Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Sau khi bọn Trương Nhất rời đi, trong phòng chỉ còn lại Lăng Tu va Đường Tiểu Mạt, nhìn Đường Tiểu Mạt ánh mắt đầy vẻ chờ đợi, Lăng Tu lắc đầu bất đắc dĩ, ngồi xuống trước mặt nàng.
Dùng đá lạnh là tốt nhất, thế nhưng tìm không được, chỉ có thể dùng nước lạnh để thay thế.
Tuy rằng mặt bên phải bị in năm dấu tay màu đỏ, khi khăn lông ướt nhẹ chạm vào còn có thể cảm giác được nóng hừng hực, nhưng Đường Tiểu Mạt lại cảm giác như cả người mình được ngâm ở trong bình mật.
Mũi xinh xắn thẳng tắp, gò má trắng nõn, đôi môi như cánh hoa anh đào, khóe miệng còn mang theo một nụ cười, một đôi mắt nhìn Lăng Tu đầy thâm tình ngắm.
Bị nàng nhìn như vậy, Lăng Tu cảm thấy bầu không khí là lạ, hơn nữa mình còn đang dùng khăn lau cho nàng, bảo trì tư thế bất động, nếu cứ như vậy thì lại càng thêm xấu hổ, không cách nào trấn định được.
Vì vậy mà rất tức giận: "Đường Tiểu Mạt, ngươi nhìn ta làm cái gì?"
"Bởi vì ta thích nhìn Món ăn tình yêu nha."
Đường Tiểu Mạt cười khẽ, lập tức hỏi mang theo thập phần mong đợi, "Món ăn tình yêu, ta nhìn ngươi như vậy, ngươi có xấu hổ hay không?"
Hại... Xấu hổ? !
Vừa nghe cái từ này, Lăng Tu như bị rút mất hết hơi thở, nhịn không được ho khan vài tiếng. Xấu hổ cái gì, quả thực chính là thiên phương dạ đàm.
Trừng Đường Tiểu Mạt: "Trong đầu ngươi là cái gì? Sao toàn hỏi những chuyện không liên quan gì vậy!"
"Nào có chuyện đó, là ngươi tránh né ánh mắt của ta, cho nên mới hỏi ngươi có xấu hổ hay không mà." Đường Tiểu Mạt bĩu môi nhỏ giọng nói.
Lăng Tu mặc dù có chút mất hứng, nhưng cũng bị những lời này đánh thức, đúng vậy, tại sao mình phải tránh né ánh mắt của Đường Tiểu Mạt, chẳng lẽ là bởi vì... Xấu hổ?
Không cam lòng nói: "Ai nói ta đang tránh né ánh mắt của ngươi?"
"Vừa mới rồi có xấu hổ không vậy."
"Không phải." Lăng Tu khẳng định nói.
"Rõ ràng là như vậy mà."
"Không phải."
"Vậy thì chúng ta cùng nhìn nhau, xem người nào không nhin được mà phải nháy mắt trước." Đường Tiểu Mạt đề nghị.
Vốn Lăng Tu muốn cự tuyệt, thế nhưng vừa nghĩ lại, không được, phải làm rõ ràng mình có phải là thực sự không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Đường Tiểu Mạt hay không, vì vậy liền đáp ứng.
...
Ngồi mặt đối mặt, bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hai người vừa nhìn nhau, Lăng Tu liền xác định, thời điểm ở cùng một chỗ với Đường Tiểu Mạt, hắn thực sự có ý thức tránh né ánh mắt của Đường Tiểu Mạt, hơn nữa tim đập rộn lên. Bất quá nếu như chịu thua, vậy nàng sẽ theo mại không thôi, cho nên cố gắng trấn định, nhìn Đường Tiểu Mạt không nháy mắt một cái.
Đối với Đường Tiểu Mạt mà nói, tình cảnh bây giờ rất ấm áp, là ngọt ngào, hai tay nàng nâng má, si ngốc đánh giá người nam nhân trước mắt này.
Khuôn mặt trơn bóng trắng nõn, lộ ra một phần lạnh lùng nghiêm nghị; lông mày rậm, có một cổ anh khí; con ngươi thâm thúy, tà mị; mũi anh tuấn, ngũ quan như được đao khắc vậy.
Cứ như vậy nhìn Lăng Tu, nhãn thần dần dần có chút mê ly .
"Món ăn tình yêu, ta vẫn cho là khi yêu thương thì sẽ phải nói rất nhiều lời tâm tình, nhưng hiện tại ta không cho là như vậy. Khi thời điểm ta gặp nguy hiểm, ngươi sẽ lập tức xuất hiện ở bên cạnh ta; khi ta bị thương, ngươi cũng sẽ yên lặng chiếu cố ta. Tuy rằng bình thường luôn là một bộ dáng vẻ lạnh như băng, không nói với ta một câu ngon ngọt, nhưng ta biết, đây chính là Món ăn tình yêu dành riêng cho ta."
