Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Lăng Tu, ngươi làm cái gì? Lý Hanh Lượng là bạn học của chúng ta, tại sao ngươi có thể máu lạnh như vậy, cư nhiên... Cư nhiên giết hắn!" hai mắt Dương Chí Hoa trợn to, tâm tình kích động khó có thể ngăn chặn, chỉ vào Lăng Tu quát lên.
Lý Hanh Lượng chết, để cho tâm tình Lăng Tu hạ đến đáy cốc, nếu mà có thể, hắn nhất định sẽ lựa chọn cứu Lý Hanh Lượng. Lúc này lại nghe được tiếng Dương Chí Hoa trách cứ, nhất thời không khống chế được tâm tình, hai con ngươi chợt lóe lên màu đỏ tươi rồi biến mất.
"Câm miệng!"
Dao gâm nhuốm máu xẹt qua một đường vòng cung hung hãn, gác ở trên cổ Dương Chí Hoa, sát ý lành lạnh, khiến Dương Chí Hoa toát mồ hôi lạnh cả người, ánh mắt run rẩy nhìn toàn thân Lăng Tu tán lộ ra một cổ lãnh ý.
Biến cố bất thình lình, lại một lần nữa để cho mọi người sửng sốt.
Nhãn thần lợi hại như sói đói! Thần tình đạm mạc như hàn băng!
Giờ khắc này Lăng Tu tựa như biến thành một người khác, sát ý lẫm liệt, khiến người ta có cảm giác áp bách cường đại.
"Tiểu tu, tỉnh táo, tỉnh táo a." khuôn mặt Ti Đồ Mộng thất sắc, vội vội vàng vàng nói.
Trương Nhất đưa tay nắm cánh tay Lăng Tu, lắc đầu khuyên nhủ nói: "Lão Lăng, đừng như vậy."
"Tình... Đồ ăn..."
Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, nhìn sau lưng Lăng Tu nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lăng Tu thở thật sâu, áp chế tâm tình cuống loạn, từ từ lấy dao gâm ra khỏi cổ Dương Chí Hoa, quay lưng lại.
Sắc mặt Dương Chí Hoa trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh làm ướt lưng, trong mắt tràn đầy vẻ kiêng kỵ đối với Lăng Tu, vừa rồi thật giống như đến Quỷ Môn quan một lượt. Nhưng vừa nghĩ tới mình là trưởng lớp, lãnh đạo của bọn họ bốn năm đại học, hắn liền mạnh mẽ trấn định lại.
Nghĩa chính chất vấn: "Lăng Tu, không nghĩ tới ba năm không gặp ngươi mà ngươi trở nên máu lạnh như vậy, hung tàn, kể cả bạn học mà cũng giết, còn muốn giết ta, ngươi có còn một chút nhân tính hay không?"
"Hừ, hắn chính là một đầu súc sinh, có thể có cái nhân tính gì? Muốn ta nhìn xem, chớ nhiều lời cùng hắn như vậy, đẩy hắn xuống đám giun biến dị được, báo thù cho Lý Hanh Lượng!" Trần Tùng ở một bên âm dương quái khí nói.
"Con mẹ nó ngươi muốn chết?" Trương Nhất trợn mắt trừng hắn.
Trần Tùng ngượng ngùng im lặng, không dám nhìn Trương Nhất t.
Nhưng ở lúc này, Lăng Tu đi lên, níu lấy áo hắn, đưa cả người hắn lên, đi vài bước tới vùng ven của tảng đá.
Mọi người ngẩn ngơ, khiếp sợ với thủ kình của Lăng Tu, thế nào cũng không nghĩ tới Lăng Tu lại có thể nhấc Trần Tùng lên.
Treo hai chân Trần Tùng trên không, cúi đầu vừa nhìn, hắn đã rời khỏi mặt đá, nhất thời sợ đến sắc mặt ảm đạm, kinh hoàng nhìn Lăng Tu: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
"Lăng Tu ngươi làm gì? Mau buông Trần Tùng ra!" Dương Chí Hoa lớn tiếng hét lớn.
Ti Đồ Mộng cũng cả kinh: "Tiểu tu, nghe dương trưởng lớp, không nên vọng động, buông Trần Tùng ra."
Lăng Tu nghiêng đầu qua, đạm mạc nhìn Dương Chí Hoa, lạnh lùng nói: "Buông hắn ra? Tốt!"
Nói lấy, năm ngón tay từ từ buông ra.
"Đừng, van cầu ngươi dừng tay!"
Trần Tùng lớn tiếng rống lên, hai tay gắt gao bắt lấy cánh tay Lăng Tu, trong mắt lộ vẻ khẩn cầu, nếu như bỏ hắn xuống, hắn khẳng định sẽ té trên mặt đất.
Lăng Tu liếc mắt nhìn hắn, không có tiếp tục buông tay.
"Lăng Tu, tới cùng ngươi muốn thế nào?" khóe miệng Dương Chí Hoa không nhịn được mà co quắp.
"Ta muốn thế nào?"
Lăng Tu như là nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời mà cười lên, mang theo một cái nhìn mang ý tứ trào phúng Dương Chí Hoa, "Dương Đại trưởng lớp, hắn mới vừa nói muốn đẩy ta xuống chỗ đám giun biến dị, ngươi không nghe được sao?"
