Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Màn đêm đen kịt, không có một chút tia sang nào cả.
Lăng Tu dựa vào cửa sổ mà đứng, cúi đầu, tỉ mỉ ngắm nhìn sợi dây Đường Tiểu Mạt tặng hắn.
Một mặt là thỏ, mặt khác là một chữ "Mạt", đây tuyệt đối là thứ thuộc về Đường Tiểu Mạt. Hắn không thích mang đồ trang sức, nhưng nếu là Đường Tiểu Mạt đưa, thì lại có ý nghĩa bất đồng, hắn càng xem lại càng cảm thấy nó rất tinh xảo.
Ngẩng đầu nhìn về phía giường lớn trong phòng...
Đường Tiểu Mạt đang ngủ điềm tĩnh, hô hấp đều đều, đắp trên người một cái chăn mỏng, quấn vòng quanh vóc người mạn diệu của nàng.
"Lại là con thỏ!"
Lăng Tu có chút ngoài ý muốn khi biết Đường Tiểu Mạt có cầm tinh là con thỏ, hắn vẫn cho rằng Đường Tiểu Mạt là cầm tinh con heo. Nói đến thỏ, hắn không khỏi nghĩ đến Lăng Tuyết đến, bởi vì Lăng Tuyết cũng có cầm tinh là thỏ.
Nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài bóng đêm đen như mực.
Có tiếng gào thét truyền đến từ tang thi đang du đãng phát ra, cũng có thanh âm chúng nó đạp mảnh kiếng bể, còn có thân ảnh mèo hoang cùng chó hoang hoạt động, nhưng tâm tư hắn, lại bay đến Huyễn Thành.
Mục tiêu tiếp theo là Bình Nhưỡng, phía sau Bình Nhưỡng là kinh thành, sau kinh thành, chính là Huyễn Thành. Chuẩn bị phải đối mặt với tập đoàn evo, hắn đột nhiên cảm thấy vai vô cùng trầm trọng, nội tâm vô cùng sợ hãi.
Trầm trọng là bởi vì áp lực đến từ tập đoàn evo, sợ hãi là bởi vì không biết có thể tìm được Lăng Tuyết hay không, từ Thành Hải Dương đến nơi này, hắn đi gần hai tháng. Trước tai nạn thì thơi gian hai tháng là không coi vào đâu, thế nhưng bay giờ, có thể xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Nếu mà trải qua nhiều gian khổ như vậy, đến cuối cùng lại thấy được kết quả cực kỳ bi ai, Lăng Tu không biết bản thân có thể tan vỡ hay không, hắn thực sự sợ hãi ác mộng trước đây sẽ biến thành hiện thực, cho tới bây giờ, hắn luôn nhớ kỹ hình ảnh Lăng Tuyết trong ác mộng vươn cặp tay nhỏ bé tái nhợt cầu cứu.
Ngày thứ hai, đoàn người rời khỏi Thành Cửu Long, hướng tời thành Bình Nhưỡng.
Khí trời rất âm trầm buồn bực, muốn tìm một chiếc ô tô có thể chạy cũng không có. Bất quá cũng may có Ti Đồ Mộng và Trương Nhất hai kẻ dở hơi ở đây, Lăng Tu lại sẽ không cảm thấy nhàm chán.
"Mười năm nay, ta có một cách sống phi thường khỏe mạnh, không hút thuốc lá, không uống rượu, không đến gần gái xa lạ, đồng thời mỗi ngày đều rời giường lúc sáu giờ, mười giờ tối đi ngủ, nhưng thời gian trước đây, cuộc sống của ta đã bị làm rối loạn hoàn toàn, bởi vì ta... ra tù!" Ti Đồ Mộng nói.
"A? Ngươi đã vào tù a?" Đường Tiểu Mạt kinh ngạc há cái miệng nhỏ nhắn, tin là thật.
"Biểu muội, tên biến thái này đang kể chuyện cười đó, dùng cái bộ dạng của hắn, cho dù bây giờ cũng rất khó đến gần nữ hài tử." Trương Nhất khinh bỉ nói.
Ti Đồ Mộng nhất thời che ngực, làm ra một bộ dáng vẻ rất đáng thương, cắn môi một cái nói: "Tiểu phi phi, ngươi lại đả kích người ta, tâm thực sự là đau quá nè."
Phút cuối cùng, còn lắc lư thân thể làm nũng như nữ tử.
"Xem, xem, có một chút bộ dạng đàn ông nào không, biểu muội, Tiết đại mỹ nữ, các ngươi tới đánh giá tên biến thái này một chút." vẻ mặt Trương Nhất đầy vẻ ghét bỏ nhìn Ti Đồ Mộng, sau đó hướng Đường Tiểu Mạt và Tiết Nam dò hỏi.
"Thật là ghê tởm!" Đường Tiểu Mạt nói trắng ra.
