Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 375 - Chương 376: 1 Đánh Gục Mệnh (End)

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 376: 1 đánh gục mệnh (end)

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Mưa vẫn rơi tích tách như cũ, như sương mù bao phủ khu vực này, các ngọn đèn đủ mọi màu sắc, đều trở nên mông lung hư vô mờ mịt.

"A ~ "

Một người hét thảm một tiếng, bị người ném xuống đất từ lầu hai, rơi nằm trên mặt đất ôm đùi, xương gãy đâm rách da thịt dầm dề máu lộ ra bên ngoài, máu tươi tùy ý tuôn ra.

Bên trong gian phòng trên lầu hai, ngọn đèn u ám, trong không khí có một loại chướng khí.

Tâm tình Lăng Tu bi thống nhìn người trên giường bị cột tứ chi, phía dưới huyết nhục không rõ, trên giường là một tiểu cô nương dính đầy máu tươi.

Nàng đã chết, tươi sống bị vừa tên kia kia cường bạo đến chết, trẻ mặt nhi còn đọng lại vẻ thống khổ, cặp mắt đen như trân châu vốn nên tràn ngập linh khí, nhưng bây giờ nó lại tràn đầy sợ hãi, chỉ có sợ hãi đối với thế giới này.

Thái Vũ che mắt tiểu hoa, không cho nàng xem hình ảnh thê thảm như vậy, Tiểu Hoa, chính là tiểu cô nương lúc trước bọn họ cứu được.

"Súc ~ sinh, thật thật là súc ~ sinh a!" Thái Vũ tức giận không chịu nổi, không cách nào hiểu một người làm sao có thể làm ra được việc táng tận thiên lương như vậy, đây là người sao?

Lăng Tu lạnh lùng cười lên...

Huyễn Thành sao? Là nơi loài người Niết bàn? Đều là giả, nơi này và thế giới bên ngoài đều giống như nhau, tràn đầy bạo lực, máu tanh cùng dơ bẩn.

Đã như vậy, cần gì phải tuân thủ quy tắc của nơi này, ta, chính là quy tắc!

"Ngủ yên đi!"

Chủy thủ trong tay xuyên thủng đầu tiểu cô nương trên giường, lập tức xoay người đi xuống lầu, không che giấu sát khí, máu tươi trong cơ thể đang sôi trào kịch liệt.

Dưới lầu, bà chủ cùng hai cái tiểu thư đang quỳ trên mặt đất run lập cập, má trái của bà chủ sưng lên, lúc trước Lăng Tu cường thế đi vào, làm cho các nàng không dám có chút bất kính.

"Mạng của nàng, đổi được bao nhiêu tiền?" Lăng Tu nhàn nhạt hỏi.

"Hai... Hai nghìn... Ta không nghĩ tới sẽ... Sẽ xảy ra án mạng ..." Bà chủ run rẩy thanh âm nói.

Lăng Tu trực tiếp ném hai nghìn mạt nguyên ở trên bàn: "Đây là hai nghìn, mạng của ngươi, ta thu!" Vừa dứt lời, nâng súng trong tay lên, không chút do dự mà bóp cò súng.

"Phanh ~ "

Một viên đạn xuyên qua mi tâm bà chủ, óc màu trắng xen lẫn máu tươi bay ra, da dẻ đầy nếp nhăn, không kịp phát ra một tiếng liền ngã xuống trong vũng máu.

Hai nữ nhân bên cạnh dính đầy máu tươi, nhất thời sợ đến hét lên một tiếng rồi ngất đi.

"Lão đệ, ngươi..."

Thái Vũ nhíu mày, nếu chỉ đả thương người, hơn nữa đối phương đánh lén cảnh sát, bọn họ liền không có gì chuyện, nhưng nếu làm ra mạng người, thì không còn đơn giản nữa rồi?

Lăng Tu nghiêng đầu qua, khẽ mỉm cười: "Tiểu Hoa phải nhờ ngươi rồi, ngươi mang nàng trở về trước đi."

"Ngươi... Ngươi còn làm cái gì? Thu tay lại đi, bây giờ còn có đường sống quay về, ngươi giết đều là ác nhân, ta tin tưởng pháp luật sẽ khai ân đối với ngươi, nhưng nếu ngươi khư khư cố chấp như vậy, sẽ rất khó quay đầu lại a." Thái Vũ tận tình khuyên nhủ.

"Pháp ~ luật? Ngươi nói là pháp ~ luật của Huyễn Thành?"

Lăng Tu chê cười nói, "Ngay cả tiểu cô nương bị dằn vặt như vậy mà còn không quản, như vậy pháp luật có ích lợi gì? Ta vốn tưởng rằng nơi này là nơi cuối cùng của nhân loại, thế nhưng ta sai rồi, nơi này không phải là nơi ta tưởng tượng, nó chỉ có vẻ hoa lệ bề ngoài, bên trong thì vẫn dơ bẩn, máu tanh, như một cái đầu quái vật như cũ."

