Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
Bóng đêm tràn ngập toàn bộ không gian.
Lăng Tu và Trương Lân đi ra khỏi phòng, liền thận trọng đi xuống lầu một.
Chỉ có một cái đèn pin, hơn nữa ánh sang rất yếu, chỉ có thể xua tan một mảnh hắc ám nhỏ, địa phương còn lại vẫn bị bao phủ bởi bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón, phảng phất như có quái vật đang ẩn núp chỗ nào đó nhìn bọn hắn chằm chằm, để cho sống lưng bọn họ lạnh toát.
Đi qua hành lang, lại dọc theo cầu thang đi xuống dưới, bầu không khí càng ngày càng âm trầm đáng sợ, hàn khí bức nhân, thanh âm của các đóa hoa bên ngoài sau khi đi qua hành lang thì được phóng đại lên rất nhiều lần, như một đám ác quỷ đang kêu gào, bén nhọn, chói tai, nhiếp tâm hồn.
Lăng Tu âm thầm cắn đầu lưỡi, đau đớn cảm khiến cho hắn vẫn duy trì thanh tỉnh, hắn cũng nhắc nhở Trương Lân dời lực chú ý, tránh bị rơi vào trong ảo cảnh.
...
Chạy tới đại sảnh thì, phát hiện hai cánh cửa thủy tinh đã bể nát, miểng thủy tinh rơi khắp nơi, dưới ánh đèn chiếu ánh thì lấp lánh như kim cương. Sau khi dùng đèn pin chiếu ra ngoài, trực tiếp bị bóng đêm nuốt chửng không còn thấy một chút tia sáng.
"Cảm giác hình như thiếu một cái gì?" Trương Lân tự lẩm bẩm.
"Thi thể!" Lăng Tu nhìn mặt đất trống rỗng nói.
Nguyên bản chỗ này có bảy cổ thi thể nhưng giờ chỉ còn lại có một, không còn thấy những cái xác còn lại, như là tiêu thất trong hư không.
Trương Lân cảm giác được một nỗi sợ hãi phát ra từ linh hồn, bảy cổ thi thể đều bị xuyên qua đầu, tuyệt đối không có khả năng biến thành Tang Thi rồi tự đi ra ngoài được, mà khả năng duy nhất chính là có quái vật nào đó ăn thi thể đã ăn nó.
"Tới cùng... Tới cùng là thứ gì đã ăn mất rồi!"
Trương Lân đổ mồ hôi lạnh như thác, tuy rằng thân phận của hắn là bảo tiêu, nhưng là đối mặt với quái vật thần bí hơn nữa quỷ dị khát máu này thì, hắn vẫn khó có thể bảo trì trấn tĩnh, tâm thần run rẩy dữ dội.
Lăng Tu chưa có trả lời hắn, ngồi xổm xuống tỉ mỉ quan sát chỗ các thi thể lúc trước.
Trên mặt đất có một dấu vết bị lôi ra ngoài, hoàn toàn hình thành từ máu tươi, hơn nữa dấu vết còn trực tiếp đi tới phương hướng hai cái cửa kia. Ngoài ra, trên mặt đất còn có năm cái vết máu tươi khác, xen kẽ cùng một chỗ, ngoại trừ có hai cái đi tới phương hướng cái cửa sổ thủy tinh, còn lại đều là kéo dài tới cánh cửa còn lại.
Những thứ dấu vết này đủ để chứng minh, sáu cổ thi thể này đều là bị thứ gì đó kéo đi, về phần nguyên nhân thủy tinh bị nghiền nát, có thể là bị thi thể đụng nát, cái này cũng biến tướng nói rõ, thứ cắn thi thể có lực lượng cực kỳ lớn.
Đột nhiên, Lăng Tu phát giác được một cổ hàn khí truyền đến.
Quay đầu nhìn lại, vẻ mặt Trương Lân đáng ghét, như một con ác quỷ nhe răng cười, hai tay cầm chủy thủ hung hăng đâm vào ót của hắn.
Tâm thần Lăng Tu hơi run, lộn một cái, ánh mắt đông lạnh, chợt nhảy lên từ dưới đất, như hổ vồ mồi nhằm phía Trương Lân, tay trái thành trảo chộp vào cổ Trương Lân, nhấc cả người hắn lên.
