Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Trương Nhất đuổi theo, nhưng ngay cả bóng dáng Sở Ly Nguyệt cũng không thấy được, cuối cùng đành phải ủ rũ cúi đầu đi trở về.
Lăng Tu cũng không biết phải an ủi như thế nào, chỉ đành vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Hữu duyên, sau này các ngươi tự nhiên còn có thể gặp lại."
"Không có vấn đề, nhân sinh tựa như ngồi xe buýt vậy, lúc nào cũng có vài người xuống xe."
Trương Nhất nói, "Ly Nguyệt rời đi thì ta có thể tiếp nhận, bất quá Lão Lăng, ngươi là huynh đệ ta, ta hi vọng chúng ta vĩnh viễn đều có thể cùng sóng vai đồng hành."
Lăng Tu dùng sức đánh một quyền vào ngực hắn: "Ngươi cũng đừng làm bộ ở trước mặt ta?, dọn dẹp một chút, nên rời đi rồi."
"Dựa vào, để cho ta nói nghiêm chỉnh một chút thì sẽ chết a!" Trương Nhất trợn mắt trắng lên, lập tức đi thu thập hành lý của mình.
...
Đêm qua không ai canh giữ đại môn, cho nên những người khác đều không biết tin tức Lăng Tu sống trở về. Khi Lăng Tu hoàn hảo không tổn hao gì, sống sờ sờ xuất hiện ở trước mắt bọn họ thì, những người đó đều bị sợ đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh phun ra, thậm chí trực tiếp là lớn tiếng gào thét "Quỷ a" chật vật chạy đi.
"Thiết, một đám nhát như chuột!" Trương Nhất hướng bọn họ bắn ra một ánh mắt khi dễ.
"Còn nói bọn họ, tối hôm qua chính ngươi bị Món ăn tình yêu làm sợ đến xanh cả mặt." Đường Tiểu Mạt bĩu môi reo lên.
Trương Nhất im lặng liếc Đường Tiểu Mạt: "Biểu muội, có thể cho biểu ca một cái đường sống hay không, sao lại nói hết ra như vậy?"
Đường Tiểu Mạt hướng hắn thè lưỡi làm một cái mặt quỷ, sau đó quay đầu lại không để ý tới hắn.
"Ngươi cái này nha đầu chết tiệt kia!" Trương Nhất hận đến nghiến răng, rồi lại hết cách.
Khi Lưu Vĩnh Phúc lấy được tin tức sau đó chạy tới trước tiên, khi nhìn thấy Lăng Tu, hắn cũng khó có thể tin.
Đêm qua bọn họ cầm đèn triển khai tìm tòi toàn cánh rừng cũng không có tìm được Lăng Tu, hắn nhận định Lăng Tu đã chết, bị hỏa hoạn đốt tới thi cốt không còn, sau khi trở về còn suốt đêm lập một cái mộ cho Lăng Tu.
"Johnny, ngươi... Ngươi còn sống!" Lưu Vĩnh Phúc bước tới trước mặt Lăng Tu.
"Đây không phải là nói nhảm sao? sống sờ sờ đứng ở trước mặt ngươi, chẳng lẽ ngươi cho là quỷ sao??"
Hai tay Trương Nhất khoanh ở trước ngực, một bộ dáng dấp nhân sĩ thành công thuyết giáo, "Giờ mà con tin có ma quy, tư tưởng quá phong kiến, phải loại bỏ tư tưởng đó, ta phải tin tưởng khoa học. Người chết như đèn diệt, thân thể từ từ hư thối biến thành bùn đất, làm gì có chuyện ma quy ở đây."
"Biểu ca thúi da mặt thật giầy!" Đường Tiểu Mạt nhỏ giọng đánh giá một câu.
"Ngày đầu tiên ngươi quen biết hắn a."
Lăng Tu nhíu mày trả lời nàng một câu, lập tức bước một bước về phía trước, với nói Lưu Vĩnh Phúc, "Arnold, ta đang chuẩn bị nói lời từ biệt với ngươi."
"Các ngươi phải đi?" Lưu Vĩnh Phúc kinh ngạc thất sắc.
Lăng Tu gật đầu: "Có chuyện tình ta phải đi hoàn thành."
"Thế nhưng chân Đường cô nương đã tốt chưa?" Lưu Vĩnh Phúc dò hỏi.
"Được rồi, ta hiện tại đều có thể chạy nè, cảm tạ Vĩnh Phúc thúc quan tâm." Đường Tiểu Mạt hì hì cười nói, đối với sư phụ Lăng Tu, nàng tất nhiên là sẽ tôn kính.
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!"
Lưu Vĩnh Phúc liên tục gật đầu, ánh mắt chợt nhìn trên người Lăng Tu, "Johnny, chờ hoàn thành chuyện của ngươi liền trở lại nơi này đi, ta tin tưởng khi có ngươi lãnh đạo, chúng ta có thể sống sót ở nơi này thật tốt."
Lăng Tu ngẩn người, chợt khẽ cười nói: "Sau này lại tính."
Lưu Vĩnh Phúc không nói thêm gì nữa, cùng với người khác đưa đám người Lăng Tu đến cửa chính nhà xưởng.
"Bảo trọng!"
"Bảo trọng!"
