Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào
Dịch giả: Quyen.lv
Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.
3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.
"Trong lòng ngươi mắng ta cái gì?" Trương Nhất bình tĩnh hỏi.
Ti Đồ Mộng ho khan vài tiếng: "Ngươi... Ngươi muốn biết a?"
"Muốn biết." Trương Nhất gật gật đầu nói.
"Được rồi, nhìn ngươi có thành ý như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết."
Sắc mặt Ti Đồ Mộng ảm đạm không gì sánh được, ánh mắt mệt mỏi, vô tình, hắn nở nụ cười, lộ ra hai hàng răng nhuốm máu, "Ta... câu nói đầu tiên ta mắng ngươi mắng là 'DCM' ."
Nếu mà ở lúc bình thường, tất cả mọi người sẽ cảm thấy rất khôi hài, mà Trương Nhất cũng sẽ tát một cái, nhưng giờ khắc này, mỗi người chỉ cảm thấy trong lòng đang rất đau, trong lỗ mũi như là có con sâu đang dùng sức chui ra, kích thích tuyến lệ tiết ra nước mắt.
"DCM? Ha ha ha... Không sai, thời điểm ngươi nói ba chữ này đặc biệt đàn ông!" Trương Nhất cười to nói, trong tiếng cười lộ ra một cổ thê lương và bi thống.
"DCM tiểu phi phi, ta vốn là đàn ông, Khụ khụ khụ..." Ti Đồ Mộng ho ra máu nói.
"Đúng vậy, đàn ông, đàn ông tinh khiết!" Trương Nhất giơ ngón tay cái lên cười nói, nước mắt đã mơ hồ.
"Ha ha ha..."
Ti Đồ Mộng sang sãng cười to, "Tiểu phi phi rốt cục nói một câu nói thực, vui vẻ, ta hiện tại cao hứng phi thường, ha ha ha..."
Tiếng cười hơi ngừng, Ti Đồ Mộng ngẹo đầu, chết ở trong lòng Trương Nhất, máu tươi rơi xuống đất từ trên vết thương.
Tiết Nam nằm dưới đất ngơ ngẩn nhìn thi thể Ti Đồ Mộng, trên mặt chảy xuống hai hàng lệ, nếu mà không có Ti Đồ Mộng, thân thể bị xuyên thủng chính là nàng, Ti Đồ Mộng chỉ dùng mạng của hắn đổi lại mệnh của mình.
Trong lòng nàng kỳ thực vẫn luôn có chút coi thường nam nhân dung vai nữ nhân để kiếm sống, cảm thấy hắn đặc biệt không có khí khái, hiện nay cứu nàng một mạng, lại chính là nam nhân như nữ nhân này.
Sau khi Ti Đồ Mộng chết, nàng mới như tỉnh lại từ trong mộng vậy đứng lên chạy tới, lại bị cục đá nhô ra trên mặt đất làm té lộn mèo một cái, trực tiếp ngửa mặt ngã ở gần Ti Đồ Mộng, bụi bặm phi dương, trên người trở nên bẩn thỉu.
Tiết Nam như là sám hối thút thít: "Xin lỗi, đều là của ta sai, xin lỗi!"
Nếu mà không phải hôm nay nàng tới ngày, cũng sẽ không có phát sinh chuyện dây leo công kích như vừa rồi, mà Ti Đồ Mộng cũng sẽ không phải chết, nàng cảm thấy chính bản thân đã hại chết Ti Đồ Mộng.
Lăng Tu, Đường Tiểu Mạt cùng Trương Nhất đều cúi đầu, tâm tình vô cùng trầm thống, bọn họ cũng không trách cứ Tiết Nam, loại sự tình này, không phải là Tiết Nam có thể khống chế được.
*
Tai nạn phủ xuống, ở nơi này tràn ngập nguy cơ này, tính mạng con người yếu đuối tựa như cây cỏ vậy, tùy thời cũng có thể bị bẻ gãy.
Rời khỏi thành Bình Nhưỡng thị, tâm tình Lăng Tu, Trương Nhất, Đường Tiểu Mạt cùng Tiết Nam cũng không có khá hơn, cảm giác trong lòng vắng vẻ, như là thiếu cái gí đó, rất nhanh bọn họ liền ý thức được, là thiếu đi Ti Đồ Mộng.
"Tiểu tu, sao ngươi đẹp trai như vậy?"
"Tiểu phi phi, ta trớ chú ngươi!"
"Tiểu Mạt và Tiểu Nam Nam thật xinh đẹp, như tiên nữ vậy!"
...
Từng câu nói của Ti Đồ Mộng lượn lờ ở bên tai.
Vào đêm, thanh lý sạch sẽ một cái nhà dân gần quốc lộ, bốn người liền vào ở.
Lăng Tu lấy nước giếng vào tắm, thay một bộ quần áo sau đó liền dựa vào tường ngồi lẳng lặng nhìn bên ngoài. Thiên Vũ Vũ, Trương Lân, Mỹ Linh, cùng với Ti Đồ Mộng, bốn người này vĩnh viễn rời đi trong một ngày, hắn rốt cục cảm nhận được cái gì gọi là sinh mệnh luôn thay đổi.
Liếc nhìn Đường Tiểu Mạt nằm ngủ ở trên giường đang nỗ lực tiến vào trạng thái ngủ, suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy đi tới, nằm xuống ở bên cạnh Đường Tiểu Mạt.
