Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch Full)

Chương 376 - Chương 377: Cường Thế Tuyệt Đối

Danh Sách Chương - Tối Cường Sinh Hóa Thể (Dịch) - vipTruyenGG.com Chương 377: Cường thế tuyệt đối

 

 

 

Truyện Thuộc Nhóm: Vạn Yên Chi Sào

Dịch giả: Quyen.lv

Mong các bạn ủng hộ VIP để đẩy nhanh tiến độ dịch.

3k TLT được thêm 1 chương cho ngày hôm sau.

Sắp sửa đối mặt với hậu quả như thế nào Lăng Tu không muốn suy tính tới nữa, hắn chỉ muốn hủy diệt hết thảy, ai cũng không có khả năng ngăn cản hắn!

Hà Linh cùng một đám cảnh sát đều há hốc mồm, vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới Lăng Tu đối mặt với nhiều nòng súng như vậy lại còn dám nổ súng giết người, hơn nữa giết dứt khoát như vậy, một phát bể đầu, cái loại quyết đoán sát phạt này, làm bọn họ rung động thật sâu.

"Nổ súng, nổ súng bắn chết tên khốn kiếp này!" Hà Linh sau khi tĩnh hồn lại thì phẫn nộ quát.

Theo nàng, Lăng Tu nhiều lần khiêu khích uy nghiêm của nàng, cho nên không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ.

Vừa dứt lời, nàng dẫn đầu nổ súng hướng Lăng Tu, còn lại hơn mười người cảnh sát cũng đều bóp cò, tiếng súng vang lên liên tiếp.

Mà Lăng Tu trực tiếp giơ thi thể trên mặt đất lên làm tấm chắn, sau đó dùng tốc độ thật nhanh lao tới hướng Hà Linh, thân thể hắn bị virut X cường hóa qua, cho dù không giải phóng lực lượng biến chủng, thực lực vẫn mạnh mẽ không gì sánh được, giơ thi thể lên chạy, tốc độ nhanh tới cực điểm, hết thảy đạn bắn về phía hắn đều bị thi thể chặn lại.

Một đám cảnh sát lại bối rối một lần nữa, trong lòng khiếp sợ thầm nghĩ: Tên này là Hắc Hiệp trong phim sao? Thân thủ nhanh nhẹn như vậy!

"Sưu sưu sưu ~ "

Khoảng cách mười mấy thước, đối với Lăng Tu thì nó không là gì cả.

Hầu như Hà Linh chỉ nháy một cái mắt, sau đó liền nhìn thấy một thi thể huyết nhục mơ hồ hạ xuống, rồi một nòng súng đen kịt xuất hiện.

Nàng nổ súng theo bản năng, lại chợt phát hiện cò súng không cách nào động, vừa nhìn, chẳng biết lúc nào tay trái Lăng Tu đã bắt được tay nàng, ngón trỏ đút vào cò súng, để cho cò súng không cách nào hoạt động.

Để cho nàng khó có thể tin chính là, một giây sau nàng đã bị Lăng Tu đoạt mất khẩu súng.

Nhìn thấy một màn này, đám cảnh sát hoảng sợ vạn phần xông tới.

"Lăng Tu, đừng làm loạn, mau bỏ súng xuống!" bộ hạ tâm phúc của Hà Linh quát lớn.

Lăng Tu lạnh lùng nở nụ cười một tiếng: "Hiện tại mệnh của Hà Linh ở trong tay ta, là các ngươi, nên bỏ súng xuống."

Đám cảnh sát hai mặt nhìn nhau, tuy nói không có tiếp xúc qua Lăng Tu, nhưng bình thường cũng thấy qua, bọn họ vẫn luôn cảm thấy Lăng Tu có tính cách ôn hòa, một người nói chuyện rất hòa nhã, nhưng Lăng Tu bây giờ, vênh váo hung hăng, khi đối mặt với nhiều nòng súng uy hiếp như vậy mà vẫn có thể trấn tĩnh, thậm chí cặp mắt kia còn làm bọn hắn có cảm giác không rét mà run.

"Không cần nghe hắn, bắn chết hắn cho ta!"

Hà Linh lớn tiếng kêu lên, ngoại trừ bộ trưởng bộ ARR cùng cục trưởng đồn cảnh sát, nàng sẽ không khuất phục trước bất kỳ ai, chứ đừng nói chi là Lăng Tu làm cho nàng hận đến ngứa răng như vậy.

"Phanh ~ "

Lăng Tu cầm súng lục trong tay trái bắn một phát, một viên đạn hung hăng đâm vào vai phải nàng, huyết hoa văng khắp nơi.

Hà Linh phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ, ánh mắt rung động nhìn Lăng Tu, hỗn đản này lại dám nổ súng với nàng!

Nàng cảm thấy không thể tin được, tức giận.

Biến cố đột nhiên xuất hiện, làm cả kinh đám cảnh sát chung quanh, lòng bàn tay cũng toát mồ hôi lạnh.

"Đừng khiêu chiến điểm mấu chốt của ta, bỏ súng xuống!"

Lăng Tu đạm mạc nhìn chằm chằm Hà Linh ôm vai phải, nói với đám cảnh sát chung quanh.

"Vương bát đản, ngươi sẽ không được chết tử tế, ta nhất định..." Hà Linh mắng to.