Lăng Tu gật đầu, rời đi cùng Trương Nhất và Đường Tiểu Mạt.
Đang đi ra khoảng trăm Mét, thời điểm quay đầu lại nhìn thì Lưu Vĩnh Phúc còn đang đứng ở cửa nhà xưởng, thân ảnh đơn bạc, tâm tình của hắn đột nhiên thay đổi có chút trầm trọng. Ở nơi tàn khốc này, tất cả mọi người như là lục bình không có rễ phiêu bạt ở trên mặt nước, không chừng ngày nào đó sẽ có một con sóng lớn vỗ vào liền phấn thân toái cốt, hoặc là bị cá nuốt chửng.
Yếu đuối, nhỏ bé!
Hắn đang suy nghĩ, tương lai quả thực mình có trở về nơi đây, sư phụ của hắn Lưu Vĩnh Phúc còn ở đây sao?
*
Rời khỏi nhà xưởng, đi vòng vèo trở về Thành Hải Luân sưu tập vật tư sau đó ba người Lăng Tu mới tiếp tục bắc thượng. Trương Nhất vì có thể sớm đến kinh thành một chút để gặp được Sở Ly Nguyệt, sau khi khởi hành thì trở nên tích cực rất nhiều, luôn giục Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt đi nhanh một chút.
Phát hiện quốc lộ không bị phá hư, liền tìm chiếc xe chạy thay cho đi bộ.
Tuy rằng xe cộ ở khắp nơi, nhưng phải tìm được một chiếc có chìa khóa cũng là một việc khó. Cuối cùng xe bốn bánh không tìm được, lại tìm được một chiếc xe ba bánh.
Xe ba bánh!
Cũ nát không chịu nổi, thời điểm điểm khởi động còn rung động kịch liệt, thanh âm cũng đứt quãng liên tục, hình như tùy thời có thể tắt máy, khói thì đen sẫm, đoạn đường này, phía sau là khói đen nồng nặc.
Ngồi trên xe mặt Lăng Tu không chút thay đổi, thật sự là không muốn ngồi chiếc xe này, lắc kịch liệt không nói, còn cảm giác phi thường không có an toàn, bởi vì kỹ thuật lái xe ba bánh của Trương Nhất thật sự là không được tốt lắm, mà lại còn phi xe như bay, hắn lo lắng chiếc xe này đột nhiên tán thành một đống linh kiện.
Đường Tiểu Mạt lại rất vui sướng, gió thổi tới, áo choàng và tóc nàng liền bay theo gió, ánh mắt trong vắt, mũi xinh xắn thẳng tắp, cái miệng nhỏ nhắn, nàng tựa như tinh linh cảm thụ được gió mà bay loạn, cả người tán lộ ra một cổ linh khí.
"Gió rất mát mẻ nga!"
Nàng cười như chuông bạc vậy, lộ ra hai hàng rang chỉnh tề.
Lăng Tu nhìn có chút si mê, lần đầu tiên hắn nhìn thấy Đường Tiểu Mạt, Đường Tiểu Mạt bẩn không chịu nổi, tóc thì rối tung rôi mù còn bết lại với mau, trên người tản ra một mùi khó nghe, nhưng bây giờ, nghiễm nhiên như được lột xác vậy, từ một con vịt xấu xí biến thành thiên nga.
Hơn nữa khi đi khỏi Thành Hải Dương, cho tới bây giờ, dáng dấp Đường Tiểu Mạt càng thêm duy mỹ động nhân, một cái nhăn mày một tiếng cười, như là tiên nữ không ăn khói lửa nhân gian. Lăng Tu tỉ mỉ hồi tưởng lại, lại phát hiện không biết khi nào mình đã thích cô gái này.
Bất quá hắn nhớ kỹ rất rõ, lần đầu tiên Đường Tiểu Mạt xúc động nội tâm của hắn là ở Quảng Lăng thị gặp phải một đầu s2. Cái nữ hài nhu nhược này, cũng dám một mình ngăn ở hắn trước mặt s2, lúc đó hắn thực sự không biết Đường Tiểu Mạt lấy được dũng khí từ đâu tới.
Đang ở khi hắn mơ màng, trong mũi nghe thấy được một hương vị nhẹ nhàng, tập trung nhìn vào, Đường Tiểu Mạt rời khỏi vị trí, ngồi xổm xuống ở trước mặt hắn, khuôn mặt xinh đẹp cách hắn vô cùng gần, một đôi suốt trong mắt sáng sủa nhìn hắn.
"Làm gì?" Lăng Tu phục hồi lại tinh thần quát khẽ.
"Không có cái gì hết, chỉ là thích nhìn Món ăn tình yêu thôi!" Đường Tiểu Mạt lắc lắc đầu mỉm cười ngọt ngào nói.
Lăng Tu đau đầu một trận, lập tức khiển trách: "Ngồi trở lại vị trí của mình đi."
"Món ăn tình yêu trả lời ta một vấn đề rồi ta trở lại vị trí."
"Hỏi!"
"Chính là... Chính là lúc nào chúng ta mới bái đường thành thân a?" gương mặt Đường Tiểu Mạt đỏ bừng, cắn răng một cái hỏi.
Nghe nói thế, Lăng Tu hoảng sợ mở to hai mắt, điên, hắn xác định, Đường Tiểu Mạt này lại phát điên.