Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Lăng Tu tỉnh táo lại thì, mới phát hiện căn bản cũng không phải là tiếng nữ nhân nức nở, mà là vì nữ tử này quá thương tâm mà khóc. Cùng lúc đó, hắn phát hiện ánh mắt mỗi người đều là đờ đẫn, thần tình hoảng hốt, hiển nhiên là bị loại thanh âm này nhiếp tâm thần.
Hắn xoay người, hai tay nâng đẩy Đường Tiểu Mạt, cô nàng này đã bị loại âm thành này thôi hồn, nước mắt chảy ào ào, lâm vào bi thương cực độ, hơn nữa còn lẩm bẩm: "Ta sinh ra thì đã tạo ra cho ba mẹ rất nhiều phức tạp, ta là dư thừa, ta là dư thừa!"
Nhãn thần trống rỗng, giống như bị khống chế thần trí.
Lăng Tu lắc lắc đầu của nàng, khẽ gọi nói: "Đường Tiểu Mạt, tỉnh tỉnh, mau tỉnh lại!"
Nhưng Đường Tiểu Mạt vẫn như cũ chìm đắm trong vô tận bi ai cùng tâm tình tiêu cực, nước mắt làm ướt gương mặt, nàng dị thường tự trách nói: "Ta không thể làm được cái gì, toàn rước lấy tai họa cho Món ăn tình yêu, làm lien lụy tới mọi người, ta thật vô dụng, ta là một phế nhân!"
Lăng Tu hung hang gõ ở trên đầu của nàng một cái.
"Ôi chao... Đau quá!"
Đường Tiểu Mạt bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, che đầu u oán nhìn Lăng Tu, "Món ăn tình yêu, ngươi làm gì nha?"
"Chớ nói nhảm, nhanh đi đánh thức những người khác, gọi không tỉnh liền đạp chân bọn họ." Lăng Tu bỏ lại một câu nói xoay người đi hướng Trương Nhất.
Trương Nhất cuộn mình nằm lỳ ở trên giường, đầu dính sát giường, ánh mắt trống rỗng. Liếc nhìn mông hắn này vểnh thật cao, Lăng Tu không chút nghĩ ngợi, nhặt dép lê lên dùng lực vỗ xuống.
"Ba ~ "
Thanh âm như tiếng sấm, vang vọng vân phi.
Trương Nhất phát ra một tiếng như lợn bị thọc tiết rồi nhẩy người lên, sau đó nghiêng đầu qua chỗ khác, hai mắt đỏ ngầu tức giận trừng Lăng Tu: "Lão Lăng, con mẹ ngươi luôn để ý mông của ta phải không?"
Lăng Tu không để ý tới hắn, cầm dép lê, làm Ti Đồ Mộng tỉnh từ trong bi thương.
Thấy dép lê kiên cố "Ba" một tiếng quất vào trên mặt Ti Đồ Mộng thì, trong lòng Trương Nhất cân đối hơn, nghĩ thầm: Lão tử không thua thiệt, biến thái mới thua thiệt, thua thiệt lớn nha.
Không bao lâu, tất cả mọi người thanh tỉnh lại, cũng đều bừng tỉnh đại ngộ, bọn họ bị một loại thanh âm quỷ dị thôi miên, hơn nữa tất cả đều nhớ lại chuyện thương tâm trong cuộc đời mình, mà sinh ra xung động muốn tự sát.
"DCM , thanh âm này vọng tới từ nơi vào? Vì sao mọi người đều có thể nghe được?"
Trương Nhất bực mình, mông còn đau rát, mỗi lần đau đến chịu không nổi thì hắn nhìn Ti Đồ Mộng bụm mặt kêu rên liên tục, nhất thời cảm thấy cái cảm nhận kia không là gì cả.
Lăng Tu không nói gì, đi tới bên cửa sổ, cầm một cái đèn pin ra bên ngoài coi, chỉ thấy dây leo lục sắc mọc ra đóa hoa đang chập chờn rung động ở trong gió, nhờ vào ánh sang yếu ớt, có thể thấy được các đóa hoa này có màu đỏ, giống như là bị máu tươi nhiễm đỏ vậy.
"Là những đóa hoa này!"
Đã tìm ra nguồn gốc, chính là những thứ này rung động ở trong gió, bởi vì có tần suất rung động nào đó, mà phát ra thanh âm như tiếng nữ tử nức nở.
"Hoa?"
Trương Lân đi lên trước, thập phần nghi ngờ về việc cái thanh âm đáng sợ này se do vô số đóa hoa cộng minh mà sinh ra, thế nhưng khi tới trước cửa sổ hắn liền xác định, xác thực là những đóa hoa này tạo ra thanh âm này, "Thật là không thể tin được, đóa hoa lại có thể phát ra thanh âm thôi mien như vậy, có thể để cho mọi người chúng ta rơi vào Huyễn Cảnh."