Tiết Nam mặc dù không có nói thẳng ra, nhưng này nhíu chặt mày biểu tình cùng rất không tự nhiên cũng đã đủ để nói rõ hết thảy.
"Biểu muội, ngươi nói là nói cái gì..."
"Đúng đúng đúng, Tiểu Mạt đừng nói lung tung, cẩn thận biểu ca ngươi đánh cái mông ngươi nga." Ti Đồ Mộng phụ họa nói, cho rằng Trương Nhất đang giúp đỡ hắn.
Trương Nhất hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục ti nói: "... Cái gì mà ghê tởm, đó là rất ác tâm a."
Nghe lời ấy, Tiết Nam và Đường Tiểu Mạt cũng không nhịn được mà bật cười.
Ta! @#%...
Ti Đồ Mộng cảm giác cả người không tốt, sau đó vội ho một tiếng, giải thích: "Các ngươi không hiểu, đó gọi là một hành vi nghệ thuật."
"Nghệ thuật cái lông mao a, được rồi, ngươi có lông không?" Trương Nhất tiến lên, kéo chòm râu Ti Đồ Mộng xuống.
"Thì ra là râu giả a." Đường Tiểu Mạt kinh ngạc nói.
"Đương nhiên là râu giả, cái tên biến thái chết tiệt này không có râu, sợ người khác nói hắn không phải là nam nhân, thời điểm ở trường đại học thì đã bắt đầu mang râu giả." Trương Nhất đã vạch trần Ti Đồ Mộng.
Ti Đồ Mộng tức giận đến mặt đỏ tới mang tai: "Tiểu phi phi, ta phải quyết đấu với ngươi!"
Nắm chặt nắm tay liền tiến lên hướng Trương Nhất.
"Ta sát, ngươi còn muốn làm loạn hay sao, còn dám quyết đấu với ca." Trương Nhất.
Thấy hắn vén tay áo lên lộ ra cùi chỏ kiên cố, trong lòng Ti Đồ Mộng thấp thỏm đến cực điểm, trực tiếp đi qua bên người Trương Nhất, sau đó đứng ở trên mặt đất.
Làm Trương Nhất không hiểu, vỗ cái ót hỏi: "Biến thái chết tiệt, ngươi đùa nghịch cái gì?"
Ti Đồ Mộng nghiêng đầu oán hận trừng hắn, tay phải vẽ trên mặt đất: "Ta đang vẽ trớ chú cho ngươi."
"Trớ chú cái em gái ngươi a, mau cút đi. " Trương Nhất đạp một cước.
"Ngao ô ~ "
Ti Đồ Mộng phát ra một tiếng kêu, thật giống như thanh âm nữ tử kêu rên trên giường, "Ta hiện tại rốt cuộc biết cái gì gọi là đau nhức mà cũng vui sướng rồi."
Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt và Tiết Nam đều rùng mình một cái.
"Biến thái!" Đường Tiểu Mạt đánh giá một câu, đuổi theo sát Lăng Tu.
Tiết Nam cũng lắc đầu, nhíu mi bước nhanh đi.
"Ta bị bệnh trĩ, vừa rồi bị tiểu phi đá một cước thì lại cảm thấy sảng khoái, Tiểu Mạt và Tiết Nam đừng hiểu lầm?" Ti Đồ Mộng dò hỏi.
"Đã nói là ngươi quá ghê tơm mà, có thể cách ta xa một chút không?" Trương Nhất đảo cặp mắt trắng dã.
*
Lúc xế chiều, đi tới một cái trấn nhỏ.
Cây cối rất thưa thớt, cát bay đá chạy trên mặt đất, lộ ra vẻ cằn cỗi và hoang vắng.
Ở trung tâm trấn nhỏ, là một gốc cây hồ dương trăm năm, trên cây không có bao nhiêu lá, đều là màu vàng đất. Cành cây cùng thân cây uốn lượn như Cầu Long, khiến người ta có một loại cảm giác trải qua năm tháng tang thương.
Khiến cho đám người Lăng Tu chú ý, là trên cây treo đầu khô lâu.
Hầu như mỗi cây đều có treo một cái, bị phong hóa hết sức lợi hại, ban ngày thì không có giác phải gì, thế nhưng đến buổi tối, tất nhiên sẽ hết sức dọa người. Ngoại trừ đầu lâu, ở trên hồ cây còn cắm một cây cờ, dùng máu viết mấy cái chữ lớn.
"Lưu lại nữ nhân và thực vật, bằng không chết!"
Trương Nhất đọc một lần, lúc này liền chửi ầm lên hẳn lên, "DCM \, xem ra nơi này có thổ phỉ a, hèn gì trong trấn nhỏ này không có một con tang thi nào, thì ra đã bị đám thổ phỉ này tiêu diệt. Sát, khẩu khí thật cuồng a, bất quá mấy chữ này viết là thật xấu."