Ngôn ngữ bất thình lình đầy thâm tình, để cho Lăng Tu có chút không biết làm thế nào, hắn liền biết không có khả năng ở cùng một chỗ với Đường Tiểu Mạt, hơn nữa còn đối diện như vậy, cảm giác bầu không khí càng ngày càng không thích hợp, ngay cả chính hắn cũng còn có xung động đem ôm Đường Tiểu Mạt vào trong lòng.
Đương nhiên, Đường Tiểu Mạt nói rất đúng, hắn quả thực sẽ không nói lời ngon ngọt gì để làm nữ hài tử vui vẻ. Đến cái tuổi này, nhưng lời yêu thương hứa hẹn nó chỉ là những lời sáo rỗng.
Hắn chú trọng chính là hành động, hắn thích Đường Tiểu Mạt, liền nguyện ý bảo vệ nàng, cũng nguyện ý quan tâm nàng, chiếu cố nàng, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không nói loại ngôn ngữ sáo rỗng này.
Lúc này, Đường Tiểu Mạt tháo một sợi dây chuyền từ trên cổ xuống.
Mặt dây chuyền khắc hình một con thỏ, dùng một dây màu đỏ nhỏ luồn qua. Đi ra từ Thành Hải Dương, Lăng Tu biết nàng vẫn đeo trên cổ.
"Đây là lúc ta vừa sinh ra, mẹ ta mời một vị lão công tượng tay nghề rất cao chế tạo, vốn là dùng một sợi dây bạc, nhưng ta cảm thấy không đẹp, liền thay đổi bằng dây đỏ, sau khi ta mười tuổi, vẫn đeo ở trên người, con thỏ này, đại biểu cầm tinh của ta." Đường Tiểu Mạt giới thiệu cái dây chuyền này.
"Ngươi tháo xuống làm cái gì?" Lăng Tu hỏi.
"Tặng cho ngươi." Đường Tiểu Mạt gương mặt đỏ bừng nói.
Lăng Tu không thích mang theo đồ trang sức, hơn nữa hắn cảm thấy Đường Tiểu Mạt đeo rát đẹp mắt, nhân tiện nói: "Đừng cho ta, ngươi đeo đi."
"Không, ta muốn tặng cho ngươi!" Đường Tiểu Mạt đã quyết định.
Nói lấy, đứng dậy tự mình đeo cho Lăng Tu.
Cúi đầu liếc nhìn đồ trang sức trên cổ, Lăng Tu ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Mạt: "Đường Tiểu Mạt, thời điểm ngươi tặng đồ mà không có chịu hỏi qua người khác có đồng ý không hay sao?"
"Nào có, trước đây ta chưa từng tặng đồ cho nam nhân nào, đều là người khác tặng đồ cho ta."
Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn nói, nàng nói thế nhưng là nói thực, trước khi tai nạn phát sinh, người theo đuổi nàng có thể xếp hàng từ phía tây Thành Hải Dương đến phía đông, tranh nhau tặng quà cho nàng, lúc đó nàng vẫn mê luyến với Ido của mình, cho nên không có một người nào mà nàng nhìn thấy vừa mắt, đều bị nàng cự tuyệt.
Nàng cúi người xuống, đưa mặt tiến đến trước mặt Lăng Tu, tỉ mỉ quan sát đồ trang sức thiếp thân của mình, mỉm cười ngọt ngào nói: "Món ăn tình yêu, ngươi mang thật là đẹp."
Lăng Tu thì hung hăng quát nàng, chuyển đề tài nói: "Còn muốn ta chườm giúp ngươi không?"
"Muốn a, Món ăn tình yêu nếu không giúp ta, ta nhất định sẽ bị hủy dung, hủy dung sẽ không dễ nhìn, thời điểm sau này giới thiệu ta cho bằng hữu của ngươi, thì sẽ cảm thấy rất mất mặt nga." Đường Tiểu Mạt nhanh chóng ngồi trở lại vị trí của mình.
Lăng Tu thở thật dài: "Ta hiện tại xác định ngươi và Trương Nhất là thân huynh muội."
"Tại sao vậy?" Đường Tiểu Mạt không hiểu hỏi.
"Bởi vì các ngươi đều đặc biệt giống nhau." Lăng Tu nói.
Đường Tiểu Mạt nhất thời chu cái miệng nhỏ lên, phồng hai má, như cá nóc u oán nhìn hắn.
Ngoài cửa...
Trương Nhất một mực nghe trộm động tĩnh trong phòng, rất chờ mong Lăng Tu và Đường Tiểu Mạt có thể như A-đam và Eva ăn vụng trái cấm, kết quả không có thể nghe được thanh âm muốn nghe, ngược lại nghe được Lăng Tu nói nói bậy hắn.
Quay đầu nhìn về phía Ti Đồ Mộng: "Này, biến thái, ta giống như hắn nói sao?"
"Quá giống." Ti Đồ Mộng nghiêm túc nói.
Trương Nhất vỗ bờ vai của hắn một cái, ha ha cười nói: "Quá chuẩn, ngươi có ánh mắt quá chuận."
Ti Đồ Mộng ngệt mặt ra, thì ra Trương Nhất còn tưởng rằng hắn đang được khen.