Di, Món ăn tình yêu đây là... Lẽ nào...
Đường Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn hắn, đầu không cầm được suy nghĩ miên man, trong lòng như là có con nai con nhảy loạn.
"Nhìn ta như vậy làm cái gì? Còn có, mặt của ngươi sao lại đỏ như thế? Như mông đít khỉ vậy." Lăng Tu hỏi.
"Đáng ghét, mặt người ta không có đỏ."
Gò má Đường Tiểu Mạt đỏ hơn, tràn ngập chờ mong cùng khẩn trương nói, "Món ăn tình yêu, ngươi ngày hôm nay cũng ngủ trên giường sao?"
Mỗi lần đều là nàng ngủ giường, Lăng Tu thì nghỉ ngơi ở trên sàn nhà, hiện tại Lăng Tu nằm ở trên giường cùng nàng, tự nhiên làm cho nàng kích động vạn phần, đây chính là sự tình nàng tha thiết ước mơ.
Lăng Tu liếc nàng một cái, hỏi ngược lại: "Không thể được sao?"
Đường Tiểu Mạt lập tức lắc đầu, cấp thiết nói: "Không đúng không đúng, dĩ nhiên không phải rồi." Hì hì cười nói, "Ta cầu còn không được đâu nè."
Lăng Tu nghiêng đầu nhìn nàng, khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ trắng muốt, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười, đôi mắt đẹp, mũi quỳnh tinh xảo, Đường Tiểu Mạt tựa như một đóa hoa mẫu đơn, mỹ mà không yêu, thanh tú mà không tục.
Ở dưới ánh mắt của hắn, tim Đường Tiểu Mạt đập nhanh, tâm hồn thiếu nữ đại loạn.
"Món ăn tình yêu... Ngô..."
Còn chưa có nói xong, cái miệng nhỏ nhắn nhi đã bị một cái miệng ngăn chặn.
Đường Tiểu Mạt mở to hai mắt, cả người đều bối rối, cũng không ngờ tới Lăng Tu sẽ chủ động hôn nàng, chỉ cảm thấy hết sức không chân thật.
Trời ơi, Món ăn tình yêu chủ động hôn ta !
Đây là mộng sao? Nếu như là mộng, cũng không để cho ta tỉnh nữa là được rồi!
Nàng nhắm mắt lại, cánh tay ngọc ôm cổ Lăng Tu, hôn đáp lại Lăng Tu.
Sinh mệnh luôn thay đổi, sống là lập tức, quý trọng hết thảy!
Thời điểm vừa rồi ngồi trên ban công, Lăng Tu liền có loại giác ngộ này, cho tới nay, hắn đều áp chế tình yêu của chính bản thân đối với Đường Tiểu Mạt, không muốn cố ý biểu đạt, cũng không muốn biểu hiện quá mức rõ ràng.
Thế nhưng đêm nay, hắn không muốn khắc chế xung động hôn môi Đường Tiểu Mạt...
Chỉ là, khi một cái đầu lưỡi ướt át mềm mại ngây ngô cạy khớp hàm hắn ra xông vào miệng của hắn thì, hắn liền thoáng thanh tỉnh lại. Môi cùng môi khẽ hôn, có thể cho linh hồn hai người giao hòa, lại sẽ không sinh ra một loại xung động ham muốn nguyên thủy khác, nếu đầu lưỡi quấn quít cùng một chỗ, khẳng định sẽ gặp chuyện khác.
Lăng Tu giơ tay lên, gõ đầu Đường Tiểu Mạt một cái.
Đường Tiểu Mạt Đau đến lập tức mở mắt ra, buông cổ Lăng Tu ra, che đầu chu cái miệng miệng u oán nhìn Lăng Tu: "Món ăn tình yêu, ngươi làm gì nha?"
Lăng Tu lau khóe miệng, trừng nàng: "Hôn thì hôn, đừng duỗi đầu lưỡi ra."
"Hôn môi không phải là phải duỗi đầu lưỡi ra sao?" Đường Tiểu Mạt vô tội nói.
Lăng Tu thiếu chút nữa là phát nổ, rất tức giận: "Người nào nói cho ngươi hôn môi là nhất định phải duỗi đầu lưỡi ra?"
"Ta trước đây hộ sĩ đồng sự nói cho ta biết, các nàng đều nói hôn môi cùng bạn trai đều phải duỗi đầu lưỡi ra." Đường Tiểu Mạt nói không chút tâm cơ nào.
"Heo a, như vậy mà cũng tin." Lăng Tu khiển trách nàng một câu, sau đó nằm trở về vị trí của mình.
Đường Tiểu Mạt đâu đồng ý kết thúc, nàng vốn là muốn hôn môi Lăng Tu, hiện tại chính là một cơ hội, cho nên khi Lăng Tu mới vừa nằm xuống, nàng liền nhào tới trên người hắn, nói: "Được không được không, ta không duỗi đầu lưỡi, chúng ta làm một lần nữa có được hay không?"
Nhìn dáng vẻ nàng ngây ngốc khả ái, Lăng Tu nhịn không được khẽ cười, một giây kế tiếp, đem nàng ôm vào trong lòng, lại một lần nữa chủ động hôn nàng.