Thấy những tiểu cô nương này, hắn phảng phất giống như thấy được hiện trạng của Lăng Tuyết, để cho lý trí của hắn dần dần bị thôn phệ, sau đó liền bị ý niệm sát niệm thay thế, có xung động muốn hủy diệt hết thảy.

Thái Vũ ngơ ngẩn nhìn Lăng Tu, hắn biết Lăng Tu nói đúng, nơi này tuy rằng không thấy được tang thi, thế nhưng vẫn tràn đầy máu tanh cùng bạo lực như cũ, khi hắn làm hiệp cảnh, hắn đã gặp rất nhiều.

"Ngươi đi trước đi, nói không chừng Hà Linh đã nhận được báo án mà đang chạy tới rồi, người nàng hận là ta, sẽ không quản tới ngươi, ngươi chỉ cần người không ở đây, chuyện xảy ra ở nơi này se không có bất kỳ quan hệ tới ngươi." Lăng Tu nói.

Thái Vũ cũng là người nặng nghĩa khí, nghe Lăng Tu nói, lúc này cũng không có chút hờn giận: "Lão đệ, lời ngươi nói ta không thích nghe, nếu chuyện đã phát sinh, hai chúng ta liền nhất tề đối mặt, ta không sợ."

Trong lòng Lăng Tu trào lên một dòng nước ấm, khẽ mỉm cười một cái, nói: "Nếu như hai chúng ta đều đi vào, Tiểu Hoa sẽ do ai phụ trách?"

Bị hỏi như vậy, Thái Vũ nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ cúi đầu nhìn chăm chú Tiểu Hoa.

"Đi thôi!" Lăng Tu phất tay một cái nói.

"Tốt, lão đệ, nếu mà ngươi bị Hà Linh bắt, ta nhất định sẽ lợi dụng mọi quan hệ cứu ngươi."

Thái Vũ không chần chờ nữa, mang theo Tiểu Hoa rời đi.

Lăng Tu nhìn bọn họ đi xa, cho đến khi thân ảnh bọn họ biến mất ở trong màn mưa mới thu hồi ánh mắt, bước ra khỏi cửa tiệm, cái tên cường bạo tiểu cô nương đến chết kia vẫn nằm trên mặt đất kêu rên liên tục, thấy hắn đi bước một đi tới, nhất thời sợ đến nhịn xuống không dám gọi, chỉ hoảng sợ nhìn hắn.

"Nhiều nữ nhân như vậy mà ngươi không chơi, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn một cô bé?" Lăng Tu nhìn xuống hắn, thần tình đạm mạc, tràn ngập sát cơ.

"... Xin lỗi... Xin lỗi..." Tên kia không ngừng xin lỗi.

Ánh mắt Lăng Tu lạnh băng, tung một cước đạp gây chân còn lại của hắn.

Đau đớn tăng lên, tên kia kêu thảm thiết đặc biệt thê lương. Gãy chân, để cho tên kia chẩy nước mắt.

Lăng Tu ngồi nhìn hắn chằm chằm: "Xin lỗi, ở chỗ của ta, xin lỗi không có tác dụng." Súng lục nhắm vào đầu của hắn, tựa như một tử thần thản nhiên nói, "Đi xuống nói xin lỗi tiểu cô nương kia đi!"

"Ngô ngô ngô ngô ngô..."

Nhưng vào lúc này, chiếc xe cảnh sát đã lao tới.

"Oành Oành Oành ~ "

Cửa xe mở ra, Hà Linh cùng một đám cảnh sát bước xuống.

Nhìn thấy Lăng Tu cầm súng chuẩn bị bắn chết tên kia, lúc này liền móc sung từ bên hông ra, chỉ vào Lăng Tu.

"Lăng Tu, bỏ súng xuống!"

Hà Linh quát lớn, súng lục trong tay, trực tiếp nhắm vào đầu Lăng Tu, "Ngươi nếu là dám làm càn, ta bảo đảm ngươi chết không có chỗ chôn!"

Lăng Tu cười lạnh lùng, lạnh nhạt liếc nàng: "Cảnh quan, ta không hiểu nhiều pháp luật của Huyễn Thành, ta hỏi ngươi một chút, nếu mà một người cường bạo một cô bé đến chết, phải phải xử phạt làm sao?"

"Đương nhiên là tử tội!" Hà Linh trả lời.

"Tốt, nếu là tử tội, vậy người này ta không thể không giết." Lăng Tu nói.

"Hỗn đản, dù cho hắn phạm vào tử tội, ngươi một cái hiệp cảnh nho nhỏ cũng không có tư cách xử trí hắn, bỏ súng xuống cho ta, nếu không bỏ xuống, ta..."

"Phanh ~ "

Hà Linh chưa kịp nói hết đã bị một tiếng súng cắt đứt, là Lăng Tu bắn.

Đạn xỏ xuyên qua đầu, một kích chí mạng.

 

 

Bình Luận (0)
Comment