Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lý Hanh Lượng bất an hỏi vì sao nhẩy trên mặt đá mà còn bị giun biến dị công kích, Ti Đồ Mộng ở đội ngũ phía sau nhất giải thích nói, vừa rồi Trịnh Thiên quá khẩn trương, thời điểm nhảy đến khối đá không cẩn thận trượt té lộn một cái, rơi xuống đất, mà ngay dưới hai chân Trịnh Thiên lại có một con giun biến dị ngủ ở đấy, cho nên mới đưa đến thảm kịch này.
Thì ra là như vậy!
"Chúng ta đã có ba bạn học chết ở chỗ này, ta không hi vọng sẽ có người thứ tư, cho nên xin mọi người nhất định phải cẩn thận, nghìn vạn đừng phát sinh ngoài ý muốn nữa." Dương Chí Hoa trầm thống nói.
Tất cả mọi người gật đầu, không có người nào nguyện ý bị giun biến dị kéo vào dưới đất, đây tuyệt đối là kiểu chết kinh khủng hơn cả bị tang thi cắn chết.
Vì để tránh cho phát sinh thảm kịch như Trịnh Thiên, mỗi người đều càng thêm cẩn thận cùng cẩn thận, khi trăm phần trăm xác định có thể nhảy tiếp và đồng thời đứng vững mới có thể nhảy về phía trước.
Tất cả nham thạch lớn nhỏ, là thủ hộ sinh mệnh, mà mặt đất, lại là vùng cấm của sinh mạng!
Vùng đất mềm phía dưới, có thể giấu kín một con giun biến dị đang ngủ đông không nhúc nhích, người nếu như đạp lên, kết quả chỉ có một, đó chính là bị cắn kéo vào trong lòng đất, bị chôn sống, bị ăn sống.
Lúc này, Dương Chí Hoa đột nhiên đứng ở trên một khối nham thạch mặt không động nổi, bởi vì khối nham thạch cách hắn gần nhất có khoảng cách ít nhất bốn thước, vô luận hắn nhảy như thế nào cũng không cách nào đi qua.
Cúi đầu nhìn về phía mặt đất, mặt đất bình tĩnh tựa như mặt nước trong hồ, có nhựng gợn sóng, rất hiển nhiên, phía dưới có giun biến dị đang hoạt động.
"Cái này nên làm cái gì bây giờ? Chúng ta hình như không có đường để đi." Lý Hanh Lượng rất là lo lắng nói.
"Kêu la gì, xe đến trước núi ắt có đường."
Trương Nhất nhìn phía Đường Tiểu Mạt, "Biểu muội, nhanh dùng phá một lần khu đất kia, ca cũng không tin không đánh chết chúng nó."
"Ân "
Vẻ mặt Đường Tiểu Mạt trang nghiêm gật đầu, dựa theo ý tứ Trương Nhất, cầm súng hướng về phía mặt đất hung hăng bắn phá.
Tia laser Màu đỏ có uy lực mạnh mẽ, dễ dàng phá vỡ mặt đất thâm nhập tới bốn năm thước.
Phiến thổ địa này tựa như sôi trào kịch liệt quay cuồng, từng đợt tiếng bén nhọn truyền đến từ dưới đất, còn có hàng loạt máu loãng màu đen tràn ra mặt đất, cũng không lâu lắm, phiến thổ nhưỡng này liền bị nhuộm thành màu đen, tản mát ra mùi tanh tưởi.
Có mấy con giun biến dị giùng giằng bò ra ngoài mặt đất, than thể toàn máu đen, chúng nó đang mở cái miệng lớn đầy răng nanh, nước dãi sềnh sệch chẩy xuống kèo theo tiếng kêu thống khổ. Vài tia laser xuyên qua thân thể của bọn họ, chúng nó liền không còn động tĩnh, té trên mặt đất không nhúc nhích.
"Mẹ, bây giờ nhìn lại những đồ chơi này ngược lại có chút thương cảm a!" Trương Nhất nhíu lông mày rậm nói.
Đường Tiểu Mạt cũng tràn đầy đồng cảm, gật gật đầu nói: "Đúng nha, chúng nó cũng không muốn bản thân phải biến dị, nói không chừng biến thành cái dạng này, chúng nó cũng vô cùng thống khổ."
Lăng Tu chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, bất kể là sinh vật hung tàn cỡ nào, ở thời điểm sắp tử vong, đều có thể để cho người ta cảm thấy đáng thương.
...
Tuy nói sau khi bị sung laser bắn phá một phen sau đó mảnh đất kia liền bình tĩnh lại, nhưng mọi người vẫn không có đi, bởi vì không chừng còn có một con giun biến dị lọt lưới không có bị giết chết, còn lẳng lặng ngủ đông dưới đất chờ con mồi đưa tới cửa.
