh chân liền chạy ra ngoài, còn quên đóng cửa, cho nên lại vòng trở lại đóng cửa.
Thấy nàng trở lại, trong lòng Trương Nhất rất là vui vẻ, trêu ghẹo nói: "Biểu muội, ngươi xem ngươi, lỗ mãng xông vào, cái này ai dạy ngươi vậy?"
Mắt Đường Tiểu Mạt nhìn hắn chằm chằm, chu cái miệng nhỏ oán giận nói: "Biểu ca thúi còn nói, đều tại ngươi!"
"Vậy làm sao có thể trách ta, ta đã nói cho ngươi Lão Lăng ở bên trong nhà vệ sinh a." Trương Nhất vô tội nói.
"Ta làm sao biết là ý đi nhà cầu, đều tại ngươi, chính là trách nhiệm của ngươi!" hai tay Đường Tiểu Mạt chống nạnh không nói lý.
Trương Nhất không biết nói gì, bất quá nhớ tới Đường Tiểu Mạt mới vừa nói tới sự tình liên quan tới Sở Ly Nguyệt, lại hỏi vội: "Biểu muội, Ly Nguyệt bị làm sao vậy? nói cùng biểu ca một chút a."
Nghe nói lời ấy, Đường Tiểu Mạt thở dài một hơi, gấp giọng nói: "Ly Nguyệt tỷ đi rồi, nàng chỉ để lại tờ giấy này!"
Nói xong, đưa tờ giấy cho Trương Nhất.
Sở Ly Nguyệt đi... Đi rồi?
Tâm thần Trương Nhất ngẩn ra, thấy Đường Tiểu Mạt đưa tờ giấy tới, lập tức cầm mở ra, nhanh chóng xem nội dung bên trong, sau đó cầm Lang Nha bổng lên liền chạy vội đi ra ngoài.
"Biểu ca ngươi đi làm gì?" Đường Tiểu Mạt hỏi vội.
"Ta đi mang nàng trở về!"
Thanh âm Trương Nhất truyền đến, cũng đã không thấy được bóng người của hắn.
Mà lúc này, Lăng Tu đi ra từ phòng vệ sinh, thấy Đường Tiểu Mạt đứng ở trong phòng liền giận không chỗ phát tiết, khi Đường Tiểu Mạt đã chạy tới thì, trực tiếp gõ đầu của nàng một cái, Đường Tiểu Mạt đau đến nước mắt tuôn ra .
"Đường Tiểu Mạt, mới vừa rồi là ngươi cố ý phải không?" Lăng Tu chất vấn.
Đường Tiểu Mạt ủy khuất bưng đầu, lắc đầu điềm đạm đáng yêu nói: "Không phải, ta là có chuyện rất trọng yếu muốn nói với ngươi, cho nên mới chạy vào buồng vệ sinh ."
"Có cái gì chuyện trọng yếu không có khả năng chờ ta đi ra rồi nói sao?" Lăng Tu tức giận trách cứ.
"Không có khả năng nha, Ly Nguyệt tỷ nàng đi rồi!" Đường Tiểu Mạt ngẩng đầu lên quyệt miệng nói.
Lăng Tu hơi sững sờ, rồi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Đường Tiểu Mạt lắc đầu, tỏ vẻ chính bản thân không biết, sau đó đưa tờ giấy Sở Ly Nguyệt để lại tới trong tay của hắn.
Lăng Tu cúi đầu xem, trên tờ giấy chỉ có một đoạn văn tự đơn giản: "Lăng Tu, ở cùng với các ngươi một đoạn thời gian này, tuy rằng kinh tâm động phách, nhiều lần đều như lướt qua mặt tử thần, nhưng cũng là hồi tưởng tốt đẹp nhất của cuộc đời ta, ta sẽ đem vĩnh viễn cất kỹ ở trong lòng.
Khi ngươi môn thấy phong thư này, ta đã rời Thành Hải Luân, về phần nguyên nhân, coi như là vì tìm về cái sự kiên cường của chính bản thân. Lăng Tu, Tiểu Mạt, Trương Nhất, gặp lại sau, hi vọng nguyện vọng của chúng ta đều có thể thực hiện được!"
Tuy rằng chỉ có chừng trăm chữ, nhưng giữa những hàng chữ lại tràn đầy một cổ tình cảm chân thành tha thiết.
Lăng Tu rất hiểu, Sở Ly Nguyệt mặc dù là nữ tử, nhưng nàng cũng đã từng trải qua đội trưởng đại đội đặc chủng Nanh Sói, nàng là một cái lợi khí của biệt đội Nanh Sói, trong nội tâm của nàng, thậm chí là linh hồn nàng, đều khát vọng trở nên độc lập cùng cường đại, cho nên, Lăng Tu vô cùng hiểu nàng.
Mỗi người đều có thể lựa chọn con đường phải đi của chính bản thân, Sở Ly Nguyệt đã làm ra lựa chọn, hắn sẽ không can thiệp, chỉ biết yên lặng chúc phúc vì nàng, hi vọng nàng có thể bình an, cuối cùng có thể thực hiện nguyện vọng của nàng.
"Biểu ca ngươi đuổi theo nàng?" Lăng Tu hỏi.
"Ân!"
Đường Tiểu Mạt gật đầu như con gà con mổ thóc, "Món ăn tình yêu, chúng ta cũng đi gọi Ly Nguyệt tỷ về chứ?."
"Ngươi biết nàng hiện tại ở đâu không?" Lăng Tu hỏi lại.
"Không biết!"
"Đường Đi kinh thành có nhiều như vậy, ngươi biết nàng đi con đường không?" Lăng Tu hỏi tiếp.
Đường Tiểu Mạt lại lắc đầu.
Lăng Tu không có nói nữa, trên giấy Sở Ly Nguyệt nói rất rõ ràng, dù cho đuổi theo nàng cũng vẫn không trở về, hơn nữa sẽ khiến cho mọi người vô cùng xấu hổ, rồi lại nói, lấy thân thủ, hơn nữa còn có một khẩu súng, tang thi hay kẻ xấu muốn thương tổn đến nàng cũng không dễ dàng như vậy.
"Món ăn tình yêu, cũng mặc kệ thế nào, Ly Nguyệt tỷ đi một mình là quá nguy hiểm, chúng ta tìm nàng trở về có được hay không?" Đường Tiểu Mạt lôi kéo cánh tay Lăng Tu dùng giọng khẩn cầu nói.
Lăng Tu nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Sở Ly Nguyệt sẽ biết chiếu cố tốt bản thân, nàng lựa chọn con đường nàng phải đi, chúng ta cũng phải tiếp tục lên đường." sau đó thở dài một tiếng liếc nàng, "Còn có, nàng đi cũng phải trách người nào, không phải là trách ngươi sao, ngủ như chết vậy, ngay cả người đi lúc nào cũng không biết."
Đường Tiểu Mạt nóng lên, cúi đầu yếu yếu nói: "Ta quá mệt mỏi nha."
"Tìm cớ làm gì, ngươi thừa nhận ngươi thành viên của tổ chức con heo sao?." vẻ mặt Lăng Tu ghét bỏ nói.
Đường Tiểu Mạt bĩu miệng nhỏ, hai má u oán nhìn Lăng Tu: "Món ăn tình yêu thúi, ngươi đáng ghét, lại mắng ta là heo."