Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Đường Tiểu Mạt và Mỹ Linh mới quen đã thân, tâm sự với nhau tất cả mọi chuyện như là khuê mật, Trương Nhất thì vểnh tai nghe nồng nhiệt.
"Nga, sao không có nữ sinh nào truy cầu truy cầu ta như Tiểu Mạt truy cầu tiểu tu vậy nè." Ti Đồ Mộng càng nghe thì càng ước ao.
Trương Nhất cũng buồn bã một trận, bất quá hắn không ước ao như Lăng Tu, mà là ước ao được như Trương Lân: "Mẹ, cùng là họ Trương, ca không lãng mạn sao, lão tử còn là một phú nhị đại a, lại bại bởi một bảo tiêu, còn có thiên lý hay không."
Đường Tiểu Mạt cùng Mỹ Linh lại hồn nhiên như không, vẫn như cũ hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện ngọt ngào, sau đó nói cho đối phương nghe.
Khi phát giác Đường Tiểu Mạt chuẩn bị nói cảm giác lần đầu tiên hôn môi hắn thì, sắc mặt Lăng Tu chợt biến, nhanh chóng vội ho một tiếng trách mắng: "Đường Tiểu Mạt, chuẩn bị trò chuyện cả đêm có đúng không, ngày mai còn phải chạy đi đó?"
"Lăng huynh đệ nói rất đúng, quá muộn rồi, sớm nghỉ ngơi một chút đi?." Trương Lân cũng lên tiếng phụ họa, điểm này lại rất ăn ý với Lăng Tu, khi Mỹ Linh nói chuyện, hắn cũng lúng túng không gì sánh được.
Đường Tiểu Mạt chu cái miệng nhỏ nhắn, lên tiếng chào hỏi cùng Mỹ Linh sau đó liền đi trở lại bên cạnh Lăng Tu, đầu dưa gối lấy Lăng Tu vai.
Nhỏ giọng hỏi: "Món ăn tình yêu, ngươi tức giận a?"
Lăng Tu liếc nàng, rất tức giận: "Ngươi chính là đầu heo."
Những hồi tưởng lãng mạng thì ghi tạc trong lòng là được rồi, cần gì phải nói ra.
"Coi như là heo, thì ngươi cũng là món ăn của heo ngu." Đường Tiểu Mạt hì hì cười nói.
Hiện tại nàng hông cảm thấy cái chữ heo này là đang mắng nàng, trái lại cảm thấy đây là cách Lăng Tu xưng hô thân thiết đối với nàng, hơn nữa nghe cũng đã quen, nàng không thích Lăng Tu trực tiếp gọi tên nàng.
"..." Lăng Tu không biết nói gì.
*
Giữa đêm, ngay cả không khí cũng có cảm giác cô đặc sềnh sệch, khí tức đè nén làm người ta cảm thấy ngực rất khó thở, hơn nữa tiếng Trương Nhất ngáy này như sấm sét vậy, ngoại trừ Lăng Tu cùng với Đường Tiểu Mạt nằm ở trong ngực hắn, những người khác cảm thấy đây là tạp âm rất chói tai.
Thiên Vũ Vũ phát cuồng đầu tiên, bò dậy từ trên giường, dùng sức đạp Trương Nhất một cái, lớn tiếng kêu lên: "Đứng lên, nhanh đứng lên cho ta!"
Trương Nhất trở mình ngồi dậy, mơ mơ màng màng mở mắt ra không hiểu hỏi: "Làm sao vậy, mỹ nữ?"
"Ngươi ngáy ngủ!" Thiên Vũ Vũ nổi giận đùng đùng nói.
"Chuyền này có gì lớn lao đâu? Có thể học huynh đệ ta còn có biểu muội ta một chút hay không, ngươi xem hai người bọn họ ngủ ngon chưa kìa, cũng không bị ta ảnh hưởng một chút." Trương Nhất ngáp, buồn ngủ mười phần, vừa nói chuyện vừa ngã xuống, thân thể vừa tiếp xúc với giường thì ngủ liền, tiếng ngáy lại vang lên một lần nữa.
"Ngươi hỗn đản..." Thiên Vũ Vũ cảm giác mình gấp muốn chết .
"Tiểu Duyệt đừng nóng vội, xem ta đến trì hắn."
Ti Đồ Mộng cũng bị dằn vặt không nhẹ, hai mắt buồn ngủ cực độ, rồi lại không thế nào đều ngủ được, dẫn đến tròng trắng mắt đầy tơ máu, hắn nhặt lên một con dép lê, sau đó đem nó nhét vào trong miệng Trương Nhất, dùng nó chống đỡ cái miệng Trương Nhất, như vậy Trương Nhất không phải dùng mũi hô hấp, mà dùng miệng hô hấp, sẽ không còn tiếng ngáy thì dĩ nhiên sẽ yên tĩnh đi.
Hắn đắc ý tận trời cười cười, "Hắc hắc... Nhìn xem, chính là đơn giản như vậy."