"Phanh ~ "

Lại là không có dấu hiệu nào mà bắn một viên, đạn đánh vào vai trái của nàng, "PHỐC" một tiếng đánh ra một cái lỗ máu, máu tươi phun tung toé, Hà Linh trực tiếp đau đến ngồi trên đất.

Tàn nhẫn, tỉnh táo, quyết đoán!

Mỗi một cái cảnh sát ở đây, đều bị Lăng Tu làm rung động, chỉ cảm thấy nước mưa vỗ vào trên người đặc biệt lạnh lẽo, để cho bọn họ nhịn không được phải rùng mình, lông tơ cả người đều dựng lên.

Hà Linh cũng từ tức giận giật mình tỉnh giấc, kinh ngạc nhìn Lăng Tu, đến lúc này nàng mới hiểu được, người kia không có khả năng theo suy tính theo lẽ thường, thậm chí không có một chút cố kỵ nào, nàng hiện tại bắt đầu cảm nhận sợ hãi.

"Còn muốn ta lập lại lần nữa sao?"

Lăng Tu chỉ súng lục, sát ý lành lạnh, thanh âm giống như là đến từ Địa Ngục, không có chút tình cảm nào.

Cảnh sát chung quanh hoảng hốt, ai cũng biết, nếu mà bọn họ không nghe theo, sau một khắc Hà Linh sẽ bị Lăng Tu giết chết, bọn họ tuyệt đối tin tưởng Lăng Tu sẽ dám nổ súng.

"Để súng xuống, mau thả dưới thương!"

Bộ hạ tâm phúc của Hà Linh là người thứ nhất bỏ súng xuống, sau đó lo lắng phất tay gọi những người khác bỏ súng xuống.

Người còn lại thấp thỏm bất an trong lòng, chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt khẩu súng ở trên mặt đất.

"Đá văng khẩu súng ra, sau đó hai tay ôm đầu quỳ trên mặt đất!" Lăng Tu ra lệnh.

Những cảnh sát này rùng mình, hắn là hiệp cảnh sao? Cẩn thận như vậy, tâm lý tố chất phải mạnh hơn so với bọn hắn rất nhiều. Tuy rằng trong lòng không cam lòng, nhưng vẫn chiếu theo lời của Lăng Tu.

"Thế nào cảnh quan, vì bảo đảm an toàn của ta, chỉ có làm phiền ngươi đi với ta một chuyến!"

Lăng Tu âm lãnh cười, bàn tay vung ra níu lấy cổ áo Hà Linh, đem Hà Linh nhét vào một xe cảnh sát, sau đó hắn cũng chui vào trong xe, lái xe cảnh sát rời khỏi đây.

"Nhanh, lập tức báo tin cho đội đặc công, nhất định phải bảo đảm cảnh quan an toàn!" tâm phúc của Hà Linh lớn tiếng kêu ầm lên.

"Vâng" cảnh viên luống cuống tay chân, sau đó lấy điện thoại di động ra liên lạc với đồn cảnh sát.

Hoa viên cuối cùng...

Lúc này là lúc đêm khuya vắng người, trong tiệm hoa có một vị khách nhân cuối cùng.

Nam Tung Sơn tuổi già sức yếu, ngồi cách cửa sổ không xa, trước mặt là một chén nước trà đã lạnh. Hắn lẳng lặng nhìn cơn mưa bên ngoài, tay tràn đầy nếp nhăn gõ mặt bàn nhẹ nhẹ, lông mi màu trắng cũng nhăn lại.

Diêu Hiểu Lan đang ở quầy bar rửa chén, nàng rất an tĩnh, an tĩnh như để cho người ta không phát giác được sự tồn tại của nàng.

"Rầm ~ "

Một người mặc áo mưa màu xanh đậm đột nhiên đẩy cửa tiệm ra đi đến, hạ mũ xuống, là Nhạc Dương. Hắn bước nhanh đi tới trước mặt Nam Tung Sơn, đem tình huống Lăng Tu lúc này báo cáo cho Nam Tung Sơn.

Nam Tung Sơn nghe xong, sững sờ một chút, chợt kinh ngạc nói: "Bắt cóc Hà Linh, hắn muốn làm gì? Khai chiến cùng cảnh sát?"

"Hắn đang đi ô-tô chạy tới biệt uyển, nơi đó là nơi ở của đầu sỏ Hoàng Quang, mục đích của hắn hẳn là giết chết Hoàng Quang, sở dĩ bắt cóc Hà Linh, là vì bảo đảm an toàn của mình." Nhạc Dương chậm rãi nói.

"Thì ra là thế!"

Nam Tung Sơn thở ra một hơi thở, nói, "Vì sao hắn thấy một cô bé chết ở trước mặt mà lại quá kích động như vậy? Thậm chí là rất không lý trí, hắn chẳng lẽ không biết, một khi đối mặt cùng cảnh sát, thân phận biến chủng có thể sẽ bị bại lộ?"

Nhạc Dương lắc đầu: "Ta cũng không rõ chuyện gì xảy ra, có thể, cái tiểu cô nương kia là người quen hắn biết."

"Ha hả a..."

Nam Tung Sơn cười cười, "Mặc kệ thế nào, ta đều quyết định giúp Lăng Tu một tay, hắn và chúng ta là một dạng, ta không hi vọng hắn trở thành một thành viên của 'Kiêu'."

 

 

Bình Luận (0)
Comment