Lăng Tu cũng không muốn ngây ngốc ở đây, mặt đất tạm thời an toàn, cho dù còn có giun biến dị còn sống, cũng đã bị kích thích trốn càng sâu dưới đất, một hồi sau, mảnh đất này sẽ không còn an toàn.
Hắn quyết định thật nhanh, lôi kéo Đường Tiểu Mạt chạy vội rất nhanh qua, an toàn tới tảng đá đối diện.
"Chúng ta cũng đi!" Trương Nhất tự nhiên sẽ không lạc hậu, kéo Tiết Nam đang sững sờ, đồng dạng bước đi như bay.
Mà nhu nhược một lần nữa, để cho trong lòng Dương Chí Hoa hết sức không cam lòng, hắn cắn chặt hàm răng, kiên trì nhảy xuống, dùng tốc độ nhanh nhất cuộc đời như chuồn chuồn lướt nước đạp mặt đất một cái, sau đó nhảy đến cục đá đối diện.
Ti Đồ Mộng, Trần Tùng, Lý Hanh Lượng nhìn nhau liếc mắt, sau đó tinh thần hăng hái phóng đi hướng Lăng Tu.
Nhưng ở lúc này, một con giun biến dị chui ra khỏi mặt đất lộ ra một cái miệng rậm rạp răng nanh, Lý Hanh Lượng còn không có phản ứng kịp, đùi phải đạp vào, tiếp theo là tiếng hắn kêu thống khổ.
"Lý Hanh Lượng!" Dương Chí Hoa quá sợ hãi.
Cùng lúc đó, ánh mắt Lăng Tu ngưng lại, vọt tới như một đạo huyễn ảnh, bàn tay vung một trảo, níu lấy vai Lý Hanh Lượng, đưa cả hắn người lên từ dưới đất, sau đó mang hắn trở lại cục đá.
"A... Chân của ta... Chân của ta..."
Lý Hanh Lượng nằm ở trên tảng đá không ngừng phát ra tiếng thống khổ kêu thảm thiết, kịch liệt giãy dụa, rơi vào điên cuồng như người bệnh tâm thần, nếu như không phải là Lăng Tu gắt gao nhấn hắn, chỉ sợ lúc này hắn sẽ quay cuồng lao ra bên ngoài.
Đùi phải hắn tựa như một cây gậy, huyết nhục bị giun biến dị loại bỏ sạch sẽ, chỉ còn lại có xương đùi, máu tươi chảy từ vết thương, nhuộm tảng đá thành màu đỏ.
Hình ảnh như vậy thấy mà đau xót!
Mỗi người đều cảm giác tay chân lạnh lẽo.
Đường Tiểu Mạt xổm xuống, sử dụng năng lực của mình nỗ lực trị cho Lý Hanh Lượng.
Khi một mảnh lục quang nhu hòa từ trên người nàng bắn ra bao phủ Lý Hanh Lượng lại, đoàn người Dương Chí Hoa đều khiếp sợ mở to hai mắt, đều kinh ngạc, bởi vì cái lục quang này, đúng là để cho tâm thần bọn họ trấn tĩnh lại không ít.
Đường Tiểu Mạt thất bại, hàm răng sắc bén của giun biến dị kia mang theo virut X, năng lực của nàng không cách nào trị vết thương như vậy.
Thịt đùi phải bị khoét ra, sinh ra đau nhức khó có thể tưởng tượng, Lý Hanh Lượng đau đến ngũ quan cực độ vặn vẹo, phát ra tiếng kêu rên xé rách linh hồn, thanh âm khàn giọng, gần như ngất đi.
Nhìn hắn, nhìn vị bạn học thời đại học ngày xưa, Lăng Tu âm thầm siết chặt nắm tay, một loại tâm tình cực kỳ bi ai xuất hiện, sau một khắc, dao gâm lạnh lung vung ra.
"PHỐC ~ "
Dao gâm đâm đi vào huyệt Thái Dương Lý Hanh Lượng, đi theo là một tia máu tươi, Lý Hanh Lượng đang kịch liệt giãy dụa cùng kêu rên thê lương liền yên tĩnh lại, hai mắt trợn tròn, chết đi.
Tê...
Mọi người cũng hít một hơi khí lạnh, trăm triệu lần không nghĩ tới Lăng Tu sẽ ra tay giết Lý Hanh Lượng, ngay cả Trương Nhất, cũng sững sờ một chút, bất quá rất nhanh liền thoải mái, Lý Hanh Lượng không cứu được, thay vì để cho hắn sống mà bị tội, còn không bằng cho hắn một cái thống khoái, có thể thoạt nhìn thì rất tàn nhẫn, nhưng lại là chân chính là giúp hắn.