Thiên Vũ Vũ ngẩn người, chợt giễu giễu nói: "Ngươi không sợ hắn tỉnh lại sẽ đánh ngươi sao?"
"Yên tâm, ngày mai ta nhất định sẽ lấy xuống trước khi tiểu phi phi tỉnh lại."
Ti Đồ Mộng ưỡn ngực, rất là tự tin nói, "Thần không biết quỷ không hay, tuyệt đối tiểu phi phi là sẽ không phát hiện."
"Ngươi lại rất hài hước, nếu mà ngươi không phải như vậy, có thể ta sẽ cân nhắc cho ngươi làm nam nhân của bản tiểu thư." Thiên Vũ Vũ quan sát trên dưới Ti Đồ Mộng một cái nói.
"Ta có bị gì đâu, ta là đàn ông tinh khiết!" Ti Đồ Mộng nghiêm mặt nói.
"Nga? Phải không?"
Thiên Vũ Vũ nhìn thoáng qua hắn nắm Lan Hoa Chỉ, hừ nhẹ một tiếng rất có ý tứ hàm xúc trở về trên giường nghỉ ngơi.
Ti Đồ Mộng phàn nàn, trong lòng lớn tiếng giải thích: Đây là bệnh nghề nghiệp có được không?
...
Không còn tiếng ngáy của Trương Nhất, mọi người dần dần mien man.
"Choảng ~ "
Đột nhiên, dưới lầu truyền đến tiếng thủy tinh bị nghiền nát, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch nặng trĩu.
Lăng Tu, Trương Lân cùng Trương Nhất ba người hầu như đồng thời mở hai mắt ra.
"Tình huống gì? Chẳng lẽ có tang thi chạy vào trong tửu điếm rồi?" Trương Nhất ném dép lê trong miệng qua một bên, nhìn về phía Lăng Tu.
Lăng Tu nhíu lông mày lại, suy tư một lát sau hạ giọng nói với Trương Nhất: "Gọi bọn họ tỉnh lại!" Bất kể là tang thi hay là sinh vật biến dị nào đó, để cho mọi người tỉnh lại tiến vào tình trạng giới bị là rất cần thiết.
Trương Nhất gật đầu, thận trọng nhảy xuống giường, đánh thức từng người một, đồng thời làm cái thủ thế im lặng.
"Choảng ~ "
Khi có tiếng thanh âm thủy tinh bị nghiền nát yếu ớt truyền đến từ dưới thì, không khí trở nên ngưng lại, một cổ sợ hãi không nói được lan tran ra, mỗi người không dám thở mạnh.
"Rốt cuộc là... Là vật gì a? Sẽ không có quỷ chứ?" thân thể Ti Đồ Mộng run lên, sắc mặt trắng bệch.
"Hơn nửa đêm ngươi nói cái quỷ gì a, hại lão tử nổi da gà cả người." Trương Nhất thấp giọng quát lên, tiện thể hung hăng gõ đầu Ti Đồ Mộng một cái.
"Tất cả câm miệng!"
Lăng Tu trừng Ti Đồ Mộng cùng Trương Nhất.
Khi tiếng nói của hắn dừng lại không lâu, cả phòng chậm rãi yên tĩnh lại, lúc này, một đợt thanh âm nữ tử nức nở từ ngoài cửa sổ u ám nhẹ nhàng tiến đến, ở nơi tĩnh mịch nặng trĩu này, thì rất âm trầm lộ ra thập phần quỷ dị.
Ngoài cửa sổ thổi tới một trận gió, như âm phong băng lãnh đến xương, để cho lông tơ cả người phải dựng lên.
Tiếng nức nở yếu ớt quanh quẩn ở trong phòng, dần dần, mọi người bắt đầu cảm thấy mí mắt nặng trĩu, cả người không còn chút sức lực nào, trong đầu hầu như có hồi tưởng về cái ác mộng nào đó.
Bầu không khí đã rất ngột ngạt, lại them tiếng nữ tử nức nở quỷ dị thì càng trở nên âm lãnh đáng sợ, khiến người ta đang đặt mình ở trong một ác mộng nào đó, ý nghĩ ảm đạm, không gian bắt đầu xuất hiện hình ảnh vặn vẹo, nhãn thần không cách nào tập trung, tầm nhìn càng ngày càng không rõ, các loại tâm tình tiêu cực đang bắt đầu hiện lên.
Lăng Tu nghĩ tới thân thế của mình, vừa sinh ra cũng không biết phụ mẫu là ai, lớn lên giữa những lời châm chọc, hắn nhớ kỹ phi thường rõ ràng, thời điểm khi học tiểu học bị bạn học dùng cục đá ném mình thương tích đầy mình, chê cười hắn là con hoang không có ba mẹ.
Bỗng nhiên, bắt đầu sinh một cổ sát ý!
Này... Đây là có chuyện gì?
Lăng Tu cảm giác mình sắp đứng không vững, hắn quơ quơ đầu, dùng sức cắn đầu lưỡi một cái, máu tươi tuôn ra, sinh ra đau nhức trong chớp nhoáng này để cho hắn thanh tỉnh lại.