Trương Nhất vỗ vỗ bờ vai của hắn, an ủi: "Huynh đệ, hiện tại thế giới này không có cái gì là không có khả năng cả, dù cho đột nhiên phủ xuống một cái UFO, hoặc là xuất hiện một đầu Khủng Long Bạo Chúa Thời Đại Viễn Cổ, ta cũng sẽ không cảm thấy kỳ quái."
"Nói có lý."
Trương Lân gật đầu, ngay cả người bị chết còn có thể thay đổi thành Tang Thi mà sống lại, đóa hoa biết phát ra âm thanh lại có cái gì ngạc nhiên đâu nè? Tay để trên cửa sổ, lại đột nhiên cảm giác được một trận đau đớn, không khỏi cũng hít một hơi khí lạnh.
"Thao, làm sao vậy?" Mỹ Linh quan tâm tiến lên đón.
Trương Lân đưa tay lên, lòng bàn tay xuất hiện một vết thương thật dài, giống như là bị dao nhỏ đả thương vậy, máu tươi màu đỏ tuôn ra, đau nhức cường liệt, để cho hắn phải toát ra mồ hôi.
"Làm sao lại bị đả thương a?"
Mỹ Linh thấy được liền hết hồn, lấy xuống một cuộn băng gạc, băng bó giúp Trương Lân.
"Không cẩn thận bị những thứ dây leo này làm bị thương, không có gì đáng ngại." Trương Lân nói.
"Phải không vướng bận, thế nhưng ta sẽ đau lòng, lần sau còn dám không cẩn thận như vậy, ta đánh ngươi." Mỹ Linh u oán bỉu môi nói.
Trương Lân nhìn Mỹ Linh đầy thâm tình, trên mặt lộ ra một cái mỉm cười ấm áp.
"Mỹ Linh tỷ và Lân đại ca thật là đẹp đôi!"
Đường Tiểu Mạt giống như là đang xem phim Hàn vậy, mơ màng không thôi, mới đầu định sử dụng năng lực của mình trị thương cho Trương Lân, nhưng nhìn tình hình này, nàng cảm thấy không cần nữa.
Mà Lăng Tu lúc này mới cẩn thận quan sát những dây leo này, lá cây xanh mượt, dài nhỏ, như thanh sắt màu đen, nhưng lại rậm rạp chằng chịt gai ngược, dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm liền có thể cảm giác bị áp bách mãnh liệt, phảng phất chỉ cần thêm một chút lực đạo, da sẽ bị đâm rách chảy máu.
"Choảng ~ "
Nhưng ở lúc này, dưới lầu lần thứ hai truyền đến một tiếng thủy tinh bị nghiền nát.
Mọi người nín thở, nghĩ thầm: rốt cuộc là có tang thi đang hoạt động hay không? Nếu như có tang thi, vậy nó đập bể kiếng làm cái gì? Nếu mà không phải là tang thi, như vậy sẽ là thứ gì?
Sự vật không biết, lúc nào cũng sẽ làm cho người ta khẩn trương không tự chủ được, cả người đều nổi da gà!
"Các ngươi ở tại chỗ này, ta đi xuống xem một chút." Lăng Tu dặn dò, hắn cũng muốn xem đại sảnh có cái gì đang quấy phá.
"Chỉ một mình ngươi? Nếu không ta đi cùng với ngươi?" Trương Nhất lo lắng.
Lăng Tu cũng lo lắng Trương Lân, dù sao đoàn người mới quen biết cũng chưa tới một ngày, hắn và Trương Nhất vừa đi, Ti Đồ Mộng, Tiết Nam, Đường Tiểu Mạt cũng không phải là đối thủ của Trương Lân, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.
Tựa hồ như nhìn thấu lo lắng của hắn, Trương Lân đứng dậy: "Hay vẫn là ta đi cùng Lăng huynh đệ thôi."
Lăng Tu gật đầu: "Vậy thì quyết định như vậy." vừa ra đến trước cửa, đem chủy thủ trên người giao cho Đường Tiểu Mạt, lại căn dặn mọi người nói, "Đóng kín cửa sổ, còn có, tận lực rời xa cửa sổ và các dây leo."
Hắn có trực giác, những thứ này dây leo này rất nguy hiểm.
Mọi người gật đầu.
"Món ăn tình yêu, chú ý an toàn!"
Đường Tiểu Mạt tuy lo lắng, nhưng cũng biết bây giờ không phải là lúc hồ đồ, nàng nếu mà đi ra ngoài cùng Lăng Tu, nói không chừng còn làm cho Lăng Tu phải phân tâm bảo hộ nàng.
Lăng Tu nói mang theo một tia mệnh lệnh: "Chờ chút mặc kệ nghe được cái gì cũng đừng chạy đi ra, hiểu chưa?"
"Ân, tốt." Đường Tiểu Mạt gật đầu một cái.