"Oành ~ "
Phía sau lưng hung hăng va chạm một cái cùng mặt đất, Trương Lân dại ra, ánh mắt trống rỗng liền có tiêu cự trở lại, đã thanh tỉnh lại.
Lăng Tu buông hắn ra, chậm rãi thẳng đứng lên.
"Vừa mới phát sinh... Chuyện gì xảy ra?" Trương Lân ho khan vài tiếng hoảng sợ hỏi.
"Ngươi bị thanh âm dây leo phát ra khống chế!" Lăng Tu nhàn nhạt đáp.
Vừa dứt lời, hắn bỗng nhiên giật mình tỉnh lại.
Thanh âm thôi hồn, có thể khống chế Trương Lân tập sát bản thân, đây hết thảy đều có quan hệ trực tiếp với các dây leo bên ngoài, như vậy sáu cỗ thi thể biến mất trên mặt đất, cũng có khả năng là bị những dây leo này lôi đi. Liên tưởng đến cả tòa thành thị đều bị loại dây leo xanh mượt bay bao phủ, thật giống như vô số ký sinh trùng gắt gao bám vào mặt ngoài thành phố, trong lòng hắn liền rùng mình một trận.
Lẽ nào virut X không chỉ làm động vật sinh ra biến dị? Còn có thể để cho thực vật sinh ra biến dị?
Đang ở trong lúc hắn suy tư, từng cái dây bò tiến đến từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh, thời điểm bò sát trên mặt đất tiến về phía trước phát ra âm hưởng "xoàn xoạt", thật giống như có con rắn đang quấn quanh ngôi nhà này vậy. Mục tiêu không phải là bọn họ, là thi thể cuối cùng trên mặt đất.
Nhánh dây leo chui vào từ vết thương, mũi, miệng, lỗ tai đâm vào trong máu thịt, mặt ngoài thì giống như con mồi bị con nhện trói lại, sau đó liền kéo thi thể ra bên ngoài, máu tươi chảy xôi ra từ trên thi thể, thì trên mặt đất hình thành một quỹ tích màu đỏ.
Con ngươi Lăng Tu đột nhiên co rút, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, hắn suy đoán không có sai, những dây leo này đã xảy ra biến dị.
"Điều này sao có thể, những thứ này, chúng nó làm sao lại..."
Trương Lân trợn tròn hai mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, trong chốc lát không cách nào tiếp nhận được chuyện như vậy. Dây leo lại có thể bò trên mặt đất như rắn, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi, hoàn toàn siêu thoát quy luật tự nhiên.
Đột nhiên, hắn phát giác chỗ mắt cá chân chân phải căng cứng, cúi đầu vừa nhìn, hơn mười dây leo đang quấn quanh chân của hắn, có thể xé da tay của hắn đâm vào thịt, đau đớn kịch liệt nảy lên đại não.
Còn chưa chờ hắn có phản ứng, hơn mười dây leo này bị kéo căng trong nháy mắt, một cổ lực lượng để cho hắn khó có thể chống cự lôi kéo hắn đi ra ngoài. Thân thể tè ngã xuống đất, bị dây leo lôi ra hai ba mét.
Lăng Tu xông tới, dao gâm trong tay xẹt qua một cái chặt xuống.
Hơn mười dây leo bị chém đứt trong sát na, giống như sợi dây thun bị kéo duỗi đến cực hạn đột nhiên đứt đoạn, "Sưu" một tiếng rút về bên ngoài, biến mất ở trong đêm đen nhánh.
"Tạ ơn... Cảm tạ!"
Trương Lân vẫn còn sợ hãi thở gấp, hướng Lăng Tu nói tiếng cám ơn sau đó liền ngồi dậy, đưa tay cởi dây leo quấn ở mắt cá chân ra. Hắn nhổ xuống từng nhánh dây leo một, gai ngược sắc bén khảm vào trong da hắn thịt, khi rút ra, đau đớn để cho gương mặt hắn không ngừng co quắp, trong cổ họng phát ra từng tiếng rên.
Chờ nhổ xuống tất cả, mắt cá chân phải của hắn đã là một mảnh huyết nhục không rõ.
Lăng Tu đưa tay, kéo hắn dậy từ dưới đất: "Có nặng lắm không?"
"Không có việc gì, không quan trọng!"
Trương Lân miễn cưỡng tươi cười nói, kỳ thực thì nó thống khổ như đang ngồi trên đống than.