Lúc trước Trần Tùng xuất thủ cướp đoạt súng cảu Đường Tiểu Mạt, hắn nể tình là bạn học mà không có cùng tính toán Trần Tùng, nhưng lúc này đây, Trần Tùng lại một lần nữa xúc phạm ranh giới cuối cùng của hắn, Trần Tùng muốn giết hắn, vậy hắn cần gì phải giữ lại Trần Tùng.
"Hắn chỉ nói ngoài miệng một chút, không có thực sự làm như vậy, ngươi hà tất phải tính toán cùng hắn?" Dương Chí Hoa nói.
"Đúng vậy, ta... Ta chỉ là thuận miệng nói một chút, ta thực sự không nghĩ đến việc giết ngươi a."
Trần Tùng đau khổ cầu khẩn nói, khi nhìn mặt đất dưới chân đang hơi nhúc nhích thì, hắn càng sợ đến lính hồn thoát xác, dưới chân của hắn có một con giun biến dị, chỉ cần Lăng Tu buông lỏng tay, kết cục của hắn sẽ như Hạng Tranh và Trịnh Thiên.
"Thuận miệng nói một chút? Tốt, vậy ta sẽ thả tay!"
Ánh mắt Lăng Tu đông lại, nói xong, trực tiếp ném Trần Tùng ra ngoài.
Mông Trần Tùng chấm đất, đau đớn khó nhịn, thế nhưng sợ hãi đối với giun biến dị, để cho hắn lập tức liều lĩnh chạy tới tảng đá gần nhất.
"Rug " "Rug ~ "
Hai con giun biến dị chui ra từ dưới đất đánh về phía hắn, nhưng lại rơi vào khoảng không. Trần Tùng thất tha thất thểu, cuối cùng tè ra quần bò lên trên một tảng đá, nhặt trở về một cái mạng.
Đợi hai con giun biến dị này rút về dưới nền đất, mọi người mới phục hồi lại tinh thần.
"Ngươi..."
Dương Chí Hoa tức giận trừng Lăng Tu, hắn tức giận không phải là Lăng Tu ném Trần Tùng ra bên ngoài, mà là phẫn nộ việc Lăng Tu không cho hắn chút mặt mũi nào.
Lăng Tu lạnh nhạt quay đầu lại nhìn hắn, hừ lạnh nói: "Ta không có bác ái như trưởng lớp ngươi, cho nên đừng dùng giá trị quan của ngươi để bình luận cử chỉ của ta, ta không hi vọng giữa chúng ta sẽ phát sinh vấn đề không thoải mái."
Dương Chí Hoa cắn răng nói: "Thật không nghĩ tới ngươi là người như thế, nếu như sớm biết rằng, ta nhất định sẽ không mang theo ngươi."
"Lão Dương, những lời này ta cũng không thích nghe, cái gì mà là ngươi mang theo Lão Lăng."
Trương Nhất vô điều kiện đứng ở trận doanh của Lăng Tu, cho dù quan hệ trước đây với Dương Chí Hoa có tốt tới mấy thì như thế nào, nói Lăng Tu như vậy thì nhất định hắn sẽ không vui, "Nói khó nghe chút, hẳn là ta, Lão Lăng và biểu muội ta mang theo các ngươi chứ?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Dương Chí Hoa thay đổi nhìn cực kỳ khó coi.
Bực tức nói: "Tốt, chờ rời khỏi nơi đây, các ngươi đi đường của các ngươi, chúng ta đi đường của chúng ta, không liên quan gì tới nhau ca."
"Đang có ý này!"
Lăng Tu hừ nhẹ nói, hắn vốn là không muốn đi cùng đám người Dương Chí Hoa này, nhân tâm khó lường, ngay cả là bạn học thời đại học, nhưng ai biết có bỏ đá xuống giếng ở thời khắc mấu chốt hay không. Hiện tại người hắn có thể hoàn toàn tin được, cũng chỉ có Trương Nhất cùng Đường Tiểu Mạt.
Dương Chí Hoa không nói gì thêm, hừ một tiếng, xoay người liền nhảy đi, đi tới địa phương trước kia bọn họ chuẩn bị qua đêm.
Lúc này Tiết Nam có chút thấp thỏm, nhỏ giọng dò hỏi: "Lăng Tu, các ngươi có thể đem ta theo không? Ta... Ta muốn đi cùng các ngươi."
Tuy rằng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng luôn cảm thấy đi theo Lăng Tu sẽ an toàn hơn.
Lăng Tu ngẩn người, quay đầu lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, người nữ nhân này lại không để cho hắn sinh ra phản cảm.
"Ta có thể chiếu cố tốt chính bản thân, tuyệt không để các ngươi bị phiền toài." Tiết Nam rất sợ Lăng Tu sẽ không đáp ứng, lại nói.
Lăng Tu hài lòng cười cười, so sánh với Dương Chí Hoa, Tiết Nam có thể nói một câu cho thấy nàng học được cách sinh tồn ở Thời mạt thế, mà không phải dung cách nhìn như trước, như vậy sẽ chỉ làm người ta cảm thấy rất buồn cười.
Gật đầu, nhận lời.
Lúc này, bầu trời đột nhiên bắt đầu mưa...